Nó có thể âm thầm thay đổi tư tưởng của một người, một khi nhiễm phải,
liền rất khó từ bỏ, lòng phòng bị cũng bởi vậy mà chậm rãi buông lỏng.
Ngay từ đầu Chiêu Hoa công chúa chính là suy nghĩ này, mạnh mẽ giữ Tần
Mặc tại bên cạnh nàng.
Chỉ cần hắn đồng ý ở lại, mỗi ngày sớm
chiều ở chung, cùng giường chung gối, dịu dàng cùng ngang ngược, thỉnh
thoảng giả bộ yếu đuối, tranh thủ lòng thương hại của hắn, làm cho Tần
Mặc từ từ quen với việc ở bên cạnh nàng. Chiêu Hoa công chúa tin tưởng,
cứ như thế mãi, Tần Mặc chính là muốn đi cũng đi không được.
Liên tiếp mấy ngày, ban ngày công chúa vào trong chùa nhìn xem kinh phật,
pha trà, giải sầu một chút. Ban đêm, lại trốn trong ngực Tần Mặc, vui vẻ chìm vào giấc ngủ. Lúc mới bắt đầu Tần Mặc cả người cứng ngắc, về sau
mới dần dần buông lỏng, nay ngẫu nhiên cùng công chúa đụng chạm da thịt, hắn ngoại trừ mặt đỏ tới mang tai, đã có thể miễn cưỡng ứng đối.
Từ lúc thân mình Tần Mặc khỏi hẳn, Chiêu Hoa công chúa liền quấn lấy hắn
muốn học võ công. Tần Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng, liền dạy từ
chỗ cơ bản nhất.
Chiêu Hoa công chúa chạy vòng quanh phía sau núi mới được non nửa vòng liền thở hồng hộc, mệt thở không ra hơi. Nàng
dừng lại, lau sạch mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy mặt trời chiếu lên đau đầu, ngocthuybachdang.lequydon.com choáng váng. Tố Y chạy chậm theo sau mặt cũng đầy mồ hôi, nàng lo âu nhìn xem công chúa, "Công chúa nếu là
mệt, không bằng nghỉ một lát đi."
Nàng mỗi ngày còn làm chút
việc, cũng đã mệt đến hai chân như nhũn ra, công chúa thân mình cao quý, chưa từng hoạt động quá nhiều, chỉ sợ không chịu được.
Chiêu Hoa công chúa xoa xoa bắp chân, ngẩng đầu, thấy Tần Mặc ngừng lại, quay trở lại, nàng phất phất tay, "Quá mệt mỏi, ta trước nghỉ một lát."
Tần Mặc sắc mặt không thay đổi, hắn là người tập võ, chạy nửa vòng núi đối
với hắn như là đi bộ mà thôi. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt phiếm hồng của công chúa, dừng lại trên trán đầy mồ hôi, dienndanlequydon.com hiện lên một chút đau lòng, thấp giọng nói: " Tập võ rất là vất vả, công
chúa nếu là chịu không được, có thể nghỉ ngơi."
Nàng thân là công chúa, mười ngón tay không dính nước, thường ngày đọc sách, pha trà,
ngắm hoa, đánh đàn. Đừng nói là việc nặng, chính là nhấc đồ vật nhẹ đều
có một đống cung nữ làm thay, trước giờ là bị người nâng trong lòng bàn
tay chiều chuộng, chạy từ chân núi đến sườn núi như vậy, đã là chịu khổ.
Có hắn ở đây, chắc chắn đem hết toàn lực bảo hộ nàng an toàn, nàng sao lại cần tập võ?
Tần Mặc là nghĩ cho nàng, không nỡ nàng chịu khổ, làm cho nàng nghỉ ngơi.
Chiêu Hoa công chúa lại cho rằng Tần Mặc là xem thường nàng yếu đuối,
cho rằng nàng không thể kiên trì. Tức thì thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn
ngực, vẻ mặt không chịu thua, "Ai nói ta không chịu nổi, ta chỉ là mệt
muốn nghỉ ngơi một chút, tiếp tục chạy!"
Dứt lời, chính mình dẫn đầu tăng tốc chạy về phía trước.
Tần Mặc bất đắc dĩ thở dài, cùng Tố Y liếc nhau một cái, thấp giọng nói:
"Công chúa bên này có ta để ý, làm phiền Tố Y cô nương đi chuẩn bị chút
nước ấm cho công chúa."
Chiêu Hoa công chúa thở hổn hển, từ từ
chạy ở phía trước. Nàng đều cưỡng bách chính mình phải tiếp tục chạy về
phía trước, chạy đến hai chân không còn cảm giác, chạy đến toàn bộ phổi
đều đang kêu gào đau đớn, đều chưa từng ngừng. Mãi cho đến tận đỉnh núi, nàng rốt cuộc không chịu nổi, lảo đảo đang muốn té xuống thì thân mình
vững vàng rơi vào một cái ôm.
Nàng nhếch miệng, thân mình hoàn toàn buông lỏng.
Tần Mặc ôm eo nàng, đem nàng ôm sát vào trong ngực, thấy nàng mặt đầy mồ
hôi, mặt không còn chút máu, đau lòng nhíu chặt lông mày, móc khăn lụa
từ trong ngực ra, thận trọng lau sạch mồ hôi cho nàng, thấp giọng thở
dài: "Công chúa vì sao muốn luyện võ?"
Hai mắt Chiêu Hoa công chúa lại bị khăn lụa hấp dẫn, đây chính là chiếc khăn kia!
Chiếc khăn lụa này làm cho tâm thần nàng chấn động, bi thương rất lâu. Tần
Mặc ôm nàng, thế nhưng còn cầm khăn lụa thêu tên người khác ra lau mồ
hôi cho nàng!
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục, thúc có thể
nhẫn, thẩm đều không thể nhịn. Thẩm có thể chịu, nàng Chiêu Hoa công
chúa có thể nhịn không được.
Nàng duỗi tay, đang muốn cướp đi khăn lụa chất vấn hắn, một giọng nói làm cho nàng kinh hồn từ phía sau lưng truyền đến.
"Công chúa, nàng làm sao vậy?"
Chiêu Hoa công chúa rùng mình một cái, cả người cứng ngắc, sắc mặt lại càng trắng bệch.
Nghiêm Như Thế nghe nói công chúa ở trên núi, liền chạy tới, nào có thể đoán
được đập vào mắt chính là hình ảnh công chúa tựa vào trong ngực một nam
tử áo đen. Hai người ôm nhau cùng một chỗ làm cho trong lòng của hắn
không vui.
Hắn vận khởi khinh công, chạy vội tiến lên, đẩy ra Tần Mặc, đem công chúa ôm vào trong ngực, trừng mắt về phía Tần Mặc, hơi
hờn nói: "Ngươi là người nào, dám can đảm...", ánh mắt khi quét về phía
khuôn mặt Tần Mặc thì dừng lại, thế nhưng đúng là Vũ Lâm quân Tả Thống
lĩnh Tần Mặc Tần đại nhân.
Nghe nói công chúa chọn Tần Mặc làm thị vệ cận thân, không nghĩ tới việc này là thật.
Nghiêm Như Thế thở dài một hơi, giọng điệu chậm dần, " Hóa ra là Tần đại nhân, công chúa đây là thế nào?"
Tần Mặc giương mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay Nghiêm Như Thế ôm công
chúa, hơi hơi chợt lóe, chuyển mắt, hai tay bên hông lại siết chặt,
"Công chúa chạy từ dưới núi lên, mệt nhọc."
"Hả ", Nghiêm Như Thế trầm thấp lên tiếng, phát giác được người trong ngực run rẩy, gương
mặt tuấn mỹ hiện lên một chút lo lắng, cho rằng nàng là bị kinh hãi,
Ngay sau đó ôm chặt hơn nữa.
Chiêu Hoa công chúa thân mình run rẩy, không phải là bị kinh sợ dọa, mà là giận.
Tên cẩu tặc này! Hắn thế nhưng đến rồi!( Cẩu tặc trong tiếng Trung là từ dùng để nhục mạ người bất trung bất nghĩa)
Trước mặt nam tử anh tuấn bất phàm, tuấn mỹ tuyệt luân, chính vẻ mặt lo lắng
nhìn xem nàng. Bình Tây hầu Thế tử Nghiêm Như Thế, chính là hóa thành
tro nàng đều nhận ra. Mặc dù đã nhiều ngày qua tạm quên đi, nhưng chỉ
cần nhìn thấy hắn thì mọi cảm xúc trong đầu nàng bỗng chốc phá nát mà
ra.
Truyện được đăng tại.
Đủ loại ký ức của kiếp trước ào ào mà đến, có những lời ngọt ngào, rồi từng bước từng bước lừa gạt, có
hắn ngoan lệ vô tình, hắn cười hững hờ nói ra như thế nào giết chết
hoàng huynh, rồi đám mưa tên rào rào bay tới, còn có cái thoáng nhìn
cuối cùng trước khi chết...
Chiêu Hoa công chúa hít thở sâu mấy
lần, cưỡng bách chính mình trấn định lại, nàng sợ chính mình không kiềm
chế được sẽ tiến lên cào nát gương mặt hư tình giả ý kia!
Phát
giác được người trong ngực run càng lợi hại, Nghiêm Như Thế cụp mắt, lúc chạm vào đôi mắt tràn đầy phẫn nộ của nàng, hắn khẽ giật mình, không
khỏi nhíu mày, công chúa đây là thế nào?
Hắn nhìn lại lần nữa,
ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, Chiêu Hoa công chúa phát giác được chính mình luống cuống, vội vàng nghiêng đầu qua một bên, hữu khí vô
lực ho khan vài tiếng, cúi thấp xuống trong con ngươi ánh sáng sắc bén
chợt lóe, lại giương mắt đã là trong suốt, vuốt ve cái trán, há miệng
lớn thở dốc, nói: "Thế tử sao lại tới đây?"
Nghiêm Như Thế nhìn
nàng chằm chằm, thấy mặt nàng tái nhợt, trên mặt treo đầy mồ hôi, bờ môi không có huyết sắc, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp như nước, ngậm ý cười
nhợt nhạt, nơi nào còn có phẫn nộ cùng oán giận. Ngay sau đó ở trong
lòng cười nhạo chính mình là bị hoa mắt.
"Công chúa là oán ta tới chậm", hắn thở dài một tiếng, ôm công chúa đứng lên, đang muốn nói
chuyện, đột nhiên xoay người, mãnh liệt ho khan.
Thị nữ Noãn Nhu
của hắn cao giọng nói: "Thế tử gia vì công chúa, ba ngày không ngủ không nghỉ cầu phúc, ngóng nhìn công chúa có thể sớm ngày tỉnh lại, biết được công chúa tỉnh lại, hắn một khắc đều chưa từng nghỉ ngơi, liền tiến
cung, nghĩ trước tiên nhìn thấy công chúa, nào có thể đoán được công
chúa lại chặn thế tử gia ngoài cửa. Thế tử gia chính là thân thể bằng
sắt cũng chịu không được, ngã bệnh mấy ngày, nay thật vất vả thân mình
vừa mới khôi phục, nghe nói công chúa tới chùa Phật An, liền vội vàng
chạy tới, vì có thể nhìn thấy công chúa, thế tử gia hắn..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Nghiêm Như Thế nghiêm mặt, trợn mắt nhìn sang, "Noãn Nhu ngươi nay ngày càng
không biết trước sau, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, ngươi chẳng
lẽ trong lòng không rõ ràng sao?"
Noãn Nhu dường như vừa phát giác được chính mình nói lỡ, vội vàng quỳ xuống, "Noãn Nhu biết sai, mong công chúa thứ tội —— "
Chiêu Hoa công chúa giương mắt, nhìn nhìn Nghiêm Như Thế mắt đầy lo lắng, lại nhìn Noãn Nhu quỳ ở nơi đó, vẻ mặt kinh hoảng, trong lòng mỉa mai không thôi.
Nếu không phải là trước đó gợi ý, một thị nữ nho nhỏ sao dám ở trước mặt nàng ồn ào như vậy.
Hắn nếu là thật sự không muốn để cho nàng biết, thì ngay tại lúc Noãn Nhu
mở miệng liền nên quát lớn, mà không phải đợi nàng nói xong rồi mới làm
bộ làm cho nàng im miệng, bọn họ... Coi nàng là người ngu để trêu đùa
sao?
Thủ đoạn thấp cấp như vậy, thế nhưng trong một hai năm đầu ở kiếp trước nàng lại cảm thấy hắn ôn nhuận thuần lương, là một người
trọng tình hiếm có. Chiêu Hoa công chúa nghĩ đến chính mình trong tay
hắn ăn không biết bao nhiêu thua thiệt, cảm giác buồn bực xông lên đầu. Nàng trước kia, mù quáng đến mức đó sao?
Cho dù là ánh mắt mù, chẳng lẽ, tâm cũng mù rồi sao?
Thấy công chúa ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Noãn Nhu, Nghiêm Như
Thế siết chặt nàng trong ngực, bộ dáng vạn phần thương yêu vén mái tóc
ướt nhẹp của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, trong mắt nhu tình
giống như chảy ra, "Công chúa, nàng nhưng còn giận ta?"
Bàn tay bẩn thỉu này!
Chiêu Hoa công chúa cắn môi dưới, sợ mình nhất thời khó khống chế, làm cho
hắn nhìn ra manh mối. Kiếp trước tuy nàng và Tần Mặc cùng nhau chết rồi, nhưng chung quy không thể nhìn tận mắt kết cục thảm hại của Nghiêm Như
Thế, thù của hoàng huynh không có báo, thù của Tần Mặc không có báo,
thậm chí thù của bản thân nàng đều không có báo. Nàng hận không thể đẩy
hắn ra, lại hung hăng giẫm đạp hắn, để hắn sống không bằng chết, để hắn
trả giá cho những khổ đau mà nàng đã phải chịu!
Nhưng chung quy chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
Nàng không ngừng ở trong lòng khuyên bảo chính mình, trên đầu chữ nhẫn treo
một cây đao! Truyện được đăng tại dieddanlequydon.com.
Lúc này
còn không phải là thời điểm trở mặt với hắn, nàng nhất định phải nhẫn
nại! Tuyệt đối không thể làm cho hắn nhìn ra dị dạng, chỉ là từng trải
qua nhiều chuyện như vậy, lại để cho nàng thân cận với hắn như dĩ vãng
là không thể nào.
Chiêu Hoa công chúa mượn động tác ho khan, phủi nhẹ tay Nghiêm Như Thế, hơi hơi đẩy hắn ra, tự đứng lên, "Thế tử quá lo lắng, bản cung cũng không có giận ngươi". Nàng chỉ muốn hắn chết, chính là đơn giản như vậy!