Editor: Melodysoyani
Beta: Cò lười.
Trái tim Tảo Tảo thoáng chốc ngừng đập, cả trái tim như rơi vào hầm
băng, trong nháy mắt lạnh lẽo bắt đầu lan tràn từ trái tim đến toàn
thân, tứ chi cứng đờ lại.
Một giọng nói vội vàng truyền đến từ phía sau: "Thật sự là em, Tảo Tảo."
Tảo Tảo không thể tin đột nhiên quay đầu lại, Tiểu Dã đứng nắm chặt tay
của cô ở phía sau, trong ánh mắt của anh lóe ra ánh sáng lóa mắt, trong
lúc này tất cả cảm giác hư ảo và cảm giác sợ hãi rút đi như nước thủy
triều, cao ốc âm u lạnh lẻo chợt sáng rất nhiều.
Tảo Tảo còn chưa tỉnh táo lại từ trong hoảng sợ cực độ chuyển thành vô
cùng vui mừng, mặc cho Tiểu Dã nắm tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu
Dã trước mắt.
Tiểu Dã cũng không nói chuyện, chỉ dùng lực nắm tay Tảo Tảo, tay của
anh từ từ trở nên ấm áp, ánh mắt của anh từ từ trở nên u ám, hoảng sợ
đi qua, Tảo Tảo phục hồi tinh thần lại, cô thẹn thùng phát hiện mình
đang mặt đối mặt đứng rất gần Tiểu Dã, Tiểu Dã nắm tay của cô thật chặt, còn cúi đầu chuyên chú nhìn cô, ánh mắt của anh, ánh mắt của anh khiến
cho cô sợ.
Tảo Tảo không tự chủ được rụt tay một cái, lần này Tiểu Dã rất kiên
định, nắm thật chặt không thả, còn nắm luôn cái tay khác của cô, thuận
tiện kéo về phía mình một phát, Tảo Tảo cảm giác lỗ mũi của mình cũng
sắp đụng lồng ngực của Tiểu Dã rồi, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người
Tiểu Dã tràn ngập trong mũi cô, nhiệt lượng trên người Tiểu Dã truyền ra vây quanh cô.
Một loại cảm giác vừa như ngọt ngào lại vừa như sợ hãi chưa từng cảm
nhận qua khiến Tảo Tảo khẩn trương đến run rẩy, cô hốt hoảng tránh né
ánh mắt sáng ngời của Tiểu Dã, dùng sức vùng vẫy, Tiểu Dã không đề
phòng, để đôi tay cô tránh thoát: "Tiểu Dã, anh ăn cơm chưa?"
Tiểu Dã không đáp, nỗi lòng bị tổn thương đứng nhìn cô ở đó, Tảo Tảo lại khẩn trương lên, cúi đầu bóp ngón tay: "Em vừa dọn ra ngoài từ chỗ Bánh Nướng, anh về ngủ đi."
Tảo Tảo len lén ngẩng đầu, vừa chống lại mắt đen nhánh của Tiểu Dã, cô
sợ hết hồn, lập tức quay đầu: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi."
"Làm sao em biết anh ở đây?" Tiểu Dã khôi phục giọng nói bình tĩnh.
"Em... em muốn đi toilet, lúc vào đi ngang qua thì thấy anh." Tảo Tảo ngại nói mình lấy hết dũng khí mới đi vào tìm anh .
"Nói dối." Tiểu Dã rõ ràng không tin: "Mới vừa rồi rõ ràng em biết rất
rõ anh ở bên trong, anh nghe thấy em đang gọi anh. Lại nói anh không có
mở đèn, tối như vậy, coi như em đi ngang qua cũng hoàn toàn không thấy
anh được."
"Em đoán, rồi gọi bậy một tiếng." Tảo Tảo nguỵ biện, chết cũng không
chịu nhận: "Đi thôi, đi thôi, đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa."
Tiểu Dã xì mũi coi thường, tiến lên một bước bắt được cô lần nữa, lần
này mạnh mẽ nắm cô: "Còn đoán nữa à, nói đi, đoán kiểu gì."
Tảo Tảo bị anh dồn ép, vội vàng lùi về phía sau một bước, Tiểu Dã không
buông tha cô chút nào, cũng tiến sát lên: "Có nói lời thật hay không?"
Tảo Tảo lại tiếp tục lui về phía sau, phần lưng cũng đã dán lên vách
tường, trước người là lồng ngực nóng của Tiểu Dã, cảm giác làm lòng
người sợ hãi lại kéo đến, nhấn chìm rất nhiều khí thế của cô, Tảo Tảo
tâm hoảng ý loạn mở miệng: "Anh...anh mau buông em ra."
Tiểu Dã lại nhích tới gần một chút, Tảo Tảo cảm giác mình cũng đã có thể nghe thấy nhịp tim của Tiểu Dã rồi, Tảo Tảo không thấy rõ nét mặt Tiểu Dã trong hoàn cảnh mờ tối, giọng nói của anh có chút kỳ quái, trầm thấp giống đang nỉ non: "Tảo Tảo, anh ——"
"Được, em nói, anh buông em ra trước đi, tay của em bị anh bóp đau
rồi." Tảo Tảo vô ý thức cắt đứt lời nói của Tiểu Dã, giờ phút này, cô
cảm thấy trên người Tiểu Dã tràn ngập hơi thở nguy hiểm như mãnh thú
đang vồ lấy con mồi, cô cảm thấy rất sợ.
Giữa mờ tối Tảo Tảo nghe được Tiểu Dã thở dài một tiếng, cầm tay của cô
nắm thật chặt lại chậm rãi buông ra: "Tảo Tảo, em muốn anh chờ đến khi
nào đây."
Giọng nói nhẹ nhàng như một luồng khói lập tức tiêu tán ở trong bóng
tối, giống như chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng cố tình không sai từng
chữ rơi vào trong lòng Tảo Tảo.
Tảo Tảo lắc đầu, bước nhanh đi ra khỏi phòng Điện Hóa, Tiểu Dã không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.
Tảo Tảo trở lại phòng ngủ, vậy mà Hồng Nhan nói tới trường học trước,
Tảo Tảo thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có bạn, rốt cuộc có thể ở trong
phòng ngủ của mình rồi, không cần phải ở chỗ của Bánh Nướng nữa, nhưng
cô cũng không có vui vẻ giống như dự tính của mình.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Tảo Tảo làm thế nào cũng ngủ không được ở
trên giường của mình, giường quá cứng, chăn cũng không đủ ấm áp, cô lật
tới lật lui ở trên giường, thở dài thở ngắn, chuyện ngày hôm nay có kích thích quá lớn đối với cô, cô vừa