Chiếc xe của Triệu Thiên Bình tựa như loài hắc báo hung mãnh lao nhanh
trên đường cao tốc, tựa hồ muốn xé toạc màn đêm xa hoa, sầm uất của phố
thị.
Trên xe, hắn vẫn trước sau giữ nguyên nét mặt điềm nhiên,
ôm lấy Dương Xử Nữ cho cô tựa đầu vào lòng ngực của mình. Cô lần này gặp nguy hiểm, hắn lại đúng lúc xuất hiện cứu cô một lần nữa, không biết
khi tỉnh lại phản ứng đầu tiên của cô sẽ như thế nào, hắn rất có hứng
thú muốn xem!
- "Thiếu gia, sắc mặt cô ấy hình như có chút khác
thường." Tiểu Bảo - thuộc hạ thân cận bên cạnh Triệu Thiên Bình đang
chuyên tâm lái xe vừa quan sát qua kính chiếu hậu, liền có thể nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ đến mức bất thường của Dương Xử Nữ, theo công việc của
mình cẩn thận báo cáo với Triệu Thiên Bình.
Thấy hắn không nói
gì, sắc mặt vẫn như trước không đổi. Tiểu Bảo lại vì điều này mà bị dọa
sợ một phen, không dám tiếp tục nhiều lời, tập trung nhìn về phía trước.
Ánh mắt của Triệu Thiên Bình lúc nào cũng đáng sợ như vậy, có điều mỗi lần nhìn Dương Xử Nữ đều xuất hiện nhu tình.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt ửng hồng của cô, quả thực cơ thể cô
có chút nóng, không biết là tên đạo diễn chết tiệt đó đã giở thủ đoạn gì lên người cô mới phải khiến cho cô hạ thấp tự tôn của bản thân để đi
cầu cứu kẻ đã ruồng bỏ mình như vậy.
Lúc bước ra khỏi Tĩnh Dạ
hắn đã gặp Trương Mặc Đình bộ dáng vội vã tiến vào. Nhìn thấy hắn trên
tay bế Dương Xử Nữ liền có chút bất ngờ, "Thì ra là Triệu thiếu gia,
ngài muốn mang Xử Nữ đi đâu vậy?"
Nhìn thấy điệu bộ cười cợt,
giả giả thật thật của Trương Mặc Đình khiến hắn cảm thấy rất chướng mắt. Không để tâm đến hắn ta nữa, hắn tiến thẳng về phía xe của mình.
- "Con người của Xử Nữ chưa bao giờ chịu khuất nhục như thế này, hy vọng
ngài đừng khiến cô ấy chịu thêm bất kỳ dày vò nào nữa!"
Cơn gió
lạnh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của Trương Mặc Đình, giờ phút này
trong mắt hắn duy nhất một cảm xúc không nỡ, tựa như không đành lòng.
Triệu Thiên Bình bị lời nói của Trương Mặc Đình đánh thẳng vào tâm lý, nhất
thời dừng bước, "Người phụ nữ của Triệu Thiên Bình người khác muốn bắt
nạt liền có thể dễ dàng bắt nạt được hay sao? Đã để Trương thiếu nhọc
tâm rồi!" Ánh mắt hắn vừa có lãnh đạm vừa có uy thế bức người, nụ cười
trên môi hắn lúc này cho dù có thể nhìn ra cũng không cách nào hiểu
được.
Nói xong, Triệu Thiên Bình bế Dương Xử Nữ bước lên xe.
Bóng tối bao vây lấy hắn lúc này, trong màn đêm chỉ nhìn thấy con ngươi
hắn trở nên sắc bén và lãnh lẽo lạ thường.
- "Lái xe." Bàn tay
nắm chặt lấy vai gầy của Dương Xử Nữ, cô lập tức liền có phản ứng, nhíu
mày kêu lên một tiếng. Hắn lúc này mới giật mình, vội thả lỏng bàn tay.
Nhìn cô an phận để mặc cho hắn ôm, cổ hàn khí trong mắt từ từ dịu xuống.
Những lúc như thế này hắn mới phát hiện được cô thực chất chẳng hề mạnh
mẽ như vẻ về ngoài, lúc nào cũng mang vẻ mặt như không có chuyện gì, áp
đặt chính mình trong lớp vỏ bọc cứng cỏi và lạnh lùng. Hắn luôn tự hỏi,
cô hà cớ gì phải chịu khổ như vậy? Rốt cuộc là vì sợ người khác chê cười bộ dạng mềm yếu của mình mà phải nhẫn nhịn che giấu đi? Hắn lăn lộn trên thương trường bao năm nay, những việc nữ diễn viên tìm
kiếm kim chủ có thế lực chống lưng để một bước lên trời đều không có gì
lạ lẫm đối với hắn. Tuy nhiên nếu Dương Xử Nữ thật sự muốn có kim chủ,
ngoài Triệu Thiên Bình hắn ra thì tuyệt đối không được là bất cứ ai!
Hắn lại nghĩ, Dương Xử Nữ có lẽ đã từng tự mình vẽ nên cuộc sống đầy màu
sắc mà chính mình mơ ước để rồi hết lần này đến lần khác bị người khác
phủ nhận và chà đạp sự tồn tại của nó. Cô đơn thuần và rất mềm mỏng, mọi việc cô làm hắn đều âm thầm theo dõi. Chỉ trách ngày đó hắn nói những
lời trái với lương tâm như vậy là vì thế lực phía sau mình còn chưa
vững, một phần vì nhờ có Dược gia nên hắn mới có được ngày hôm nay. Nếu
như lúc đó chấp nhận để cô bên cạnh mình thì chắc chắn Dược Dao sẽ tìm
cách hãm hại cô.
Triệu Thiên Bình mệt mỏi ngửa đầu về phía sau, tìm lấy một điểm tựa.
Cuộc gặp gỡ trùng hợp ngày mưa hôm đó giữa cô và hắn không phải là lần đầu
tiên, chỉ có cô ngốc nghếch mới vội quên đi trong quá khứ hai người cũng đã từng vô tình gặp nhau như thế.
Vào khoảng hai năm trước,
Triệu Thiên Bình lúc đó đang trong tình trạng sống dở chết dở trên đường chạy trốn bọn người truy sát mình. Bọn chúng nghĩ rằng chỉ cần bắt hắn
làm con tin liền có thể khiến Triệu gia thất thế.
Hắn may mắn trốn thoát, khắp người đều là thương tích, suýt nữa thì đã chống đỡ không nổi.
Lúc ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ màng thì một bóng dáng thanh mảnh của thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn, hắn lại sinh ra ảo giác mà nhìn thành tiên nữ.
Dương Xử Nữ đang trên đường đi học về nhìn
thấy Triệu Thiên Bình trong bộ dạng thê thảm toàn thân nhiễm đầy máu
liền ra tay giúp đỡ.
Sau khi đưa hắn vào bệnh viện, từ đó cô không xuất hiện nữa.
Cho dù khi đó ý thức hắn dần dần mất đi, nhưng từ hình dáng cho đến khuôn mặt của cô hắn tựa hồ đều khắc cốt ghi tâm.
Hắn sống trên đời trước giờ vẫn luôn rất có chữ tín, có ân phải báo, có thù tất trả.
Ngày mưa trùng phùng hôm đó, cơ duyên khiến cả hai người vậy mà gặp gỡ. Hắn
đã nghĩ rằng bản thân phải đối với cô thật tốt, xem ra, cũng lại là hắn
thất hứa.
Hy vọng Dương Xử Nữ sau này đừng vì chuyện này mà lưu
tâm, con người cô rất có bản lĩnh, tuy nhiên tâm địa lại quá lương thiện còn rất dễ tin người. Sợ rằng bị người khác hãm hại sau lưng cô đều
không có biết đến, thậm chí người ta nói mấy câu cô liền có thể nhanh
chóng bỏ qua mà tha thứ tất cả. Người con gái này khiến cho hắn thật sự không có chút nào an tâm!
Sau khi trở về biệt thự, cả đêm hôm đó Dương Xử Nữ không an phận liên tục níu kéo lấy Triệu Thiên Bình.
Hắn trong lòng mắng một câu chết tiệt! Không biết lão cáo già kia đã cho cô uống loại thuốc quái quỷ gì, biểu hiện không giống như là uống phải
xuân dược..
- "Đừng đi, tôi rất sợ phải ở một mình. Là ai cũng đươc, chỉ cần ở lại bên cạnh tôi tôi liền rất trân trọng..!"
Nghe cô nỉ non nói, khóe mắt ửng đỏ, dáng vẻ mười phần đáng thương khiến cho người khác nhìn vào lập tức trong lòng sinh ra cảm giác không đành
lòng.
Triệu Thiên Bình nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy yếu của cô vào lòng, vỗ về an ủi, "Có tôi ở đây, em không có một mình."
Có vẻ như lời nói của hắn thật sự hiệu quả, cô không còn làm loạn ương bướng như lúc nãy, ngoan ngoãn thiếp đi trong lòng hắn.
Nha đầu này, hắn phải làm cách nào mới khiến cô tin tưởng mình?
Sáng hôm sau
Tối qua, cô dường như nằm mơ thấy giấc mộng rất lạ, nhìn thấy trong mơ mình đã gặp Triệu Thiên Bình. Vẫn là dáng vẻ đạo mạo an nhiên đó, chỉ có
điều là trong mắt không nhìn ra chút tình cảm nào, chỉ là một màn đêm u
ám, lạnh lẽo. Hắn cứ như vậy nhìn cô, rất lâu cũng không có ý định mở
miệng nói câu nào.
Cho dù cố gắng cách mấy thì cũng không cách
nào hiểu được con người hắn rốt cuộc là đang có tính toán gì. Vui, buồn, phẫn nộ.. Tất cả đều chỉ thể qua nụ cười.
Đột nhiên Triệu Thiên Bình xoay người rời đi. Lúc đó gió rất to, cuốn theo nhưng chiếc lá và
cành hoa bao phủ tất thảy, bóng dáng cao lớn của hắn dần khuất khỏi tầm
mắt. Cô lúc đó cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt tựa như một cái hồ ngập
nước, sắp không kiềm nổi mà tuôn ra ngay lập tức. Vì sao chứ, vì sao lại khóc vì người chủ động bỏ rơi mình như vậy?!
Dương Xử Nữ cô cả
đời sống một cách khuôn khổ, chưa từng để ai nhìn thấy vẻ ngoài yếu đuối của bản thân. Chỉ hy vọng có thể tìm được một chốn bình yên để mình có
thể một đời dựa dẫm, có thể tùy ý cười tùy ý khóc bao nhiêu cũng không
quan trọng, hy vọng người ấy sẽ vì cô mà xuất hiện trước mặt để chở che
và an ủi cô. Thật tiếc là, mọi thứ cô ao ước đều chỉ xuất hiện trong
mộng cảnh hoặc là trong cổ tích, sự thật lúc nào cùng làm người ta đau
lòng.