“Hỏi ông trời duyên phận là gì ? Phải chăng duyên phận chính là em ?
Người hết lần này đến lần khác xuất hiện gây nhớ thương mong chờ nhưng
rồi lại vờ như vô tình không biết”
Tiếng chuông vào học vang lên, tất cả vào chỗ ngồi của mình, tiết học đầu tiên là của cô chủ nhiệm dạy văn, vừa vào lớp cô đã huyên thuyên
một tràng dài dòng về bài kiểm tra của cô, nào là bài kiểm tra Văn ngoài điểm số còn là để kiểm tra xem tâm tư tình cảm của các trò qua từng câu chữ, nào là phải nghiêm túc làm bài, đi đúng trọng tâm, nào là phần
thưởng của cô … cả lớp vừa vào tiết đầu tiên bừng bừng khí thế đều đã bị cô ru đến muốn đi ngủ ngay, sau khi thoả mãn cái miệng của mình cô mới
chậm rãi đi phát đề cho các trò, hí hoáy làm bài một lúc An Di lại cảm
giác người phía sau không chịu ngồi yên mà liên tục khều lưng cô, cô bực mình quay lại, lườm Du Thăng một cái rồi quay lên tiếp tục làm bài,
phía dưới lại có tiếng thỏ thẻ: “An Di đừng giận tớ”. Cô chau mày rồi
lại im lặng tiếp tục viết, thấy cô im lặng phía sau lại lên tiếng: “Đừng giận nữa mà”, bên kia có tiếng Vi Mai khó chịu ‘Hừ’ một tiếng, An Di
liền quay lại đanh giọng, nhíu mày: “Du Thăng, cậu yên lặng một chút”.
Du Thăng lại càng bứt rứt gọi: “An Di à”, lần này có tiếng gọi lớn: “Trò Du Thăng”, cả lớp quay lại nhìn cậu ta, tức giận một hồi cậu ta mới
chịu ngồi im lặng làm bài.
Hết giờ, cô chủ nhiệm đi thu bài cả lớp rồi huyên thuyên một tràng
mới chịu ra khỏi, An Di mệt mỏi nằm dài lên bàn, Du Thăng hết chọc rồi
lại gọi nhưng cô không thèm trả lời, cậu bươmc lên ghé mặt lại gần gọi
to: “An Di”, An Di bực mình ngước lên mắng: “Cậu thôi đi Du Thăng, tớ buồn ngủ lắm”, nói xong cô lại cúi xuống bàn nhắm mắt, Du Thăng bực dọc im
lặng về chỗ nằm dài trên bàn nghĩ chắc An Di giận thật rồi nên buồn bã
vò vò trang vở chẳng thể làm gì, cậu không biết gần đây An Di thật
sự hay mất ngủ, hôm qua lại còn thức ôn bài, trụ qua hai tiết
đầu nhưng bây giờ lại thấy vô cùng buồn ngủ.
Gần vào học An Di mới uể oải đi ra phòng vệ sinh rửa mặt, chỉnh sửa
quần áo tóc tai, lúc quay lại đi ngang qua phòng giáo viên lại chạm mặt
tên thầy giáo hắc ám, thầm nghĩ sắp đến là tiết của hắn An Di lại nhanh
chân lướt qua, khí thế lạnh lùng của hắn làm cô tỉnh cả người. Ngôn Hoa
đang mãi nghĩ chút nữa biết được cô gái tên An Di kia là ai sẽ phải làm gì chợt như ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc, anh ngoái đầu
nhìn bóng dáng người vừa lướt qua, lại là cô? Mới hai ngày mà anh và cô
đã tiếp xúc ở cự li gần đến mấy lần, đến mùi nước hoa của cô mà anh cũng nhớ rõ như vậy sao? Gần đây anh tự thấy mình thực sự rất kì lạ, không thể hiều nổi. Nghĩ rồi anh tự cười mình thật kì quặc xong lại rảo bước
vào phòng lấy xấp đề kiểm tra đi thẳng đến lớp A.
Lại là tiếng chuông vào học, An Di mới vừa bước tới cửa Du Thăng đã chạy lại nắm vào ngón tay út của cô, day qua day lại, đây là hành động quen thuộc mỗi khi cậu định dỗ dành hay năn nỉ cô, cậu lên tiếng
vẻ cầu khẩn: “An Di giận thật à, tớ xin lỗi”, An Di lúc này đang suy
nghĩ lung tung hỗn loạn, trong đầu chỉ toàn hiện diện bài kiểm tra Hoá
học sắp tới, không để ý đến Du Thăng, gạt tay cậu ra trở về chỗ ngồi, ở
góc lớp lại vang lên vài tiếng trêu chọc của bọn con trai: “Bị người đẹp từ chối rồi”, “Đẹp trai cũng vô ích haha”, Du Thăng giận run người,
quay ngoắc lại trừng mắt vung nắm đấm về phía đó, định nhảy bổ tới lại
nhìn thấy thầy Ngôn từ cửa đi vào lại kiềm chế quay về chỗ, trong lòng
bực tức ghi nhớ món nợ này.
Ngôn Hoa vừa bước vào, toàn bộ ánh mắt của cả lớp dừng lại ở cùng một chỗ. Tất cả đứng lên chào, Ngôn Hoa đảo mắt một vòng rồi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, trong lớp lúc này nhốn nháo tiếng đằng này bọn con gái
khen thầy đẹp trai, đằng kia bọn con trai thở dài ngao ngán. Trái tim
mười mấy thiếu nữ trong phòng đập rộn ràng cả lên còn ánh mắt mười mấy
tên con trai lại ánh lên tia ganh ghét, dù gì trông cũng chẳng lớn hơn
là bao lại phải tôn trọng gọi một tiếng ‘thầy’ làm chúng có chút không
phục. Bước đến bàn giáo viên Ngôn Hoa bỗng nhíu mày, anh vốn là người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, luôn muốn mọi thứ phải chỉnh chu, gọn gàng
ngăn nắp, nhìn thấy khăn trải bàn lộn xộn anh khó chịu gằng giọng: “Khăn bàn”, cả lớp nhìn vào chiếc khăn trải bàn, tiếng nói chuyện liền tắt
ngấm, huống hồ mặt anh lúc này đanh lại, vẻ cương nghị nghiêm túc cùng
giọng nói trầm trầm có phần hơi khàn dù không quá lớn nhưng đủ khiến
cho mọi người sợ đến xanh mặt. Cả lớp bị khí thế lạnh lùng đáng sợ ngập
tràn trong đáy mắt anh doạ cho im phăng phắc không một tiếng động. Ai
cũng bất ngờ, ngạc nhiên, duy nhất chỉ có Du Thăng như đã quen thuộc
thái độ kì quặc của con người mà vẻ mặt rất bình thản. Lúc này An Di mới ý thức thân phận lớp trưởng của mình mà chạy lên lách qua người thầy
giáo đến chỉnh lại khăn bàn vốn được cô trải ngay ngắn lúc sáng không
biết đã bị tên phá phách nào lật tung cả lên. Mùi nước hoa thoang thoảng lại lướt qua mũi ai đó một lần nữa. Xong xuôi cô giả vờ vui vẻ cười với tên hắc ám trước mặt một cái lách lại rồi quay về chỗ. Lúc này trong
mắt Ngôn Hoa vút qua một tia sáng, anh hình như đã nhận ra điều gì đó,
nghĩ thầm rồi khẽ cười ‘Là em?’.
Nụ cười vừa rồi làm cho bọn con gái sáng cả mắt lên. Anh lại cất
giọng: “Chuẩn bị kiểm tra”, căn phòng yên ắng lúc này chỉ toàn tiếng lật tập vở xoàn xoạt, không một tiếng nói chuyện. Tự dưng cuối lớp có giọng nam khinh khỉnh vọng lên: “Nhất bảng sẽ thưởng gì vậy thầy?”, thấy thầy không trả lời cả lớp hơi xôn xao tò mò muốn biết thầy giáo đẹp trai của mình sẽ treo thưởng gì.Một hồi lâu Ngôn Hoa mới cất cái giọng trầm đáng sợ của mình:”Làm tốt bài của cô cậu đi đã”, lại bị doạ một lần nữa, mọi người cả kinh, không ai nhắc ai tự mình câm như hến, ngoan ngoãn ôn
bài. Không khí lạnh lẽo bao trùm cả căng phòng.
Cô giám thị bị học sinh cả trường đặt cho cái biệt danh ‘Bà La Sát ế’ lúc này đi ngoài hành lan bỗng thấy kì lạ nên ghé mắt vào nhìn, hình
như trong suốt mười mấy năm đi dạy cô chưa từng nghe cái lớp nào ngoan
ngoãn im thin thít như vậy, yên ắng đến thật kì lạ, vừa nhìn đến
bàn giáo viên … trái tim tưởng chừng đã ngủ vùi của cô bỗng dưng loạn
nhịp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn người đàn ông cao ngạo ngồi đó,
dáng vẻ ung dung thư thái, áo sơ mi trắng quần Âu trên người tôn lên vẻ
nam tính cuốn hút lạ thường, hai hôm nay phòng giáo viên nữ liên tục bàn tán về người này sao? Hôm qua cô đã lắc đầu nguầy nguậy, có đẹp trai cỡ nào cô cũng không thể động lòng nỗi đâu nhưng nhìn người nam nhân trước mặt cô nghĩ nhận định của mình thật sự sai rồi, người này có khí thế
bức người ta phải siêu lòng ngay lập tức. Đúng là một mỹ nam mà. Du Thăng lơ đễnh mãi từ đầu giờ, tự dưng nhìn ra cửa lại thấy cô giám thị
đang mê mẫn nhìn thầy Ngôn như bị bỏ bùa thì không nhịn được phì cười,
theo tiếng cười đó Ngôn Hoa đưa mắt về phía cửa ý thức được mình đang bị nhìn chằm chằm, ánh mắt người đó còn như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy ngay lập tức Ngôn Hoa hắng giọng “Hmm” một tiếng, chưa đầy 3 giây người trước cửa liền biến mất sau dãy hành lang, tất cả đều bị cả lớp nhìn
thấy, rõ ràng là thầy giáo đang ngượng, trông rất buồn cười nhưng
không ai dám phụt ra thành tiếng. Chỉ có An Di là luôn cuối gầm mặt từ
nãy giờ, một mặt là ôn bài mặt khác lại không dám ngước lên vì khoảng
cách với tên thầy giáo hắc ám lúc này chỉ có một cánh tay, mọi động
thái của cô sẽ lọt hết vào mắt hắn nên cô ngồi yên không hề động đậy
cũng không hề ngước lên, trông cứ như một người đầy tội lỗi vậy, cô thầm trách tại sao khoảng cách giữa bàn giáo viên với bàn đầu tiên lại gần
như vậy.
Ngôn Hoa gõ gõ lên bàn, mọi sự chú ý dồn về phía anh, An Di vẫn cúi
gầm mặt không thèm để ý, anh gằng giọng: “Lớp trưởng, phát đề”, nói xong anh cầm sấp bài đưa về phía trước mặt, An Di lúc này mới ngước lên,
chạm ngay ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cô đón lấy sấp bài quay đi
phát cho lớp, trong đầu lại thầm mắng tên hắc ám này đúng là biết cách
hành hạ người khác, cô không biết được trên môi ai đó vừa mới nở một nụ
cười thâm tình, anh nghĩ bụng ‘Đoán đúng rồi, chính là em’.
Quay về chỗ ngồi An Di ngay lập tức vận động hết tất cả nơron thần
kinh, sử dụng tất cả chất xám của mình chăm chú làm bài, Ngôn Hoa từ đầu đến cuối không nói một lời, cũng không đi đi lại lại rà soát từng dãy
như các giáo viên khác, chỉ ngồi một chỗ là bàn giáo viên, lâu lâu
lại đảo mắt một lần, lúc nào cũng dừng lại ở một điểm phía trước mặt.
Ngắm nhìn bộ dạng lúc thì hí hoáy viết, lúc thì ngẫn ngơ cắn bút, lúc
thì cau có khó hiểu, anh cười thầm trong bụng nghĩ tiểu yêu tinh này
thật có ma lực khiến người ta phải chú ý mình, lại có thể khi không
khiến tâm trạng người ta vui vẻ muốn mỉm cười. Nghĩ đến đây anh liền
không hiểu mình lại bị cái gì nữa rồi.
Dưới này, An Di đau đầu vì đống bài tập, nào là ‘pha loãng dung
dịch’, nào là ‘nồng độ ban đầu’, ‘oxi hoá – khử’, ‘áp suất chất lỏng’, … sau một hồi dài đằng đẵng mới kết thúc câu cuối cùng, An Di thở phào
nhẹ nhõm đẩy bài ra, lấy chai nước lọc trong ba lô quay sang góc tường
uống vài ngụm. Trên bàn giáo viên mặt Ngôn Hoa lúc này từ từ đần ra,
người con gái này bình thường đã rất đẹp rồi, bây giờ nhìn nghiêng lại
càng thêm quyến rũ vô cùng, là sự quyến rũ của một đoá hoa sắp đến kì nở rộ. Nhìn người con gái trước mặt không chút tì vết, khuôn mặt nhỏ nhắn
thanh tú, hàng lông mày đậm như con sâu nhỏ đáng yêu, đồng tử long lanh
ẩn hiện dưới làn mi dài cong vút, cánh mũi cao cao, từ tai đến cổ là một màu trắng hồng ngọt ngào, nhất là lúc này … đôi môi nhỏ nhỏ xinh xinh,
đỏ mọng rất tự nhiên đang ươn ướt. Yết hầu của Ngôn Hoa vô thức di
chuyển lên xuống liên tục, cả người nóng hẳn lên, không khí tự dưng trở
nên ngột ngạt vô cùng, anh vội vàng đứng dậy đi một mạch ra cửa.
Cơn gió mùa thu xoà vào mặt, trấn tỉnh tinh thần của một người đang
căng thẳng vô cùng … Cơ thể anh từ từ thả lỏng, trở lại là con người
cao ngạo lạnh lùng bình thường nhưng ánh mắt lúc này lại sao lại có
vẻ thâm trầm khó tả.
Một lúc sau Du Thăng cũng làm xong bài, lại không ngồi yên mà chọc
phá An Di, cậu thỏ thẻ: “An Di đáng yêu dễ thương đừng giận nữa mà”, cô
không trả lời cậu lại lên tiếng: “Bất quá thì tớ đi xin lỗi Vi Mai kia
là được chứ gì?”, An Di quay đầu lại trả lời nho nhỏ: “Được rồi tớ đâu
có giận cậu, phiền chết đi được …”, còn chưa nói xong tiếng thầy giáo
nhắc nhở từ cửa vọng vào rất rõ ràng hai chữ: “Lớp-trưởng”, An Di vội
quay đầu lên cuối xuống nhìn vào bài kiểm tra, vô cùng ngượng.
Ngôn Hoa bước đến trước mặt An Di, lại gõ gõ lên bàn cô, cô ngước mặt lên vẻ khó hiểu, hai người lại mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu. An Di nghĩ bụng tên hắc ám này không phải muốn nói chuyện với cô bằng ánh mắt hay sóng điện não đó chứ ? Lúc này Ngôn Hoa quay đầu trở lại bàn giáo
viên ngồi xuống mới gằng giọng: “Lớp trưởng, thu bài”. Thì ra là sai cô
đi thu bài, thật không thể hiểu nổi hắn ta đến từ hành tinh nào, thật
phiền chết đi được.
Đi một vòng thu bài cả lớp xong cô còn biết ý mà xếp xấp bài ngay
ngắn rồi mới đặt lên bàn giáo viên, vừa xong thì Ngôn Hoa lại trỏ trỏ
tay vào xấp bài. Tên này lúc đầu bảo cô phát đề, lúc sau ra hiệu thu bài cũng còn tạm chấp nhận có thể hiểu, bây giờ lại là ý gì nữa đây? Cô
thật tình không thể hiểu nổi nhíu nhíu đôi mày đậm. Ngôn Hoa nhận
ra sự bối rối của cô nên mới lên tiếng: “Đếm lại”, thì ra là đếm lại
số lượng bài ? Bá đạo, hắc ám, … cái tên này sợ cô chán quá ăn mất
vài bài hay sao mà còn phải đếm lại, cô chủ nhiệm vừa nãy đều tự mình
tận tình phát bài, thu bài, xong rồi còn không buồn đếm lại, hắn lại mắc cớ gì dài dòng lôi thôi như vậy chứ? Nghĩ rồi An Di cầm xấp bài đếm
xoàn xoạt một lượt thấy đủ liền giả vờ niềm nở: “Dạ, 32 bài không thiếu
một bài”, nói xong ngay lập tức phi về chỗ ngồi chỉ sợ thầy giáo cao cao tự đại của cô lại dùng sóng điện não sai bảo cô làm việc dở hơi nào đó
nữa.
Ngôn Hoa cầm xấp bài đi ra cửa, không nói một lời 10 giây sau không
còn thấy đâu, cả lớp tự hiểu ý, thu dọn tập vở ra về lần lượt. An Di
ngán ngẫm lắc đầu, thầy giáo hắc ám này của cô đúng là một trời một vực
với cô giáo chủ nhiệm, người thì huyên thuyên không ngừng chỉ sợ không
nói đủ, người kia thì cạy miệng cũng chẳng nói nửa lời. Nghĩ rồi cô mang ba lô lủi thủi đi về.
*Xong , chương này 2700 chữ, post hơi muộn mọi người thông cảm