Cửa phòng kiên cố một khắc sau liền bị phá tung.
Lâm Bạch Dương toàn thân đều trở nên cứng đơ, bàn tay to lớn đặt trên bờ vai gầy tròn trịa của cô run lên một chút. Lục Nhân Mã chợt nhíu mi một cái, ngẫm nghĩ một hồi, hắn sợ người phụ nữ đó sao? Người đó chính là mẹ hắn? Vậy cớ gì còn phải lẩn trốn bà ấy?
Lục Nhân Mã đầu óc
đều bị sự tò mò chiếm hữu, ngẩng đầu nhìn Lâm Bạch Dương chỉ thấy hắn
khẽ nhíu mày, sắc mặt khó coi vô cùng. Dù gì cửa cũng đã bị phá rồi, còn trốn làm cái gì nữa? Cô cũng không muốn phải mất thời gian để mặc cho
hắn ôm như vậy, còn chưa được sự cho phép của cô thì đó chính là phi
pháp!
Lâm Bạch Dương như biết được cô sẽ phản kháng ngay sau đó
buông cô ra, một nửa thân người cao lớn chui ra khỏi chăn, lại cẩn thận che chắn cho cô không để bị nhìn thấy.
Hắn nâng mắt nhìn người
phụ nữ đang đứng ở phía cửa, bộ dáng yêu kiều, thanh lệ nhìn qua có vẻ
chỉ mới ba mươi mấy nhưng thực chất bà ta cũng đã gần ngũ tuần, dung mạo thập phần xinh đẹp không hề bị giấu vết của thời gian làm tổn hại đến
nét đẹp vốn có của bà, khí chất ưu nhã mà tôn quý. Người phụ nữ này
mười mấy năm trước từng là đại minh tinh rất nổi tiếng, một thời bà
từng đứng trên đỉnh củ vinh quang đạt được nhiều giải thưởng danh giá,
nhưng có một điều đáng buồn là bà đã tuyên bố giải nghệ ở tuổi 33, ai ai cũng lấy làm tiếc nuối. Bà đã trả lời trong một cuộc phỏng vấn, bà nói
rằng bản thân hiện tại cũng đã thỏa mãn với tất cả những gì mình đang
có, chỉ muốn chăm sóc gia đình, dành nhiều thời gian bên gia đình hơ.
Lúc đó Lâm Bạch Dương chỉ vừa mới 10 tuổi, là một cậu bé vô cùng khả ái.
Người phụ nữ nhã nhặn, tôn quý này chính là Quách Thiên Tình, được mọi
người biết đến với các vai diễn từng làm người khác điên đảo, cuồng
nhiệt thời đó.
Quách Thiên Tình này vô cùng có quyền lực, đặc
biệt là đối với Lâm Bạch Dương, bà ép hắn nhất định trong năm nay phải
lấy vợ, cũng sắp xếp cho hắn không ít mối hôn sự tốt vậy mà hắn lại dùng lý do công việc bận rộn mà trốn tránh những hôn sự này suốt mấy năm,
đến giờ hắn cũng đã 25, 26 tuổi. Mà bà cũng đã sắp bước qua cái tuổi năm mươi rồi, cảm giác muốn được bế cháu khiến cho bà như muốn phát điên,
đến nổi có lần sắp xếp nữ nhân ở trên giường Lâm Bạch Dương, muốn dùng
cách gạo nấu thành cơm mà ép hắn phải cưới người mà bản thân hắn không
hề thích. Nhưng rốt cuộc cô gái kia đúng là có số thảm, bị Lậm Bạch
Dương phái người lột sạch đồ sau đó ném xuống hồ nước trong công viên
trong ngày lập Đông lạnh buốt, tự chuốc lấy không biết bao nhiêu là nhục nhã. Kể cả việc lần trước lúc Lục Nhân Mã đến công ty, một cô gái đã tự nhận mình có thai với hắn, rốt cuộc cũng bị vệ sĩ lôi ra ngoài, bộ dáng không biết là thảm hại đến mức nào..
Biết Lâm Bạch Dương cố
chấp, bất kể là dạng nữ nhân nào cố ý đeo bám hắn liền có đủ mọi thủ
đoạn trừ khử cô ta. Cuối cùng là hắn cùng với mẹ mình là Quách Thiên
Tình đối đầu, nhưng sau những việc mà mẹ mình làm thì Lâm Bạch Dương nữa kính trọng nữa e sợ bà. Hôm nay tự nhiên muốn tìm hắn, đường nhiên là
có chuyện gì đó không hay nên hắn bất đắc dĩ mới tránh đi, không may vào nhầm phòng Lục Nhân Mã. Đi đến bước đường cùng, hắn cũng không thể chui vào tủ quần áo của con gái, cũng không muốn trốn trong phòng tắm hay
chui xuống gầm giường.. Đường đường là tổng giám đốc Lâm thị lại phải
trốn ở những nơi như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng mà, trốn tránh mẹ mình mới chính là không ra thể thống gì.
-"Mẹ" Lâm Bạch Dương thở hắt, bộ dáng mệt mỏi, ngón tay day day mi tâm buộc
miệng gọi một tiếng. Quách Thiên Tình nâng tay kéo lại khăn choàng lông
thú sang trọng, liếc nhìn con trai mình, không nhanh không chậm mở miệng "Lời con hứa với mẹ, sắp đến lúc rồi. Ý định của con như thế nào?" Bà
nhẹ nhàng quan sát căn phòng, một lúc sau khóe môi khẽ gợn lên.
Lâm Bạch Dương không chú ý biểu cảm của bà, im lặng nhìn chằm chằm về phía
góc phòng, dòng suy nghĩ rối ren cứ quanh quẩn trong đầu khiến hắn vô
cùng không thoải mái, bàn tay nắm chặt đến mạch máu đều nổi lên, cơ hồ
như sắp nổ tung đến nơi.
Lục Nhân Mã ngay lúc này ở trong chăn
cũng không yên phận, tay chân quơ loạn xạ thậm chí còn vô ý chạm vào nơi nam tính của hắn, mà chính bản thân cô cũng không biết mình rốt cuộc đã làm ra một việc tày trời đến mức nào.
Lâm Bạch Dương sắc mặt
tối sầm lại, bàn tay dùng lực vỗ xuống một cái, cũng không biết là trúng phải vị trí nào mà con thỏ ở trong chăn liền không cựa quậy nữa, cơ thể chỉ hơi run lên một chút. Bây giờ nếu khung cảnh này bày ra trước mắt
người khác thì không biết có bao nhiêu phần mờ ám..
Đường nét
tuấn tú khẽ co lại, Lâm Bạch Dương khổ sở giữ nét mặt điềm tĩnh. Nếu như để mẹ biết được trong chăn là một cô gái nhất định sẽ ép cô ta gả cho
hắn, đối với tính tình ương ngạnh, bướng bỉnh của Lục Nhân Mã thì sẽ
sống chết không chịu. Còn hắn, hắn cũng không hề hứng thú với cơ thể như con nít của cô ta..
Lâm Bạch Dương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh "Mẹ, con cần thời gian cho công việc.. " "Lời này mẹ nghe suốt hai năm
nay, nghe đến thuộc lòng rồi! Con không thể nghe lời mẹ lần này sao?
Không thể toại nguyện cho mẹ sao?"
Những lời của bà đối với Lâm
Bạch Dương nghe như tiếng sấm rền, ngước nhìn khuôn mặt nghiêm túc tột
độ của bà hắn mới giật mình, sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ. Rất lâu sau cũng
không có câu trả lời.
Quách Thiên Tình gấp gáp như vậy cũng vì
trong người có một căn bệnh, không biết sẽ cầm cự thêm bao nhiêu ngày
tháng nữa nên bà mới ép buộc hắn như vậy. Nếu không hải như thế thì bà
sẽ mặc hắn vì công việc, ba mươi mấy tuổi lấy vợ cũng không vấn đề gì.
Lâm Bạch Dương giống bà, đều điên cuồng vì sự nghiệp, chỉ là năm đó sau
khi sinh con xong bà mới phát hiện ra căn bệnh kỳ lạ này, trong mười năm tiếp theo cũng cố gắng để duy trì cơ thể ở trạng thái tốt nhất để tiếp
tục bước trên con đường nghệ thuật. Sau đó vì nghe lời khuyên của chồng mà đã hạ quyết tâm rút khỏi giới giải trí, ngày qua ngày đều an nhàn,
chỉ có điều là phải gắn liền với thuốc.
bà thở dài một hơi, đi
đến ngồi xuống chiếc giường lớn, bàn tay nắm lấy tay hắn "Mẹ biết con
không buông bỏ được họ Lạc kia, nhưng cũng đã nhiều năm như vậy rồi
cũng nên quên đi thì hơn!"
Lâm Bạch Dương cúi đầu trầm mặc, ngẫm nghĩ thật lâu cũng không nói lời nào. Quách Thiên Tình một bên thở dài, bàn tay vô thức vỗ nhẹ lên chăn, khóe môi muốn thốt ra lời một lúc sau
đó liền im bặt. Sắc mặt Lâm Bạch Dương cũng trầm lại, không biết lại
đụng đến vị trí nào rồi, huống hồ Lục Nhân Mã cũng không phải loại
người có kiên nhẫn, cô chịu không nổi tư thế nằm trên người Lâm Bạch
Dương như thế càng không chịu nổi thân thể bị đụng chạm lung tung.
Lục Nhân Mã vươn người chui ra khỏi lớp chăn ngột ngạt, dù mùi hương trên
người Lâm Bạch Dương như mê hoặc cô lại vô cùng dễ chịu nhưng cô chính
là chán ghét hắn! Vừa sáng ra mở mắt đã thấy oan gia, còn bị đầy đọa đến mức này hoàn toàn khiến cô sắp phát điên. Cô tựa như con thú nhỏ đang
nổi giận, bộ dáng thập phần đáng yêu, nhưng ngón tay như có nanh vuốt
nhỏ cào lên người Lâm Bạch Dương mấy cái, cơ hồ muốn cho hả cơn tức
giận.
Lâm Bạch Dương trơ mắt nhìn cô, hành động đáng yêu kia của Lục Nhân Mã đều
được Quách Thiên Tình thu vào tầm mắt, đáy mắt bà lóe lên tia giảo
hoạt, bàn tay còn cố ý hướng mông Lục Nhân Mã vỗ vỗ mấy cái, vô cùng
thích thú "Hóa ra là đụng phải cặp mông tròn trịa này, Bạch Dương con
xem, mông căng tròn như thế này rất dễ sinh sản nha!"
GIan phòng rộng lớn đột nhiên trở nên im ắng, Lục Nhân Mã bị bàn tay của Quách
Thiên Tình đụng chạm đến rùng mình một cái, vì bị hành động đột ngột đó
làm cho hoảng sợ vô thức nép vào trong Lâm Bạch Dương. Hắn cũng không
hiểu vì sao theo bản năng ôm lấy bả vai cô, nhíu mày nhìn bà bằng ánh
mắt trách móc.
-"Haha, ta không có ý gì cả! Không biết là con
trai ta sáng sớm đã vội vã chạy đi tìm mỹ nhân trước mà quên cả mẹ mình, xem ra cũng thật phối hợp. " Quách Thiên Tình đùa cợt một câu, tỉ mỉ
quan sát Lục Nhân Mã.
Ngay từ khi bước vào phòng bà đã ngửi
được mùi hương thanh nhẹ, không giống như của nam nhân, lại nhìn đến
cách bày trí trong phòng liền đoán ra được. Hừ, con trai bà lại giấu
một tiểu cô nương bên mình, thì ra thời gian qua liên tục từ chối những
cô gái khác là đã có lựa chọn riêng của chính mình. Tuy nhiên thì đứa
nhỏ quá mức cố chấp, nếu như nói việc này sớm hơn với bà thì bà cũng đâu đến mức phải ép buộc hắn như vậy?
Nhưng mà, cô gái này nhìn qua
không khác một thiếu nữ 15, 16 tuổi là mấy "Ta đợi các con ở dưới lầu."
Quách Thiên Tình sau đó bước ra khỏi phòng, còn nhìn Lâm Bạch Dương
bằng ánh mắt thâm thúy, nhưng cũng có chút gì đó gian trá. Hắn chỉ khẽ
đáp lại bằng một cái nhíu mày bày tỏ sự khó chịu.
-"Lục Nhân Mã?
Cô.. " "Chát" Trong nhất thời, Lâm Bạch Dương không kịp phản ứng, khuôn
mặt anh tuấn hiện rõ năm dấu ngón tay. Lục Nhân Mã trợn mắt nhìn hắn,
trong mắt đầu là hận ý cùng với phẫn nộ hận không thể tát chết hắn, bàn
tay giơ lên giữa không trung run rẫy một chút.
Lâm Bạch Dương bị cái tát vừa rồi làm cho sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng, bàn tay
vươn ra bắt lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lẽo nhìn cô "Cô, vừa rồi mới làm cái gì?" Ngữ khí của hắn tràn ngập vẻ tức giận, ngón tay giữ
chặt cằm cô càng thêm dùng lực khiến Lục Nhân Mã mơ hồ đau đớn mà lông
mày xinh đẹp cũng nhíu chặt, tuy nhiên ánh mắt lại vô cùng quật cường
không hề có ý chịu khuất phục.
Hắn biết rõ con người cô ngoan cố không dễ dàng gì mà chịu nghe lời, đương nhiên sẽ tự mình có cách trừng trị.
Hắn duỗi tay đem cơ thể nhỏ nhắn của cô ôm vào trong lòng, khóe môi lạnh
lùng nhếch lên, bế trọn cô trong tay dễ dàng như một con thú nhỏ "Anh
đang định làm gì? Mau buông tôi ra!" Lục Nhân Mã liều mạng cựa quậy, cô
chính là không muốn tư thế đáng xấu hổ này!
-" Bốp" Lục Nhân Mã
cô hồ giật nảy mình, cánh tay bám chặt lấy vai hắn đến vạt áo cũng có
chút nhăn nhúm lại, run rẫy không dám cựa quậy. Lâm Bạch Dương không hề
nhìn thấy được biểu cảm phong phú trên gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng,
hổ thẹn cúi mặt trốn vào vai hắn đáng yêu đến mức nào, chỉ biết hắn hiện tại chính là đang giáo huấn cô bằng cách thức thông thường của người
dạy trẻ khi chúng hư đốn. Cư nhiên đem cô trở thành đứa trẻ, còn Không
biết xấu hổ đánh vào mông cô, rồt cuộc hôm nay là cái ngày tồi tệ gì,
gặp phải vận rủi gì mà hết lần này đến lần khác bị đánh mông?
Lục Nhân Mã xấu hổ đến mức gục đầu vào vai Lâm Bạch Dương trốn tránh, lúc
nãy là do cô phản ứng không kịp nên mới rơi vào tình thế chết tiệt này,
hiện tại không biết là có bao nhiêu hối hận vì đã chọc giận hắn!
Nét mặt Lâm Bạch Dương từ từ giản ra, hương thơm tươi mát từ trên người cô khiến tim hắn đột nhiên đập liên hồi, một lúc sau mới buông cô ra,
nhanh chóng thu hồi cảm xúc nhộn nhạo trong lòng "Còn không nhận sai,
muốn tiếp tục bị tôi trừng phạt sao?" Nhìn người con gái hổ thẹn đến
mức không dám ngẩng đầu, khe khẽ run rẫy " Xin.. Xin lỗi" "Tốt, tôi ra
ngoài đợi cô" Lục Nhân Mã lúc này mới ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ như sắp khóc "Anh ức hiếp tôi, cả nhà anh đều ức hiếp tôi! Tôi không muốn ở đây nữa!" Không ngờ cô cũng có lúc bị bức đến mức phải bộc lộ cảm xúc như
bây giờ, còn bị hắn ba lần bảy lượt giáo huấn, hổ thẹn không muốn trực
tiếp đối diện. Sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng trải qua loại
chuyện này, cô thật sự câm phẫn hắn!hắn
Như nhìn ra vẻ ai oán
trong mắt cô, hắn chỉ tà mị cười, ghé sát tai cô "Không thể, vừa nãy đều bị mẹ tôi nhìn thấy cả rồi, nếu cô vậy mà rời đi thì khác nào Lâm gia
chúng tôi là loại người không ra gì, chỉ biết chơi đúa nữ nhân?" Đây
không khác nào là lời dụ dỗ, tuy nhiên vô cùng hàm ý. Lục Nhân Mã nhíu
mày, nghiêm túc nhìn hắn "Vậy tôi phải làm gì?" " Rất dễ dàng.. " Hắn
đem đến cho cô một sự hoài nghi kèm theo đó là cảm giác không an toàn.
-"Mẹ tôi cũng đến tuổi, sắp tới là tiệc thọ 50 của bà, đương nhiên sẽ phải tặng cho bà một món quà thật bất ngờ rồi! "
-"Quà? " Lục Nhân Mã nghi ngờ nhìn nam nhân tuấn mỹ bức người trước mặt, bất
giác cảm thấy có điều gì đó không hề an tâm, nhưng trước mắt thì cô cũng sẽ không đồng ý với bất kỳ lời đề nghị nào từ hắn cả.
Lâm Bạch
Dương nhếch mày, dửng dưng nhìn cô, một chút cảm xúc cũng không có, "Suy cho cùng thì với cô cũng là một điều miễn cưỡng. Nhưng mẹ tôi muốn tôi
cùng cô phát sinh quan hệ cũng vô cùng bất khả thi." Hắn cũng không hề
hứng thú với loại thân hình trung bình như cô nên muốn hắn cùng cô có
cảm tình thì loại khả năng đó vô cùng thấp. Hắn chỉ là nhất thời thương
xót nên mới để ý cô..
Trong đầu lại bắt đầu có những suy nghĩ
phức tạp, đến cùng hắn cũng không biết mình là có phải mắc phải bệnh rồi hay không, thật đáng chết!
-"Anh.. " Lục Nhân Mã nghiến răng,
nhìn ra ánh mắt chê bai cùng khinh thường từ hắn khiến cô càng thêm tức giận, "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi thích loại người như anh, ít ra thì mắt tôi vẫn còn dùng tốt lắm chưa đến nổi vứt đi nên cũng
tuyệt đối sẽ không nhìn trúng anh!" Lục Nhân Mã chế giễu phẩy phẩy tay,
bộ dáng thản nhiên càng như đang chân chọc hắn. Hơi thở của hắn càng
thêm phần lạnh lẽo, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt dọa người nhìn cô, hận
không thể dùng chính đôi tay này bóp chết cô. Đúng là gan mật quá lớn,
rất cần phải dạy dỗ một trận!