Giọng nói của cô ta vang lên từ phía sau, lạnh lùng mỉa mai, giống như
là âm thanh sắc lạnh vang lên khi lưỡi đao mài lạnh lẽo trên tảng đá:
"Thế nào, là muốn để lại cho mình một đường lui ư? Vậy cũng đúng, một
ngày nào đó, anh An Thừa sẽ nhận ra được, việc này, sớm muộn cũng sẽ
được làm rõ thôi!"
Tôi cảm thấy máu trong người như sôi trào, dường như đứa bé trong bụng
cũng đang lo lắng bất an theo, tôi liều mạng hít sâu mấy lần, mới cong
khóe miệng, quay đầu lại nói:
"Huệ Điềm Nhi, không tình nguyện thừa nhận và đối diện với thực tế, thật ra lại là hành hạ lớn nhất đối với bản thân đấy, đừng tự giày vò mình
nữa."
Cô ta hừ lạnh: "Cái gì là thực tế? Tại sao cô cho rằng cái mình thấy
chính là thực tế? Cho là người mà anh An Thừa yêu, thật sự chính là cô
sao?"
Tôi thực không còn lòng dạ nào mà dây dưa dài dòng: "Huệ Điềm Nhi, không cần lôi mấy vấn đề mà tôi căn bản còn không buồn suy nghĩ ra để hỏi
nữa, ở bên An Thừa, tôi cũng không cần phải giải thích bất kỳ điều gì
cả!"
"Như vậy đối với cô? Anh An Thừa, có nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho cô nghe không?"
Đột nhiên cô ta móc ra một quyển kí hoạ từ trong túi: "Anh An Thừa có
thói quen tiện tay vẽ lại mọi thứ, cái này cô biết chưa? Lần mà anh ấy
trở về từ nước Pháp, mẹ anh ấy đã phát hiện được cái này ——"
Cô ta giơ bản kí hoạ đã rất cũ kỹ lên, lật soàn soạt mấy cái, tôi loáng
thoáng có thể thấy những bức tranh phác họa hình dáng của một cô gái
trong đó.
Tôi ngẩn ra, trong đầu chợt hiện ra rõ ràng hình ảnh trong căn phòng vẽ
tranh kia, mấy bức vẽ bị che giấu tận trong cùng, nốt ruồi xinh đẹp giữa mi tâm kia, lại giống như cây đinh bỗng dưng ghim vào trong lòng
tôi.
Tôi không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm những trang vẽ kia hồi lâu.
Huệ Điềm Nhi lại nhanh chóng gập cuốn sổ lại, trong mắt có thêm vẻ đắc ý hài lòng:
"Đây là tập vẽ mà trước kia khi anh An Thừa đi Pháp học tập chưng cất
rượu đã vẽ vào những lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi đấy, hay là, cô có hứng thú xem một chút không?"
Hơi sức đã sắp dùng hết, tôi cảm thấy đôi môi mình cũng run lên, nhưng
cố gắng không đưa tay ra: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
"Không có hứng thú? Là không có dũng khí thì đúng hơn! Khẳng định là cô
không muốn biết, thì ra là, cô ấy là người mà anh An Thừa đã quen biết
khi còn ở nước Pháp!"
Chân tôi mềm nhũn, trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Thật may là A Tú đã đi ra đón, cẩn thận nói: "Cô chủ, điểm tâm đã chuẩn
bị xong rồi, cô mau ăn ít đồ rồi nghỉ ngơi một chút thôi."
Một người bảo mẫu khác đi về phía Huệ Điềm Nhi, ân cần giúp cô ta xách
đồ: "Cô Điềm Nhi, trang phục đã được sửa sang lại theo yêu cầu của cô
rồi, cô nhìn lại một chút xem có đúng hay không."
Huệ Điềm Nhi giống như là kẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay lại đột nhiên bị cắt đứt, giọng nói cực kỳ bất mãn: "Tôi đến đây!"
Trở lại Tiểu Lâu, tôi cảm thấy cả người như bị hút hết sức lực, ngay cả đại não cũng giống như dần dần bị rút khô.
Nhưng tôi vẫn miễn cưỡng ăn cho xong điểm tâm, đứa bé, nó cùng tôi vất
vả một lúc rồi, tuyệt đối không thể để cho nó chịu thiệt đói bụng được
ŧɦíɕɦ ɕɦáσ ŧɾắռɠ.
Tôi thấy mình kiệt sức như thể đã đi mấy ngàn mấy vạn dặm đường, thế nhưng khi nằm trên giường, lại không làm sao ngủ được.
Tôi có thể làm ngơ trước tất cả những lời Huệ Điềm Nhi nói, nhưng mà,
tôi không thể trốn tránh một sự thật, những nét vẽ sinh động đẹp đẽ như
vậy, chính xác là xuất phát từ ban tay của Úc An Thừa.
Không muốn đi truy cứu sự kiện của Nhạc Xuyên năm đó, là bởi vì bản thân tôi hèn nhát sợ mất đi, chỉ muốn liều mạng bảo vệ tất cả những gì mà
phải vất vả lắm tôi mới có được.
Còn càng bởi vì, tôi không cho phép mình đi hoài nghi Úc An Thừa, anh ấy là người hiền lành ấm áp như thế, anh tuyệt đối sẽ không làm những
chuyện như vậy.
Kết hôn với anh, rõ ràng cũng không phải là việc mà anh ép buộc, mà là
do bà cụ Huệ ra tay sắp xếp, năm đó xảy ra những chuyện kia, dường như
có thể nhận định, hoàn toàn là do một tay bà cụ Huệ bày ra.
Bà ấy đã qua đời, không thể nào truy cứu nữa, mà có thể ở bên cạnh Úc An Thừa như bây giờ, cũng là chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời này
của tôi. Thay vì giữ mãi những lo lắng nghi kỵ trong lòng, chi bằng tiếp tục bầu bạn bên cạnh anh như bây giờ.
Nhưng mà, nếu như tất cả những gì anh đã cho tôi, thật ra cũng chỉ là vì đền bù cho những thiếu sót không thể mang lại được cho một người khác
trong quá khứ, từng cái ôm của anh, từng