Editor: phuogot_93
Beta: lamnguyetminh
Tảo Tảo xách theo hộp canh gà trở lại phòng ngủ, Lâm Tâm đang mở to đôi
mắt nằm ở trên giường, Nghiêm Bình cũng nằm ở trên giường, trong tay cầm quyển tiểu thuyết ngôn tình thuê ở tiệm sách nhỏ ở cổng sau, bày ra
dáng vẻ nhập toàn bộ tinh thần.
Tảo Tảo quơ quơ chiếc hộp về phía Lâm Tâm, nói: "Xuống đây đi, mang cho
cậu đồ ngon này, giữa trưa đi đến chỗ Đại Bính nấu cơm ăn, còn thừa
nhiều canh nên mang về."
Lâm Tâm mở to đôi mắt ướt, không nói tiếng nào liền ngồi dậy, nhận lấy
hộp canh, đổ vào bát cơm của mình, cúi đầu buồn chán uống.
"Bà nội cậu thế nào rồi, đỡ hơn chưa?" Tảo Tảo thuận miệng hỏi, đặt mông ngồi lên giường của Nghiêm Bình, hỏi tiếp: "Triệu Kiếm đâu, sao không
thấy anh ta?"
Trên cánh tay truyền đến một cơn đau nhức, Tảo Tảo quay đầu, phía sau cuốn tiểu thuyết, Nghiêm Bình đang nháy mắt với cô.
Lâm Tâm uống canh xong, đặt bát xuống, lau miệng nói: "Buổi sáng mình
vừa gọi cho cha mình, bệnh tình của bà nội mình đã ổn định rồi, mình mua vé cuối tuần sau về nhà rồi."
Tảo Tảo xoa xoa chỗ cánh tay bị Nghiêm Bình làm đau: "Cuối tuần sau mình cũng về nhà, Nghiêm Bình, đến lúc đó có thể chỉ còn lại một mình cậu,
cậu có sợ không, lúc nghỉ đông mình cũng bị dọa sợ."
Nghiêm Bình cười ha ha, đáp: "Nói ra thì đúng là Tiểu Dã nên cảm tạ cái
tên biến thái kia, nếu không có anh ta, Tảo Tảo cũng không thể ngả vào
lòng Tiểu Dã."
"Không có, khi đó chúng mình còn chưa có gì mà," Tảo Tảo vội vàng giải
thích, ánh mắt nhìn đến khóe miệng cong lên của Nghiêm Bình thì bừng
tỉnh, cười gõ đầu cô: "Nghiêm Bình thật thà cũng học xấu từ bao giờ, dám gài bẫy chị đây?"
Trong khoảng thời gian này, trên mặt Lâm Tâm vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, cũng lần đầu tiên nở nụ cười.
------
Sau khi kết thúc hội diễn, Tiểu Dã lại quấn quýt, làm phiền Tảo Tảo hai
ngày, cuối cùng Tảo Tảo cũng không chịu được nỗi nhớ nhà tựa như mũi
tên. Từ sau sự việc của Lâm Tâm, bỗng nhiên Tảo Tảo rất nhớ cha già, mẹ
già, nghe nói chị gái và cháu trai cũng đã về nhà, cô lại càng muốn trở
về.
Ở sân ga, Tiểu Dã ôm lấy Tảo Tảo lưu luyến không rời, tàu hỏa chuẩn bị
xuất phát, Tảo Tảo vội vàng muốn lên xe, một phen đẩy Tiểu Dã ra, ngẩng
đầu lại sửng sốt. Ánh mắt của Tiểu Dã vậy mà đã hồng hồng, anh, anh sẽ
không khóc chứ? Cô hơi ngẩn người, này này này, rốt cuộc là chuyện gì
xảy ra đây, thế giới này bị đảo ngược hết rồi, trên ti vi diễn cảnh đưa
tiễn, không phải đều là con gái khóc như mưa sao? Cô sững sờ vươn tay sờ lên mặt Tiểu Dã, an ủi: "Đừng khóc, nửa tháng sẽ trôi qua rất nhanh, em sẽ gọi điện và viết thư cho anh."
Trong đôi mắt đỏ ửng của Tiểu Dã tràn đầy sự lưu luyến, lát lát lại nhìn cô chằm chằm, thật giống như con chó nhỏ mà cô đã nuôi trước kia. Mỗi
ngày trước khi cô ra khỏi nhà đi học, lúc nào nó cũng muốn đưa cô tới
cửa, cũng trông ngóng nhìn cô như vậy. Tảo Tảo cảm thấy lòng mình thật
sự như muốn hòa tan dưới ánh mắt này, còi tàu kêu lên, cô lắc đầu, vác
ba lô, bước lên ôm lấy Tiểu Dã, kiễng chân hôn lên môi anh một cái, nói: "Em đi đây."
Tảo Tảo buông Tiểu Dã, xoay người đang muốn lên tàu, Tiểu Dã liền dắt
tay cô, tiếp nhận chiếc ba lô mà cô đang đeo trên vai, cùng bước lên
tàu.
Tàu hỏa lập tức xuất phát, Tiểu Dã đứng ở bên cạnh cô không có ý định đi xuống. Tảo Tảo sốt ruột đẩy anh, giục: "Mau xuống tàu đi, tàu sắp chạy
rồi."
Tiểu Dã không vui nhìn cô, nói: "Em cứ như vậy mà hi vọng anh đi à, vậy anh càng không tha cho em."
Tảo Tảo nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần dần lui về phía sau, nói: "Thôi rồi, anh không thể đi xuống được rồi."
"Anh phục em rồi," Trong toa tàu không có mấy hành khách, Tiểu Dã đặt
mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, nói tiếp: "Anh đưa em