Ánh trăng chạy trên da thịt trắng ngần của thiếu
nữ ở trong khuôn viên Lâm Trạch, xinh đẹp tựa như búp bê sứ khiến cho
người ta không khỏi muốn đem cô ôm vào lòng mà che chở. Chỉ có điều,
Lục Nhân Mã trước giờ chưa từng mềm mỏng như vẻ bề ngoài, cô có một ánh
mắt quật cường hoàn toàn không chịu khuất phục trước ai lại ở trước mặt
Lâm Bạch Dương bày ra bộ dáng kiêu ngạo nhưng cô chính là sợ cái khí thế cường ngạnh, lạnh lùng của hắn.
Bản thân xấu hổ vì phải ngoan ngoãn trước một tên công tử mặt trắng, đại lưu manh như Lâm Bạch Dương.
Nhưng ở lại đây không phải vì để phục tùng hắn, mà cô từng nghe được dây
chuyền pha lê tím ở trong tay người của Lâm gia. Đó vốn dĩ là đồ của
bà, không muốn nó ở trong tay bất kỳ kẻ nào. Bất luận thế nào cũng sẽ
đoạt về!
Lâm Trạch rộng lớn như vậy lại trồng thật nhiều loài hoa quý hiếm, bắt mắt tỏa ra mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Lục Nhân Mã nhìn chằm chằm đóa hoa hồng trong tay, không chút lưu tình đem
nó từ xinh đẹp hủy đi. Từng cánh hoa từ bàn tay trắng nõn tinh tế rơi
xuống nền đất lạnh lẽo, bỏ lại một cái nhìn lạnh nhạt sau đó rời đi.
Sáng hôm sau..
Lục Nhân Mã cuộn mình nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lông
mày cong lại, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Dáng vẻ của cô hiện tại mơ
hồ có thể nhìn ra được là đang có một giấc mơ xấu. Đột nhiên bừng tỉnh, trong đầu từng trận lại từng trận đau, lông mày theo đó lại càng thêm
nhíu chặt, thầm oán một tiếng. "Lại là giấc mơ đó.." Lần nào tỉnh dậy
cũng là bộ dáng hốt hoảng như thế. Trong mơ cô nhìn thấy một đám cháy
lớn, ngọn lửa to lớn đỏ thẳm vây lấy, oai dũng như muốn nuốt chửng cô.
Còn có mơ hồ cảm giác nóng rát da thịt. Đám cháy quá lớn không tài nào
dập tắt trong thời gian ngắn đủ khiến cho người ta sợ tái xanh mặt mày, hoảng không biết làm gì chỉ còn chờ cho chúng nuốt chửng, đám cháy lan
đến đâu cũng khiến mọi thứ đều bị thiêu rụi thành tro. Chứng kiến một
màn như vậy, dù không phải lần đầu tiên mơ thấy loại cảnh tượng kỳ quặc
này nhưng cũng khó tránh bị hốt hoảng. Trong lúc này bên tai Lục Nhân Mã thoáng nghe được một giọng nói trầm trầm có chút gấp gáp gọi tên cô
thật khẽ, dần dần tầng suất âm thanh càng lớn dần, cô cảm giác người kia càng đến gần, chỉ kịp thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng nam nhân cao
lớn đang chạy về phía cô. Đến đây Lục Nhân Mã cũng đã choàng tỉnh dậy,
bật người ngồi dậy thở hổn hển, thần sắc có đôi chút trắng bệch.
Giấc mơ cứ lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần, đeo bám cô ngần ấy năm
trời vậy mà lúc nào tỉnh dậy cũng thần sắc bất ổn, cũng chưa từng nhìn
rõ tướng mạo nam nhân đó, hắn rốt cuộc là ai?
Lúc cô tỉnh dậy
cũng là lúc bình minh đẹp nhất, chỉ là một bộ mặt suy tư của cô bị ánh
nắng dịu nhẹ lột tả, vương trên lông mi cong cong tinh xảo, đẹp đẽ muôn
phần. Nếu nói búp bê sứ chỉ là món đồ xinh đẹp dùng để trưng bày, thì
bây giờ cô chính là một mình chứng tốt nhất để chứng minh búp bê sứ
biết di động vốn cũng có tồn tại trên đời, ít ra cũng không phải chỉ để
trưng bày.
Lục Nhân Mã cắn cắn môi, bàn tay vuốt lại mấy lọn tóc vương trên hai gò má ửng hồng, thuần thục vắt chúng lên một cách gọn gàng.
Bỏ qua giấc mơ kỳ lạ kia, rời giường tiếp tục một ngày như bao ngày khác.
.......................................
Lục Nhân Mã bước đi trên con phố đông đúc, bản thân lại nổi bật giữa đám
đông khiến cho không ít người để ý sau đó buông lời cảm thán.
Tuy rằng bề ngoài chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng không phải
là không xinh đẹp. Chính vì cái vẻ đẹp hòa lẫn cùng với nét dễ thương là một sự kết tinh vô cùng tinh tế tạo nên một khuôn mặt hoàn mỹ thu hút
vô số ánh nhìn từ Lục Nhân Mã. Cô lại không có thân hình quyến rũ như
những cô gái ngoài kia khiến cho đàn ông nhìn vào liền phát sinh ham
muốn, nhưng cô lại có một loại mị lực mạnh mẽ lạ thường không phải khiến đàn ông nổi lên thú tính mà chính là khiến cho họ sinh ra một loại cảm
giác muốn che chở và bảo vệ cho cô.
Băng qua đường lớn, Lục Nhân Mã đưa mắt nhìn từng cửa hàng bánh ngọt, đáy mắt nảy sinh thèm muốn.
Bao lâu rồi cô vẫn chưa được ngửi thấy mùi bánh ngọt và hương vị ngọt
ngào lan tỏa trong miệng. Đều chỉ đem đủ tiền để chi tiêu cho việc mua
những thứ thực phẩm. Tên họ Lâm chết giẫm, hắn ta thường ngày không
thấy cô làm việc cực nhọc đều nói cô nhàn rỗi, hàng tháng không những
không cấp tiền cho cô mà còn bắt cô học thuộc cái gì mà quy tắc, nữ công gia chánh, 1001 cách để trở nên dịu dàng,... Ép cô tuân theo quy cũ
phức tạp của hắn. Không ngờ con người hắn không những vô vị mà còn độc
đoán, cổ hủ như thế. Hắn không thích đồ ngọt, mọi người đều không để
bất kỳ thứ đồ ngọt nào trong nhà. Ra sức muốn tìm một viên đường cũng là khó khăn, không lẽ những món mà trước giờ hắn ăn đều không hề có hạt
đường nào sao? Không đến mức đó chứ..?Một mình hắn không thích đồ ngọt thì cũng muốn cưỡng chế cô không thích
theo, mỗi lần uy hiếp được quản gia cho cô ra ngoài, đi về đều là gặp
phải bộ mặt tối sầm của Lâm Bạch Dương, hắn hùng hùng hổ hổ vứt cái bánh ngọt của cô đi "Không được ăn những thứ không sạch sẽ này, lần sau còn tái phạm tôi liền ép cô một tuần dọn dẹp khuôn viên, một ngày dọn ba
lần!" Lúc đó Lục Nhân Mã thực sự tức đến nghẹn cổ không nói được lời
nào, hận không thể bóp chết hắn. Hắn ta rốt cuộc có thù hằn gì với món
ngọt? Ngoài dáng vẻ đẹp trai ra thì có gì hay ho? Mọi thứ đều vô vị đến
cứng nhắc.
Nhớ lại chuyện ba hôm trước, cô náo loạn dường như
sắp đập phá mọi thứ đến nơi, Lâm Bạch Dương không những không giận ngược lại chỉ sai người làm dọn dẹp đống lộn xộn do cô gây ra, không hé môi
nửa lời đã rời đi. Cũng chưa từng thấy quay lại, bình thường cách hai
ngày đều sẽ trở lại Lâm Trạch ở đến sáng hôm sau mới rời đi. Cứ cho là
bận công việc đi vì vổn dĩ chuyện của hắn không hề liên quan đến cô.
Cô cảm giác hắn hoàn toàn không giống với thường ngày, dáng vẻ cao ngạo mà toát lên sự tốn quý, có khí thế bức người, gương mặt anh tuấn, cương
nghị thập phần mị hoặc lòng người, đôi mắt vốn điềm tỉnh nay lại hiện
diện sự lãnh khốc, ngang tàn. Rõ ràng không phải một dáng vẻ thích trêu
trọc người khác thường ngày của hắn, quả thực có chút kỳ quái.
Hoặc có thể do trực giác của cô không đúng, mà người có tiền thì thường rất thích làm điều kỳ quái để thỏa mãn thú tính của mình mà, không thể
trách cô.
Xa xa, một chiếc Rolls Royce màu đen sang trọng đang
đỗ, thu hút không ít ánh nhìn từ người qua đường. Đó chẳng phải dòng
xe có thương hiệu nổi tiếng trên thế giới hay sao? Bề ngoài chiếc xe
cũng đủ tôn lên vị thế xã hội của chủ nhân.
Nhưng là, chiếc xe
cũng đã đỗ ở đây được một thời gian, cũng chưa hề có động tĩnh gì,
thách thức trí tò mò của nhiều người qua đường.
Lúc này trong
xe, Lâm Bạch Dương chăm chú quan sát thân ảnh nhỏ nhắn đang dần khuất
sau đám đông, trên người mặc âu phục đắt tiền được nhà thiết kế nổi
tiếng người Italy thiết kế dành riêng cho hắn, từng đường nét trên cơ
thể đều chuẩn đến mức hoàn hảo. Thật lâu sau tầm mắt mới dời đi dừng
trên chiếc hộp xinh xắn, nhỏ nhắn màu hồng được thiết kế vô cùng đáng
yêu trong tay sau đó nhíu mày một cái, trong lòng đầy ý nghĩ phức tạp.
Quả thực hắn đã ở đây chờ rất lâu, không hề có mục đích gì, chỉ biết trong
tiềm thức hiện lên hình ảnh của Lục Nhân Mã nên mới khiến hắn kiên nhẫn
chờ lâu như vậy lại còn đích thân đi mua bánh ngọt. Đây... Chính là
chuyện vô cùng khó tin nha!
Ghế lái bên cạnh cũng có một nam
nhân, hắn ta mặc một bộ vest đen sang trọng đủ để tôn lên dáng người
cao lớn, phong thái lãnh đạm cũng có phần khí chất cao ngạo giống như
Lâm Bạch Dương những đem so với hắn thực sự mà nói, tên đó còn kém xa.
Duy chỉ dáng vẻ trầm ổn, đôi mắt lạnh lùng mà khí phách là không giống
với Lâm Bạch Dương. Nếu nói về mức độ lạnh lùng thì Lâm Bạch Dương chỉ
có tàn khốc, Không hề có ôn nhu.
-"Lâm thiếu, tiếp theo sẽ làm
gì? " Người kia cất tiếng đánh tan bầu không khí yên tỉnh trong xe, hai
mắt nhìn chằm chằm phía trước. Đối với việc Lâm Bạch Dương tự mình mua
bánh ngọt dù biết trước giờ hắn vốn kiêng kỵ với đồ ngọt ngay cả một
chút tò mò cũng không có. Thật chất là có khí chất.
-"Trở về, Lâm Trạch. " Lâm Bạch Dương không nhìn hắn, cho đến khi chiếc xe từ từ lăn
bánh mới nói tiếp "Lát nữa mang thứ này đưa cho cô ta, đừng nói là tôi
mua."
A? Là muốn hắn chuyển đồ, chỉ vậy thôi sao? Chuyện đơn giản như vậy đương nhiên không thành vấn đề "Vậy có cần..." Chưa kịp đợi hắn nói xong, Lâm Bạch Dương đã nhanh hơn một bước cướp lời "Phỉ Luâu, cậu
chỉ cần làm theo lời tôi nói!" Người được gọi là Phỉ Luân kia bỗng
giật mình, có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
-"Xin lỗi, là thuộc hạ nhiều lời. " Phỉ Luân đi theo Lâm Bạch Dương đã nhiều
năm không phải là không hiểu con người hắn, mỗi lần làm sai đều dùng
ánh mắt hoặc lời nói để cảnh cáo hắn, gần đây Lâm thiếu cũng có điểm
không bình thường nên mới khiến Phỉ Luân cũng hết cách, tiểu cô nương
kia rốt cuộc là thân phận gì lại có thể khiến cho một kẻ cao ngạo vốn
trước giờ kiêu hãnh như Lâm Bạch Dương để tâm rồi?