Vài ngày sau khi 5 đại đầu lĩnh của Thiên Thế Tông đại bại, những kẻ còn lại trong tông môn liền kéo đến Miêu Linh Thành với mục đích trả thù
như đúng lời dự đoán của Lãnh Mạc. Bọn chúng chỉ còn khoảng chưa đến
ngàn người, nhưng đó là chưa tính những đệ tử không ra trận, nếu như
toàn bộ chúng xuất chiến thì con số ít nhất cũng phải hơn 1 ngàn người.
Dẫn đầu cuộc trả thù này là 4 Đấu Hoàng, trong đó chỉ có 1 lục tinh Đấu
Hoàng, 3 kẻ còn lại thực lực chỉ dưới ngũ tinh. Nếu không tính Thương
Vân quân và Lãnh Mạc thì đội quân này có thể đánh ngang sức với liên
minh mà không gặp trở ngại gì.
Đương nhiên nội bộ liên minh
không cho phép chuyện này xảy ra, Vong Tình nguyện thay thế Linh Khởi
đưa ra hơn 1 nửa Thương Vân và những binh sĩ của liên minh không bị
thương ra trận. 2 vị tông chủ Bạch Trình và Mộc Tần biết chuyện liền 1
lần nữa xuất thân ra trận không chần chừ.
Dù bên liên minh chỉ
có 3 Đấu Hoàng nhưng với Vong Tình thì 1 mình y có thể đối chiến đến 2
Đấu Hoàng bên địch nên liền cân bằng lại thế cục.
Dưới cổng
chính của Miêu Linh Thành, vô số binh sĩ từ Thương Vân quân và liên minh khí thế hào hùng lao ra chiến trận. Tay nắm chắc vũ khí, miệng liên tục hô vang những tiếng động viên bản thân. Dẫn đầu đại quân này là Vong
Tình, Bạch Trình và Mộc Tần, cả 3 người đều chuẩn bị tâm lý để đối chiến với địch.
Keng keng
Tiếng binh khí chạm vào nhau lan
tỏa khắp chiến trường, 2 bên đều muốn 1 lần giải quyết cho xong toàn bộ
mọi chuyện và có được 1 chiến thắng toàn diện. Vong Tình cùng 2 vị tông
chủ kia đều tận sức tận lực mà diệt địch, sau đó nhắm vào 4 tên Đấu
Hoàng mà đánh tới.
Phía xa trên tường thành, Lãnh Mạc cùng Linh
Nhi đang hướng nhìn thế cục trận chiến, trên người khoác lên chiến y để
có thể giúp đỡ bất cứ lúc nào. Về thương thế của cậu thì đã hoàn toàn
khỏi, việc chiến đấu cũng không mất quá nhiều sức lực hay tổn hại gì đến vết thương cũ, càng làm cho cậu có thêm kinh nghiệm sau này khi thi
triển cái đấu kỹ khủng bố kia.
Lần sau nếu giảm bớt 1 phần nhỏ
hỏa diễm của dị hỏa khi xuất ra Phật Nộ Hỏa Liên thì có thể khiến uy lực nó giảm đi đôi chút kèm theo tốn 1 lượng đấu khí vừa phải. Nếu không
thì giống như lần trước nhưng khi chỉ có 1 mình thì khó mà toàn mạng
chạy trốn kẻ thù, cho nên điều thiết yếu nhất vẫn là giảm đi 1 phần hỏa
diễm.
Lãnh Mạc đôi đồng tử kim sắc nhìn chăm chú vào trận chiến
phía trước 1 cách lãnh đạm kèm chút u buồn. Cậu thế này là do bản thân
đột nhiên nhớ lại trận chiến 2 năm trước khiến mẫu thân và phụ thân của
cậu ra đi trong sự đau khổ tột cùng của bản thân. Sự đau khổ này giày
xéo cậu không ngừng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào hay bất cứ đâu, chỉ
cần nhớ lại là nỗi đau đó lập tức xuất hiện.
‘Đệ có chuyện gì à, thần sắc đệ tệ quá’
Linh Nhi bên cạnh khi thấy Lãnh Mạc như thế này liền quan tâm hỏi thăm. Tuy
cô không biết chuyện gì đã từng xảy ra với cậu trong quá khứ, nhưng biểu hiện trên mặt cậu đã gần như nói lên tất cả.
‘Không có chuyện gì cả, chỉ là đệ nhớ lại 1 vài chuyện trong quá khứ mà thôi’
‘Ra vậy, nhưng nếu muốn tâm sự với tỷ đây thứ cứ nói, tỷ sẽ lắng nghe hết’
Thấy được Linh Nhi quan tâm đến mình như thế này không khiến Lãnh Mạc vui
lòng, đành cười trừ 1 tiếng thay cho lời đồng ý, đôi mắt 2 người nhìn
nhau 1 lúc thì đột nhiên xấu hổ, cả 2 quay mặt đi 1 lúc rồi lấy lại bình tĩnh mà tiếp tục quan sát chiến trận.
‘Mọi chuyện trong thành đã giải quyết xong rồi, coi như bớt 1 gánh nặng’
‘Chỉ còn đợi tin chiến thắng của Vong Tình nữa là coi như chấm dứt, chúng ta sẽ đến tìm những kẻ không tham gia trận chiến này’
Từ phía sau, Diệp Tu và Linh Khởi xuất hiện, liền 2 người Lãnh Mạc, Linh
Nhi quay người lại, Linh Khởi báo cáo tình hình nội bộ trong thành 1
tiếng rồi đảo mắt nhìn cậu cùng Linh Nhi. Đột nhiên trong đầu liền xuất
hiện 1 ý nghĩ kỳ lạ rằng Lãnh Mạc và Linh Nhi chính là 1 đôi uyên ương.
Lập tức bỏ ngay cái ý nghĩ này vì nó không có chút thực tế nào cả, cô
càng không hiểu vì sao lại nghĩ như vậy.
‘Đệ đứng quan sát đã
lâu thấy quân của ta luôn chiếm ưu thế không ngừng, khiến cho quân địch
không thể 1 lần phản công. 2 trong 4 tên Đấu Hoàng đều đã tử do Vong
Tình, cứ đà này thì chúng ta sớm chiến thắng rồi’
Nhìn qua 1
cái, Lãnh Mạc nói ra cục diện trận chiến từ khi bắt đầu cho Diệp Tu,
Linh Khởi biết. Họ rất vui mừng khi biết được liên minh thắng thế, sắp
đem chiến thắng về. Trận này tuy họ không ra đó nhưng có Vong Tình thì
mọi chuyện càng ổn vì y là 1 người chinh chiến vô số lần nên kinh nghiệm có đầy, càng tăng thêm phần thắng cho quân ta.
‘Đúng rồi Lãnh
Mạc, còn chuyện Thủy Long Đao của tỷ thì sao? Từ sau trận đó thì tỷ
không lấy nó ra 1 lần nào nữa vì khi cầm nó lên thì lập tức nó rung mạnh rồi rơi khỏi tay tỷ’
‘Chuyện này……’
Nhớ lại chuyện Thủy Long Đao rơi khỏi tay mình trong lúc chiến đấu với tên Thế Lý kia Linh
Khởi không chần chừ liền hỏi. Cô lo lắng không ngừng do sau lúc đó khi
thử cầm nó lên thì lặp lại tình trạng giống như trước, Thủy Long Đao
rung mạnh lên rồi rơi ra khỏi tay Linh Khởi, cứ như nó không chấp nhận
cô là chủ nhân của nó vậy. ‘Bất cứ thượng phẩm “Thánh” khí nào cũng có 1 thứ là ý chí riêng của mình, và nó chỉ uy phục người có ý chí ngang nó
hoặc hơn nó làm chủ nhân. Nếu như người sỡ hữu nó ý chí quá yếu, liền nó không chấp nhận người đó mà còn cố gắng thoát ra khỏi tay của người đó. Cho nên nếu muốn hoàn toàn làm chủ của Thủy Long Đao, tỷ phải có 1 ý
chí vững chắc không thua kém bất cứ ai. Chứ không thể như lúc đó lại
chần chừ trước 1 Đấu Tông, tỷ hiểu chứ?’
Lãnh Mạc phất tay, thao thao bất diệt cái thứ gọi là ý chí của thượng phẩm “Thánh” khí, điều
này dần thấm sâu trong tâm của 3 người Linh Nhi, Linh Khởi và Diệp Tu.
Họ liền hiểu ra được, nếu ý chí không đủ mạnh thì vĩnh viễn không thể
cầm lấy được thượng phẩm “Thánh” khí, vậy mà trước đây họ còn kiêu ngạo
rằng khi có nó trong tay thì mọi chuyện đều có thể giải quyết. Nhớ lại
những ý nghĩ đó không khỏi khiến 3 người hổ thẹn.
‘Dù gì đi nữa 3 người hãy nâng cao ý chí của mình lên, không sợ hãi trước bất cứ ai hay thế lực nào mà hãy đối chiến với những thế lực ấy. Lúc đó, có thể
thượng phẩm “Thánh” khí có thể phát huy thực lực của nó hơn nữa’
Những lời này của Lãnh Mạc làm họ nhận ra được sự yếu đuối của bản thân, liền gật đầu 1 cái. Họ cần phải rèn luyện thêm ý chí của bản thân để có thể
cầm chắc lấy nó trong tay để bảo vệ những thứ mà họ muốn.
Sau đó 4 người tiếp tục quan sát trận chiến trước mắt, đến khoảng 2 canh giờ
sau thì cuối cùng cũng ngã ngũ. Phần thắng là của liên minh và Thương
Vân quân, quân địch bị tiêu diệt hơn 1 nửa, thủ cấp của 4 tên kia đều bị lấy đi, những kẻ sống sót đều bị bắt đi dẫn vào thành. 4 người rời khỏi vị trí trên tường thành, đi đến nơi mà các kẻ sống sót này sẽ bị phán
quyết và người đưa ra phán quyết không ai khác chính là Lãnh Mạc.
Tại quảng trường Miêu Linh Thành có rất nhiều tù binh chừng còn vài trăm
người bị bắt lúc nãy 1 số đang bị gông quỳ ở dưới mặt đất, còn số còn
lại bị giam ở ngoại thành, nam nhân hay nữ nhân đều có đủ. Những kẻ này
đều có chung 1 số phận khi quyết định tử chiến với Miêu Linh Thành, đó
là lựa chọn sai lầm nhất của chúng. Tất cả đều chung 1 nỗi sợ nếu như
người đưa ra phán quyết cho chúng là tử.
Vô số người dân vây
quay phỉ nhổ không ngừng những kẻ này vì chúng chính là kẻ đã làm khó dễ Miêu Linh Thành này 1 năm nay, họ nghĩ rằng nếu như chúng chết hết thì
càng tốt. Từ phía xa, 4 cái thân ảnh liền xuất hiện lơ lửng trên trời, 4 thân ảnh này gồm Lãnh Mạc, Linh Nhi, Linh Khởi và Diệp Tu, và Lãnh Mạc
chính là người đưa ra phán quyết này.
‘Đại nhân!!!’
‘Tông phó Bích Ngân Tông đại nhân!!’
Khi thấy cậu xuất hiện, vô số những tiếng hò reo từ người dân vang lên
hướng đến cậu. Không khí như thế này khiến Lãnh Mạc không quen 1 chút
nào, đành cười trừ rồi phất tay 1 cái. Sau màn hò reo, mọi người dần im
lặng để lắng nghe phán quyết của cậu đối với những kẻ này.
‘Tàn
dư của Thiên Thế Tông, các ngươi phạm phải 1 sai lầm lớn đó chính là tấn công vào Miêu Linh Thành này lần thứ 2 sau những kẻ cầm đầu. Nhưng, các ngươi cũng là những kẻ ngu mụi nên ta sẽ tha mạng cho các ngươi’
Những lời này của Lãnh Mạc vừa nói ra khiến cho toàn bộ những người ở đây đều ngơ ngác không ngừng. Trong tâm từng tên tù binh này có chút ánh sáng
le lói, cứ như là mở ra 1 con đường hoàn lương cho bản thân những tên
này. Nhưng mà tha cho chúng như vậy có phải quá vô lý chăng? Nếu nghĩ kĩ lại thì những tên tù binh này chưa làm gì tổn hại đến Miêu Linh Thành
cả, chỉ có những kẻ đi theo tên tông chủ mới gây ra tổn hại cho thành.
Như thế tha cho chúng cũng là 1 ý kiến hay nhưng có sai thì phải có
phạt.
‘Dù vậy các ngươi cần phải nhận 1 hình phạt thích đáng:
Hãy quay về và nói rằng với những kẻ còn lại từ bây giờ không còn cái gì gọi là Thiên Thế Tông trên Thiên Mã đế quốc này. Nếu không, 1 con kiến
còn sót lại cũng không tha!’
Lãnh Mạc đưa ra hình phạt phả giải
tán Thiên Thế Tông, nghe được lời này của cậu vô số kẻ cảm thấy không
bằng lòng. Nhưng không bằng lòng thì sao? Cũng không thể làm được bất cứ điều gì, đành phải ngậm ngùi chấp nhận, dù gì như thế còn tốt hơn là
mất mạng. Còn những người dân kia thì cũng đành chấp nhận hình phạt này
của cậu đối với chúng.
‘Xong việc rồi thì các ngươi liền về thông tri rồi giải tán ngay’
Nói lời cuối cùng, Lãnh Mạc phất tay rồi cùng 3 người kia quay người tiến
về tông môn. Đến giữa chừng, Lãnh Mạc đột nhiên dừng lại, liền ra hiệu
cho 3 người đi trước chỉ để lại đây mình cậu. Cậu vùi đầu kiếm thứ gì đó trong nạp giới 1 lúc rồi lấy nó ra.
‘Lệnh bài của Mỹ Đỗ Toa phát sáng?! Vậy là đến lúc rồi sao?’
Thứ mà Lãnh Mạc lấy ra chính là lệnh bài của vị nữ vương Xà tộc Mỹ Đỗ Toa
đã đưa cho cậu hơn 1 năm trước. Lúc đó y căn dặn cậu rằng nếu thấy lệnh
bài này phát sáng thì hãy đến Xà nhân đế quốc có việc cần. Vào lúc này
mà nó phát sáng thì chắc chắn là y đã muốn cậu đến rồi. Đột ngột, có 1
luồng khí tức truyền vào hãi não cậu, liên kết đấu khí để sử dụng đấu
khí truyền âm thuật.
‘Cứ nghe xem đã, có thể là y đấy’
Nguyệt My bên trong nạp giới nói với Lãnh Mạc 1 câu, cậu gật đầu 1 cái rồi lấy đấu khí của mình liên kết với luồng khí tức kia.
‘Lâu rồi không trò chuyện, tiểu tử. Chắc chắn lệnh bài của ngươi đã phát
sáng, đúng chứ? Nếu vậy thì hãy chuẩn bị đến Xà nhân Đế quốc 1 chuyến’