Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ
Cô cười yếu ớt nói: "Vậy em nấu một bữa tối đền tội thôi."
"Hừ,
vậy quá tiện nghi cho em! Nếu như. . . . . . Em đồng ý nấu cơm cho anh
cả đời, ngược lại anh có thể suy nghĩ tha thứ cho em.”
"Nếu như anh ăn không ngán, rãnh rỗi không có chuyện gì làm thì em có thể nấu cho anh ăn."
"Em đồng ý thì không cho đổi ý nữa!" Anh nắm chặt tay của cô, tròng mắt đen lóe lên rừng rực mà vui mừng.
*********
"Tử Tự, thư của cô."
"Cám ơn." Nhận lấy lá thư, cô liếc nhìn địa chỉ và thấy từ Ngân Thành gửi
tới. Sau khi mở bức thư, cô nhanh chóng kiểm tra những bức ảnh và phim
bên trong, phát hiện trong lá thư còn kèm một tấm thiệp nhỏ, phía trên
viết mấy chữ ——
Chúc phúc cô và Nhĩ Khiêm.
Không có ký
tên, nhưng cô biết là ai, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng cười một tiếng, cất lá thư cẩn thận vào trong bóp da, chuẩn bị mang về nhà rồi đốt chúng,
để chúng trở thành tro bụi, theo gió cuốn đi.
Không có ai sẽ
không phạm sai, chuyện đã qua hãy để nó lại trong quá khứ, mang quá
nhiều oán hận trên lưng sẽ thành gánh nặng, sẽ chỉ làm chậm bước chân
mình tiến về phía trước, vứt bỏ đi tất cả, mới có thể nhẹ nhõm cất bước
tiến về phía trước.
"Chậc, tiểu mỹ nhân, có chuyện gì vui mà cô cười vui vẻ như vậy?" Giọng nói hớn hở của Kim Khiết vang lên.
"Sau cơn mưa trời quang mây tạnh, dĩ nhiên đáng vui vẻ." Cô cảm kích nhìn
người bạn này biết ơn cô đã ở bên làm bạn với Nhĩ Khiêm khi cô đi
vắng."Kim Khiết, cám ơn cô."
Hiếm khi cô ấy sẽ chủ động tiếp cận và cầm tay cô, Kim Khiết không khách khí vuốt ve bàn tay mềm mại của cô.
"Nếu cô muốn cảm ơn tôi, có muốn đến nhà tôi không, chúng ta thắp nến nói
chuyện thâu đêm, tôi đảm bảo cô sẽ phát hiện so vói tên Nhĩ Khiêm thô
bạo đó của cô, tôi mới là người thích hợp với cô nhất."
Giang tử
tự cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại cô, "Tôi không có hứng thú chia sẻ
người yêu với người khác, giữa tôi và Tức Lan, cô chỉ có thể chọn một,
cô sẽ chọn ai?"
Kim khiết chống cằm, vẻ mặt thành thật trầm ngâm, "Cô tương đối dịu dàng, Tức Lan mạnh mẽ, sợ rằng sẽ băm tôi thành sáu
mảnh, ngại vì uy quyền của cô ấy. . . . . . Tôi không thể làm gì khác
hơn là nén đau thương đành phụ lòng cô."
Biết cô trêu chọc, thật ra thì đối với người yêu mình tha thiết, mặt Giang Tử Tự cười tươi.
Kim khiết hỏi tiếp: "Đúng rồi, tôi nghe tên kia nói, cô đồng ý phải gả cho cậu ta rồi hả ?"
"Ừ." Bảy giờ tối nay, cha mẹ của cô và cha mẹ của Nhĩ Khiêm chính thức gặp
mặt, cho nên Du Chí Mậu gửi tới phần quà tặng này, vừa vặn là món quà
cưới tuyệt vời nhất cho cô.
"Tên kia vui mừng đến nỗi không thể
ngậm lại được. Nhớ lời tôi nói..., không thể nuông chiều đàn ông! Thế
này đi, ngày nào đó tôi đưa cô đi mua một cái roi da làm quà kết hôn
nha, để cho cô bất cứ lúc nào cũng có thể quất roi cậu ta, dạy đàn ông
đi trên con đường tốt."
Giang Tử Tự cười cong mắt.
*********
"Chị ơi, chị xem em mặc cái này thế nào?" Giang Tử Kỳ mặc một cái áo đầm hoa chạy xuống lầu. Tối nay muốn đi với chị gặp bố mẹ chồng của chị, cũng
không thể thất lễ.
"Rất đẹp, đẹp khiến cho người ta không chớp mắt." Cô trìu mến xoa mái tóc dài ngang vai của em gái mình.
"Có thật không?" Nụ cười trên mặt, dường như cô ấy nghĩ đến cái gì, trong đôi mắt sáng hiện lên nụ cười e thẹn của thiếu nữ.
"Tử Kỳ, có phải em có người thích rồi không?" Biểu cảm rất nhỏ không qua được cặp mắt nhạy bén của Giang Tử Tự.
"Dạ, nhưng em không biết anh ấy có thích em không? Người đó to con nhưng
vụng về, chậm hiểu, ám hiệu anh ấy cũng không hiểu, ngu như một con heo, em nhất định là bị đập trúng đầu nên mới thích anh ấy."
Nghe
những lời trách yêu của em gái, cô khẽ mỉm cười, nhận ra em gái mình chỉ đang phát tác bực tức với mình mà thôi, cũng không phải đang hỏi ý kiến của cô. Liếc thấy mẹ mình cũng đã quần áo lộng lẫy xuống lầu, hai chị
em bước lên đón.
Giang Tử Kỳ khen mẹ đoan trang tao nhã khen không dứt lời.
"Mẹ mặc thật là đẹp, nhìn trẻ ra mười mấy tuổi, nhìn rất giống chị em với hai chị em con, không giống như là mẹ."
"Đúng vậy, mẹ mặc như thế này rất phù hợp." Giang Tử Tự cũng phụ họa.
Nghe con gái khen, bà Giang như mở cờ trong bụng, nhưng chỉ dè dặt mỉm cười.
"Ba con đâu?"
"Ba đi ra ngoài mua đồ, ba sẽ trở về nhanh thôi, con đi uống ly nước đi ạ." Giang Tử Tự đi xuống phòng bếp, rót cho mình ly nước, nghe em gái cao
giọng gọi mình.
"Chị, điện thoại của chị reo!"
"Tử Kỳ, em
nghe giúp chị, hỏi có chuyện gì không, chị sẽ gọi lại sau." Nói xong, cô đi vào nhà vệ sinh. Đưa tay nhặt bì thư lên, phát hiện ngay miệng bì
thư lộ ra một vài hình ảnh, không nhịn được rút ra nhìn.
Vừa
nhìn thấy, vốn dĩ gương mặt xinh đẹp đang cười rất tươi đột nhiên thay
đổi, nhanh chóng lấy ra những tấm hình khác trong phong bì, sau khi xem
xong, bà bị sốc không nói thành lời.
Sau khi nghe điện thoại
xong, Giang Tử Kỳ phát hiện vẻ mặt khác thường của mẹ mình, nhìn thấy
hình trên tay bà, cũng nhất thời bị sốc, vội vàng lấy những bức hình
trên tay của mẹ.
"Những hình này là chuyện gì xảy ra. . . . . ."
Cô không thể tin được ba của mình luôn luôn là người cha tốt, người
chồng tốt, thế nhưng lại thân mật như vậy với một cô gái trẻ, giống như
một cặp tình nhân!
"Mẹ." Giang Tử Tự vừa trở lại phòng khách,
liền phát hiện hình mình để trong ví da bị lấy ra, thấy sắc mặt cực kỳ
khó coi của mẹ, dưới tình thế cấp bách cô giải thích, "Mẹ, mẹ hãy nghe
con nói, những bức hình đó là chuyện của mười mấy năm trước."
"Mười mấy năm trước. . . . . . Không trách được, không trách được, khi đó mẹ
cảm thấy ông ấy có cái gì không đúng, hoá ra là như vậy, ông ấy vậy mà
làm ra chuyện như vậy sau lưng mẹ. . . . . ." Gặp phải cảnh người chồng
yêu dấu của mình phản bội, bà Giang tức giận, bỏ lại những bức ảnh tông
cửa xông ra ngoài.
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
"Chị, em đuổi theo mẹ, chị ở lại đây và chờ bố về." Giang Tử Kỳ vội vàng đuổi theo.
Không tới hai phút, ông Giang trở về.
"A, Tử Tự, mẹ con và em gái con chưa chuẩn bị xong sao?"
"Cha, " Giang Tử Tự cắn môi, không biết nên mở miệng nói thế nào với cha
mình, đành phải đưa những bức hình kia cho ông xem, "Mẹ nhìn thấy những
hình này rồi."
Giang Xa Văn ngạc nhiên nhận lấy những bức hình năm xưa, khó chịu nhìn con gái."Những hình này từ đâu ra?"
Việc đã đến nước này, Giang Tử Tự không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn
nói cho cha biết, "Năm năm trước, Du Chí Mậu mua được từ trong tay một
phóng viên, nghe nói là cô gái trong hình bán cho ký giả."
Nghe
con gái nói, Giang Xa Văn bỗng nhiên hiểu một chuyện, "Đây chính là
nguyên nhân năm đó đột nhiên con quyết định rời khỏi Đài Loan sao?"
Thấy cô cam chịu, ông xấu hổ đến mức không có mặt mũi nhìn con gái.
"Khổ cho con, con gái, năm xưa cha nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, lại bắt con phải gánh chịu!"
"Thật xin lỗi, cha, hôm nay con mới lấy những bức hình này từ tay anh ta cầm
về, không ngờ trong lúc vô tình mẹ lại nhìn thấy. . . . . ."
"Không, con không có sai, người làm sai chính là cha, thật ra thì từ lâu cha đã muốn thú nhận quá khứ này với mẹ của con, nhưng cha không đủ can đảm mở miệng, bây giờ, nói ra cũng tốt, cha rốt cuộc có thể ăn năn với mẹ con. Mẹ con đâu?"
"Mẹ chạy ra ngoài, Tử Kỳ đuổi theo mẹ."
"Con ở đây chờ Nhĩ Khiêm, cha đi tìm mẹ con." Vừa ra đến trước cửa, ông quay lại nói với con gái: "Tử Tự, con yên tâm, cha nhất định sẽ mang mẹ con
về."
Mặc dù cha không trách mình , Giang Tử Tự vẫn ảo não tự
trách mình. Tại sao không cẩn thận như vậy? Kết quả chuyện khổ tâm che
giấu năm năm, vẫn bị mẹ và em gái phát hiện, tự dưng rước lấy trận sóng
gió này!
Không bao lâu, Cam Nhĩ Khiêm đi tới nhà họ Giang, thấy nét mặt cô nặng nề khác thường, kinh ngạc hỏi cô.
"Sao thế? Cha mẹ em và em gái em còn chưa chuẩn bị xong sao? Sao không thấy họ?"
"Nhĩ Khiêm !" Cô nhào vào trong ngực anh, tâm tư hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào mới phải."Tối hôm nay chuyện gặp
mặt cha mẹ anh sợ rằng phải hủy bỏ."
"Tại sao? !" Cam Nhĩ Khiêm kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ cô lại thay đổi chủ ý không muốn gả cho anh?
"Mẹ em, bà ấy. . . . . ."
"Bà làm sao?"
"Bà nhìn thấy những bức hình kia, đã biết."
Cam Nhĩ Khiêm nhất thời không hiểu, "Hình gì? Biết cái gì chứ?" Chợt liếc
thấy vài tấm hình rải rác trên bàn, anh mới chợt hiểu ra, "Tại sao lại
có thể ở đây vào lúc mấu chốt bị bà phát hiện chứ? !"
Vì sao? Tại sao chuyện tốt của anh và cô luôn luôn nhiều như vậy mà!
Năm năm trước, vào đêm trước ngày đính hôn của hai người, xảy ra chuyện Du
Lệ Như tự tử, bây giờ lúc người lớn hai nhà gặp mặt bàn chuyện hôn lễ,
lại lòi ra chuyện cha vợ ngoại tình năm xưa!
Thật là đủ rồi! Anh
dứt khoát dẫn cô đến thẳng cục dân chính đăng ký kết hôn tốt nhất, tránh cho có thêm bất cứ sự việc nào nữa chen ngang.
"Vậy bây giờ mọi người đâu?"
"Cha và em gái em đuổi theo mẹ em."
Sau khi suy nghĩ, Cam Nhĩ Khiêm lấy điện thoại gọi cho mẹ mình, giải thích
sơ lược, hẹn lại ngày gặp mặt, trước tiên xử lý chuyện này quan trọng
hơn.
Cúp điện thoại, thấy vẻ mặt buồn rầu của cô, anh quan tâm
nói: "Em đừng lo, chúng ta cùng đi tìm mẹ em, em suy nghĩ xem bà có thể
đi đâu?"
*********
Cuối cùng tìm được người , cũng là
người kết hôn gần ba mươi năm Giang Xa Văn tìm được, ông dùng thành ý ăn năn nhận lỗi, mong vợ tha thứ cho sai lầm năm xưa của mình.
Ba mươi
năm vợ chồng, cho dù không còn say đắm như lúc trẻ, nhưng trải qua năm
tháng rèn luyện, sự thấu hiểu về nhau không phải dễ dàng xóa sạch.
Trong lời thú nhận và ăn năn của chồng, rốt cuộc bà Giang cũng tha thứ cho
ông, ba ngày sau, mới hẹn gặp người nhà Cam Nhĩ Khiêm.
Trên bàn
ăn, Cam Nhĩ Khiêm đặc biệt nói: "Mẹ, con và Tử Tự trao đổi với nhau, hôn lễ không nên quá phô trương." Lúc đó, anh ký xuống giấy ủy quyền đám
cưới, anh có dự cảm không lành.
"Con yên tâm, mẹ cũng vậy không
thích phô trương lãng phí, hôn lễ mẹ sẽ cố gắng đơn giản nhưng long
trọng." bà Cam cười dịu dàng hiền lành.
Cam Nhĩ Khiêm hoàn toàn
không tin không tin tưởng lời của bà..., nhớ tới lúc em trai kết hôn,
chuyện cười mặc lễ phục mẹ thiết kế, anh không nhịn được rùng mình một
cái. Ban đầu nhường lại toàn quyền phụ trách hôn lễ cho mẹ, dường như là chủ ý sai lầm!
Sau đó bà bước tới nắm tay Giang Tử Tự, dịu dàng
mở miệng, "Tử Tự, sau này con phải cực khổ rồi. thằng nhóc này không tốt thô lỗ quậy phá, sau này giao cho con quản nó nha."
"Mẹ, mẹ đang nói xấu con!" Anh bất mãn lên tiếng. Sao lại có người mẹ đi nói xấu con trai mình chứ!
Bà Cam nháy mắt vô tội nói với con trai, "Chẳng lẽ con muốn mẹ nói, con là người hiểu lễ nghĩa, lịch sự nho nhã là cậu con trai ngoan, có phải lừa dối người khác sao?"
Lời nói này chọc cười cho gia đình họ Giang trên bàn ăn.
Cam Đạo Hùng người hiếm khi nói chuyện trong bữa tiệc, từ từ cất tiếng nói.
"Nhĩ Khiêm, đợi sau khi con kết hon, lập tức tới quản lý tổng công ty nha."
"Tại sao? Con kết hôn trong vòng hai năm mà." Nghe vậy, anh kháng nghị với
mẹ. Cha luôn luôn ít nói, nhưng một khi ông nói thì sẽ không thay đổi,
chỉ có mẹ mới có thể làm cho ông thay đổi suy nghĩ.
Bà Cam vô cùng thân thiết nói rõ với con trai.
"Mẹ nhớ khi lúc ấy nói là sinh con trong vòng hai năm, sẽ không cần đến
tổng công ty quản lý, nhưng bây giờ kỳ hạn hai năm chỉ còn lại bảy
tháng, trừ kho trong bụng Tử Tự đã có bảo bảo ba tháng rồi, nếu không,
tuyệt đối là không còn kịp nữa
Cam Nhĩ Khiêm giận đến muốn cắn gãy hàm răng."Vậy còn công ty của con?"
"Con có thể tính toán bán lại cho tập đoàn Đạo Hùng, mẹ nghĩ cha con sẽ thu mua cho con một giá hợp lý."
"Cái gì? Lời như thế mẹ cũng có thể nói được ạ, có tình người hay không vậy? !" nhưng Thượng Tấn của anh tốt bao nhiêu năm tâm huyết một tay anh tạo dựng nên vương quốc trò chơi, bà lại muốn anh bán Thượng Tấn cho công
ty của cha, chuyện này thật buồn cười!
"Mẹ không chỉ có tình
người, còn có tình mẫu tử vĩ đại, cho nên mới có thể bao dung cái tên
con trai hỗn đãng như con nhiều năm như vậy, cũng không đăng báo từ bỏ
quan hệ mẹ con với con." Nói xong, bà Cam cũng cảm giác mình thật sự là
người mẹ hiếm thấy tên đời.
Cam Nhĩ Khiêm trợn mắt một cái. Anh mới là người không nghĩ đăng báo từ bỏ quan hệ mẹ con với bà được không.
Cấp trên đã mở miệng (ý nói bà lớn quyền hơn ông), Cam Đạo Hùng lập tức có chỗ bày tỏ.
"Nhĩ Khiêm, tuần sau con cầm báo cáo tài chính của Thượng Tấn đến công ty,
cha sẽ cho bộ phận tài chính kiểm tra đánh giá thu mua Thượng Tấn khoảng bao nhiêu tiền."
Đối mặt với người có uy quyền nhất của nhà họ Cam, Cam Nhĩ Khiêm giận mà không dám nói gì.
Đôi vợ chồng này chỉ biết liên thủ chỉnh ác con trai của mình, vài người
hâm hộ thân thế của anh là con trai thứ hai của nhà họ Cam, nhưng có
trời mới biết từ nhỏ đến lớn, ba anh em họ hoàn toàn là món đồ chơi của
cha mẹ, tùy ý định đoạt vui đùa.
Giang Tử Tự cười khẽ vỗ tay của
anh, an ủi anh giờ phút này tâm tình như đưa đám, sau đó nhỏ giọng lặng
lẽ nói bên tai anh mấy câu, khiến cho vẻ mặt của anh vô cùng kinh ngạc.
"Có thật không?" Thấy cô gật đầu, Cam Nhĩ Khiêm mừng rỡ thả tay ôm lấy cô
vào lòng, cất tiếng vui mừng, "Ha ha ha ha ha, Tử Tự, anh yêu em chết
mất!"
"Anh đừng như vậy." Bây giờ người lớn hai nhà còn ngồi ở đây, cô đẩy anh ra một chút.
Cam Nhĩ Khiêm tự hào liếc nhìn cha mẹ mình.
"Ha ha he he, cha, mẹ, tính toán của hai người chắc chắn đã chìm vào hư
không, con không về tổng công ty, càng không cần bán Thượng Tấn cho tập
đoàn Đạo Hùng nữa."
"Hả, tại sao?"
"Bởi vì Tử Tự đã mang thai hơn hai tháng." Anh vui mừng tuyên bố tin đại vui với mọi người.
"Tử Tự, thật sao?" bà Cam nhìn cô xác nhận.
"Dạ." Giang Tử Tự e lệ gật đầu.
"Vậy rất tốt." Bà mỉm cười, "Chẳng qua mẹ nói này con trai, giống như con
vui mừng quá sớm, trừ khi các con có thể trước kỳ hạn sinh con ra, nếu
không, con vẫn phải về tổng công ty quản lỷ hừm." Một chậu nước lạnh
không khách khí tạt tới con trai.
Cam Nhĩ Khiêm dương dương mày
rậm, nắm tay vợ sắp cưới, sẵng giọng với mẹ, "Mẹ yên tâm, con và Tử Tự
sẽ cố gắng trước kỳ hạn, sẽ nặn bảo bảo ra."
Mọi người trên bàn ăn bị lời nói của anh chọc cho bật cười.