- Anh gạt em làm gì? Mẹ nói... mẹ có một
thứ muốn anh đưa tận tay em, rồi mẹ chỉ rõ vị trí luôn. Không nghĩ được, kỷ vật của mẹ, thế mà lại bị bỏ quên trong kho suốt mười năm trời mà
chẳng ai hay biết...
- Sao có thể như vậy? Dọn kho, rõ ràng là
anh em mình có cùng nhau dọn mỗi năm ít nhất một lần, vì sao lại không
thấy chiếc hộp này cơ chứ?
- Vậy nên anh mới cảm thấy... thật kì
diệu, Izu à! - Daizu nở một nụ cười hãnh diện - Mẹ của chúng ta vẫn luôn dõi theo chúng ta, anh chắc là có cả ba nữa, nhưng có lẽ là tính ba nào giờ cũng ít nói nên ba chưa có ra mặt thôi.
Chàng trai khẳng
định chắc nịch. Anh muốn tạo thêm niềm tin cho em gái mình. Dù cho có
những chuyện anh không thể nói ra, nhưng việc khích lệ em như thế, chắc
là anh không bị cấm đâu nhỉ?
- Mẹ còn nhắc đi nhắc lại, thứ này, vốn là của em.
Izu tròn mắt:
- Của em?
- Ừm, anh thật sự không biết nó là cái gì nữa. Anh bỏ cả công ty chạy về
đây làm trộm lục cho ra nó đó. Đèn nhà kho để lâu quá nên hỏng luôn rồi, có lẽ phải gọi người lắp cái mới thôi, phòng một ngày nào đó anh không
đủ nhanh nhẹn thì lại bị em hại cho vô sinh.
- Anh...
Izu phồng má, vừa ủy khuất vừa xấu hổ, cố tìm cách tảng lờ cho qua chuyện đó. Cô xòe hai tay ra trước mặt anh trai:
- Đồ của em, thì trả em!
Daizu không có nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi đưa vật nọ cho cô em gái, có
chút hồi hộp nhìn cô chậm rãi mở chiếc nắp gỗ. Khi Izu cầm nắp nhấc ra,
đáy mắt cô không giấu được vẻ kinh ngạc. Không chỉ kinh ngạc, còn có
sửng sốt.
Cực kỳ sửng sốt.
Nằm gọn trong không gian tinh xảo kia, là một cây trâm cổ.
Cây trâm mỹ lệ với bông hồng bằng đá lấp lánh và phần thân được làm bằng một thứ nguyên liệu lạ thường vô cùng đẹp mắt.
Daizu đang tập trung vào món đồ, không hề nhận ra vẻ kinh ngạc quá mức của cô em gái.
- Quào! Thứ này của em là sao nhỉ? Hay là mẹ muốn để lại nó cho em? Chiếc trâm này cổ như vậy, có khi là kỉ vật gia truyền cũng không chừng...
Đợi một lúc mà vẫn không nghe Izu trả lời trả vốn gì, Daizu mới ngạc nhiên
ngước lên và... anh suýt nữa đã bị khuôn mặt trắng bệch của cô dọa chết.
- Izu, em làm sao...
- Em cần nghỉ ngơi một chút.
Giọng cô gái lạc hẳn đi, không nhanh không chậm cầm chiếc hộp chạy biến về
phòng. Daizu dợm bước định đuổi theo, nhưng rồi anh đứng đó, thoáng nghĩ ngợi rồi lại thôi. Không hiểu sao, anh có cảm giác, sắp tới, gia đình
anh sẽ có biến lớn...
---
Ngồi khoanh chân trên
chiếc giường êm ái của mình, Izu bặm môi nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ
nhỏ ở trước mặt, trong lòng đầy những cảm xúc hỗn loạn.
Vì cái gì mà cây trâm này... lại giống hệt cây trâm mà cô gái trong giấc mơ sở
hữu, lại càng giống với cây trâm mà Mochi đang giữ?
Trùng hợp ư? Chắc chắn không thể có chuyện gì trùng hợp như thế... Trùng hợp một cách đáng ngờ.
Thật sự... thật sự cô không thể hiểu nổi cái quái gì đang diễn ra với cuộc sống của mình nữa.
Izu cảm thấy cực kỳ rối bời, thở hắt một cái rồi gục đầu xuống hai đầu gối.
---
Đêm xuống...
Tại căn phòng khang trang rộng rãi trong ngôi biệt thự lớn nhất khu
Shinjuku, một thanh niên đang sợ hãi thở dốc ngồi ép sát vào góc phòng.
Từng giọt mồ hôi lớn rịn ra, chạy dọc từ hai bên thái dương xuống cằm,
xuống cổ chàng trai. Những lọn tóc đen rối loạn lõa xõa dính sát gương
mặt trắng bệch. Trước mặt anh, một cái bóng đen ngòm đặc quánh lầng
quầng vô dạng xác định bay lơ lửng. Chỉ có thể trông thấy cặp mắt đỏ như máu cháy rực và hàm răng trắng ởn nhọn hoắt nhấp nhô trong cái bóng
kia. Từ sau hàm răng lĩa chĩa đáng sợ ấy, một mùi hôi thối bốc lên nồng
nặc. Thứ không khí lạnh lẽo tỏa lan xung quanh nó khiến cho chàng trai
hít thở không thông, thậm chí không có đủ khả năng thét lên kêu cứu nữa. Vẻ mệt mỏi và bất lực khắc rõ trên khuôn mặt thanh tú. Anh không hiểu
vì sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này.
Cách đây mới chừng một tiếng thôi, anh vẫn còn đang điềm nhiên say giấc, chợt người anh xuất
hiện tia cảm ứng khiến anh đột ngột tỉnh giấc, và rốt cuộc thì anh trông thấy thứ này đây.
Nó thuộc cái thể loại gì và từ đâu đến, anh
không quan tâm. Cái anh quan tâm bây giờ... là tính mạng của anh đang bị đe dọa nghiêm trọng.
"... Th... ân... xác..."
- C... cái gì?
Chàng trai cảm thấy kinh hãi. Vừa rồi... là thứ đó nói?
Cái âm thanh ấy... vang vọng và xa xôi, giống như từ một cõi nào đó vọng lại...
Trái tim chàng trai đập như điên trong lồng ngực.
Thật đáng sợ!
"Ta muốn... thân xác của ngươi..."
Giọng nói Cõi Âm lại vang lên rợn người.
Chàng trai đáng thương cắn răng lắp bắp một hồi, cuối cùng mới lấy hết can
đảm bật ra được vài tiếng từ cái cổ họng run rẩy khô khốc:
- Muốn... muốn ta làm gì chứ? Tại sao lại là ta?
"Ta... muốn... thân xác. Ta muốn... ăn... con gái của thần Tengan. Ta muốn ăn cả ngươi."
Nói đến câu cuối, bóng đen gào rít lên hung tợn với tiếng nghiến răng cạ
vào nhau ken két. Chàng trai kinh hãi run rẩy đến vô lực, tay chân trở
nên cứng đờ, và con ngươi mở to hết cỡ, thu vào tầm mắt một cái bóng đen Địa Ngục càng ngày càng lớn dần lên. Ngay lúc bóng quỷ ngoác rộng cái
miệng hôi thối lao đến, chàng trai chỉ còn có thể tuyệt vọng thét lên
một tiếng rồi nhắm tịt mắt, chuẩn bị cho một sự đau đớn tột cùng...
Bỗng nhiên, cả người anh đột ngột lóe sáng. Từng tấc da thịt của anh như dạ quang, ánh lên giữa căn phòng tối mịt.
Chàng trai không cảm thấy thân thể bị thương tổn gì, bất giác ngơ ngác mở mắt và phát hiện ra sự lạ này. Cái bóng đen ma quỷ kia bị nguồn sáng kì
diệu ấy soi rọi vào, đau đớn gào rít đến đinh tai nhức óc. Chàng trai
chịu không nổi thứ âm thanh quá cường đại ấy, cố gắng bịt chặt tai hết
mức có thể nhưng huyết mạch trong đầu anh vẫn sôi ùng ục từng hồi như
muốn nổ tung bất cứ lúc nào khiến anh sợ hãi không thôi. Cái bóng đen bị ánh sáng thiêu đốt kịch liệt, từng chút từng chút một bị nuốt chửng.
Rốt cuộc thì... kẻ bị ăn lại chính là nó. Nói ăn thì cũng không hẳn,
chính xác thì nó bị tiêu diệt, bởi một thứ ánh sáng gì đó mà chàng trai
không xác định được.
Cư nhiên, anh cũng không còn tỉnh táo để xác định nữa rồi...
Khi tiếng gào thét đáng sợ kia biến mất thì cũng là lúc hai bàn tay của anh bung ra khỏi hai tai. Cả người anh vô lực ngã nhoài trên nền đất. Ngay
lúc đó, cửa phòng bị đạp mạnh mở tung. Những vệ sĩ của căn biệt thự cao
sang này đột ngột xuất hiện sau cánh cửa, tiếp đó là những nàng hầu vẫn
còn nguyên ánh mắt lo lắng hoảng hốt. Nguyên lai là họ nghe thấy tiếng
thét thảm thiết của chàng trai.
Trông thấy bóng dáng thanh tú nằm bất động trong góc phòng với bộ Pijama xộc xệch và đầu tóc rũ rượi, mấy hầu gái thảng thốt bụm miệng la hoảng:
- Thiếu gia... Kofu - sama!
---------
T/g: Vậy mà cũng đến 100 chương rồi... Vui quá đi, ăn mừng chút nào m.n ơi *Tung bông* *Tung hoa* *Nhảy múa*