Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, len lỏi qua khe hở của tấm rèm
cửa, rơi trên gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của thiếu nữ. Chợt, lông mi cong dài còn dính đọng nước mắt khẽ run lên rồi từ từ mở ra, đôi
đồng tử màu đen trong suốt như Dạ Minh Châu khiến cho người ta không
khỏi si mê.
Làn da cô trắng đến mức như muốn dung hòa cùng với ga trải giường màu trắng thuần, đôi môi khô khốc run lên nhè nhẹ.
-"A.. " toàn thân khắp nơi đều cảm thấy ê ẩm. Cô mơ hồ nhìn thấy phía đối
diện có một tấm gương, trong gương ẩn ẩn hiện hiện hình bóng thiếu nữ
bạc nhược trông đáng thương đến mức không nỡ nhìn.
Ngọc Bảo Bình mấp máy môi "Là ai..?" Cô dường như không thể nhìn ra bản thân mình nữa rồi. Cô gái trong gương đó... là ai?
Toàn thân run lên mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng.
Trong đầu cô hiện tại dường như muốn nổ tung, ký ức tối qua ùa về như
một thước phim đầy ám ảnh đối với cô. Nhớ lại ánh mắt Mặc Song Ngư sáng
rực trong bóng đêm tựa như con dã thú thèm khát máu thịt, điên cuồng như mất đi lí trí.
Lúc này, Ngọc Bảo Bình chỉ biết ngơ ngơ ngẩn
ngẩn, mất hồn nhìn người con gái xa lạ được phản chiếu trong tấm gương
đối diện. Đến nửa giờ sau cũng chưa khỏi thất thần, lại như một cổ máy
nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Ngay lập tức thân thể to lớn, bờ vai
rộng săn chắc cùng với làn da màu đồng cộng hưởng với những tia nắng
càng thêm óng ánh, đẹp đẽ đến mất hồn.
nhưng giờ khắc này, ánh
mắt cô dành cho người đàn ông không hề còn vẻ vui tươi như thường ngày
mà thay vào đó là một sự sợ hãi, e dè lộ rõ nơi đáy mắt. Lông mày đen
thon thả như lá liễu nhíu lại, theo bản năng nhích ra xa lại nhận ra
hiện tại thân thể trần trụi, xương quai xanh nhẵn nhụi chằn chịt dấu hôn to nhỏ như những đóa hoa nở rộ yêu diễm động lòng người. Ngọc Bảo Bình
sợ hãi cuộn mình trong chăn, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy trên ga giường
một vệt máu đỏ tươi nổi bật giữa ga giường trắng muốt. Đêm qua Mặc Song
Ngư thô bạo, như đói khát chiếm đoạt thân thể cô, đau đớn đến ngất đi.
Nhìn thấy vệt máu đỏ thẩm, tâm trí cô càng thêm rối loạn muốn thật nhanh rời khỏi đây. Cô không muốn điều đáng sợ đêm qua lập lại nữa, càng
không muốn đối mặt với Mặc Song Ngư.
.................................
Ngọc Bảo Bình nhanh chóng thay đồ rồi xuống lầu, rình rập một hồi mới dám
rón rén đi về phía cửa chính. Bộ dáng của cô hiện giờ chẳng khác nào kẻ
có mưu đồ bất chính hay nói đúng hơn là một tên trộm cả!
Chỉ còn hai bước nữa là cô có thể ra khỏi cái nơi này rồi!
-"tiểu thư, cô định ra ngoài sao?" Lý quản gia chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Ngọc Bảo Bình hốt hoảng lùi về sau, nhất thời bị dọa cho hoảng sợ, cô
vội vàng xua tay "Không.. không có!" Nhìn bộ dáng của cô, Lý quản gia
cũng dễ dàng nhìn ra được là cô đang nói dối. Ông mỉm cười, cung kính
nói: "Nếu như tiểu thư muốn đi đâu thì hãy đợi tôi thông báo với thiếu
gia một tiếng, sau đó sẽ có vệ sĩ đi cùng cô. " Ngọc Bảo Bình vừa nghe
đến thông báo cho Mặc Song Ngư cô muốn rời khỏi đây thì liền sợ hãi, vẻ
mặt tái nhợt "Đừng.. không cần đâu, tôi sẽ ở nhà" Cô muốn đi đâu thì đều phải có sự cho phép của Mặc Song Ngư hay sao? Rõ ràng lúc trước cô muốn đi đâu thì liền có thể tùy ý đi không cần phải thông qua sự cho phép
của một ai mà?
Ngọc Bảo Bình cắn chặt môi, xoay lưng bước đi
được vài bước liền khựng lại quay đầu nhìn Lý quản gia "Vậy nếu chỉ
loanh quanh vườn thì không cần sự cho phép của thiếu gia các người đâu
nhỉ?" Gương mặt cô sáng bừng, ngước đôi mắt to tròn trong suốt nhìn Lý
quản gia. Ông chỉ cười rồi gật đầu.
Sau một lúc thì cô rốt cuộc
cũng đã ra khỏi nhà, đi loanh quanh trong vườn. Bản thân cô cũng phải
phối hợp với hoàn cảnh một chút, giả vờ như là đang chơi đùa rất vui vẻ
để đánh lừa vệ sĩ. Sau đó có thể dễ dàng mà trốn đi.
Ngay lúc
Ngọc Bảo Bình chuẩn bị chạy trốn, thì vệ sĩ đã nhanh hơn một bước giữ
được cô. Còn chưa để cô kịp thời kinh ngạc, một chất giọng trầm lạnh
không chút cảm xúc vang lên "muốn chạy trốn, cô nghĩ mình có thể sao?"
Ngọc Bảo Bình cảm nhận rõ rệt nhiệt độ đang bị hạ thấp, cô run rẫy ngước nhìn về phía loại thanh âm lạnh tanh không chút độ ấm phát ra, ngay lập tức hai mắt trừng lớn, đồng tử chợt co rút.
Mặc Song Ngư nhanh như vậy tỉnh lại rồi sao? Hắn ta còn ở đây bắt giữ cô.
Dàng người cao lớn hoàn mỹ được bộ âu phục Italy tỉ mỉ ôm trọn những đường
nét càng làm nổi bật vẻ cao quý của hắn. Gương mặt tuấn dật, đẹp đến mức khó tin của hắn hiện tại lại như được khắc lên một cách hoàn hảo từ
băng vậy, không hề nhìn thấy một chút cảm xúc gì hiện lên trên khuôn mặt ấy. Ánh mắt nhìn thiếu nữ đang bị vệ sĩ giữ chặt hai tay đáng thương
biết nhường nào, lòng hắn bất chợt động một cái nhưng rất nhanh đã bị vẻ ngoài của hắn che giấu một cách vô cùng kĩ lưỡng. Loại ánh nhìn không
hề dè chừng ấy càng làm có Ngọc Bảo Bình kinh hãi một trận, bị hắn dọa
cho khiếp sợ hận không thể thật nhanh mà trốn đi.
Trong lòng ngàn vạn tính toán đều đã bị phá hủy. Người đàn ông trước mặt, không phải là Mặc Song Ngư mà cô quen biết! Thường ngày hắn dù ít nói, tình cách lãnh đạm cũng sẽ dịu dàng, chu đáo với cô. Nhưng hiện tại, ánh mặt hắn quá
mức âm trầm không nhìn thấu tâm tư, không còn ôn nhu như lúc trước nữa!
Không.. Hắn ta không phải Mặc Song Ngư, không phải người mà cô quen biết! Làm ơn đi, buông tha cô, để cô rời khỏi đây đi..
Nhìn thấy phản ứng như không dám tin, còn có đau khổ của cô. Mặc Song Ngư
nhếch khóe môi lại không nhận ra chút ý cười nào, lạnh lẽo như băng,
không cảm xúc mà ra lệnh "Đưa đến căn phòng "đó" đi, trông chừng thật
cẩn thận. " Nói xong liền sải bước bỏ đi, đến cuối cùng cũng không quay
đầu nhìn cô dù chỉ một lần.