Vị trí ngồi của các học sinh trong lớp sớm đã được sắp xếp
rồi. Chỉ cần dò tên mình trên các bảng tên dán ở mép bàn là
có thể biết vị trí của bản thân trong năm học này ngay. Một
bàn như thế gồm ba chỗ ngồi. Khoảng cách giữa các học sinh
cũng rất thoải mái. Và thường thì khi vào năm học, mỗi bàn như thế
sẽ tự lập thành nhóm học tập riêng.
- Ui! Năm nay lại ngồi ngay bàn đầu! Là bên trái á, càng dễ di chuyển.
Ánh mắt Izu vụt sáng. Bàn đầu là vị trí dễ theo dõi và nghe
thầy cô giảng nhất. Mặc dù ngồi ở vị trí này sẽ khó để nói chuyện, làm việc riêng, trao đổi trong giờ kiểm tra, nhưng... Izu là ai chứ? Cô cần gì những cái đó!
Izu đảo mắt qua những bảng tên xung quanh và... cô suýt nữa đã reo lên khi thấy tên của Sal Tian chình ình bên mé phải bàn của mình. Có vẻ như cô Nao
rất ưu ái Izu nên đã tạo điều kiện để cô lập nhóm bạn cùng
tiến với Triple S.
Sal khó khăn lắm mới thoát được ra
khỏi vòng người để tìm về chỗ của mình. Thực chất anh đến
trường từ rất sớm nên đã biết chỗ ngồi rồi, sau đó cất cặp,
rồi hăng hái xuống tham quan trường.
Anh nhìn sang bên cạnh, lẩm bẩm:
- Vẫn chưa lên lớp sao ta? Hay là bận gì nhỉ?
Izu nghe thấy, cũng tò mò nhìn theo hướng ánh mắt chàng trai. Là
vị trí ở giữa. Chiếc bảng tên in dòng chữ ngay ngắn: MOCHI YAN.
"Oh! Mochi... Là trăng rằm sao? Tên đẹp nhỉ! Ơ nhưng mà sao Sal lại quan tâm? Chẳng lẽ Mochi Yan là... SSS còn lại?".
Izu chắc đã nhảy cẫng lên nếu cô còn chưa ngồi xuống ghế. Wao!
Nếu đúng như vậy thì... Thật là yêu cô Nao quá đi thôi! Thật
là, hôm qua cô Nao gửi sơ yếu lí lịch của hai thành viên mới,
cứ mải xem thành tích của họ mà lại quên béng mất cái tên.
Chậc... Nhưng mà nói đến mochi, tự nhiên cô lại liên tưởng đến mấy cái bánh mà thường ăn vào ngày tết. Mà nói đến mấy cái bánh
mochi đó, tự nhiên lại liên tưởng đến...
Hiện đang là tháng Tư, một trong những khoảng thời tiết đẹp nhất trong năm của Nhật Bản. Khắp khuôn viên trường, hoa đào đương mùa nở rộ thật nên
thơ. Trường tổ chức khai giảng ở hội trường như mọi năm. Hội
trường vừa rộng lại mát mẻ nên chẳng lo thiếu chỗ. Từng chồng ghế được đưa vào phân phát cho các học sinh. Trên sân khấu hội
trường, mọi thứ cũng đã chuẩn bị đủ cả. Izu đảo mắt nhìn
quanh, rồi thở phào khi không thấy mái tóc bạch kim nào trong
hàng ngũ nam sinh lớp mình.
Nội dung buổi lễ cũng đơn
giản thôi. Đầu tiên là thầy hiệu trưởng sẽ mở đầu buổi lễ
bằng việc giới thiệu bản thân và chào mừng các học sinh. Ngay
sau đó là bài Quốc ca Nhật Bản được phát lên. Tiếp theo, các
thầy cô sẽ lần lượt đi lên giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Đặc biệt là phần giới thiệu của cô hiệu phó thì dài hơn do cô phải phổ biến nội quy cho học sinh. Sau đó, theo văn hóa, thầy
cô và học sinh cúi chào nhau, thầy cô phải cúi thấp hơn.
Kết thúc buổi lễ, một học sinh đại diện sẽ lên phát biểu để tỏ
lòng biết ơn thầy cô, đồng thời hứa hẹn và đưa ra các phương
hướng phấn đấu cho năm học mới. Học sinh đại diện ấy chẳng xa
lạ gì, chính là Sal Tian nhà ta. Không ít những lời xì xào
bàn tán vọng ra khi Sal bước lên sân khấu. Bàn tán về ngoại
hình, và bày tỏ thắc mắc bởi các học sinh nào giờ chưa hề
thấy chàng trai này bao giờ. Ai cũng cứ ngỡ Izu là người lên
phát biểu cơ...
Đặc biệt là lớp 12A12, ai nấy cũng nhao
nhao lên khiến Takumi phải rất cố gắng để ổn định lớp. Cũng
phải thôi! Ai bảo anh chàng kia lại giống hoàng tử của họ đến
vậy chứ!