“Không gian thoáng đãng, cách bày trí lại hài hoà, mang hơi hướng
thiên nhiên gần gũi, hơn cả là món ăn ở đây rất ngon, có thể làm vừa
lòng cái miệng khó chiều của anh, nhà hàng này tiếng tăm lừng lẫy cả
nước, không những về món ăn mà còn về cả sự sang trọng và cách phục vụ
tận tình của nhân viên, ngoài ra nơi đây còn rất kén khách nữa. Bởi thế
muốn đặt bàn ở đây không phải chuyện dễ, không là giới quyền uy thì cũng là trâm anh thế phiệt”
~~~
“Muốn ăn gì?” – Ngôn Hoa hỏi, mắt vẫn hướng về phía trước chuyên tâm lái xe.
An Di lơ đễnh trả lời: “Không biết”
“Hửm?” – Ngôn Hoa gằng giọng liếc mắt sang liền nhìn thấy An Di đang
mơ mơ màng màng tựa người vào ghế lặng lẽ ngắm nhìn chiếc vòng trên tay. Anh khẽ rướn người cốc nhẹ lên trán An Di, lôi cô trở về thực tại.
“Ây” – An Di than thở: “Anh đánh em?”
“Đánh cho em tỉnh” – Ngôn Hoa đáp thản nhiên.
“Em rất tỉnh mà” – An Di nhăn nhó.
“Ngồi thừ ra đấy mà bảo đang tỉnh à? Anh hỏi em muốn ăn gì?” – Ngôn Hoa thở dài.
“Anh ăn gì em ăn nấy” – An Di hí hửng.
“Heo ngốc” – Ngôn Hoa khẽ nhếch mép, gương mặt ẩn hiện ý cười.
An Di ai oán: “Lại bảo em là heo, lại trêu em ngốc … hức”
——
Ngôn Hoa đưa An Di đến nhà hàng anh vẫn thường hay lui tới trước đây. Không gian thoáng đãng, cách bày trí lại hài hoà, mang hơi hướng thiên
nhiên gần gũi, hơn cả là món ăn ở đây rất ngon, có thể làm vừa lòng cái
miệng khó chiều của anh, nhà hàng này tiếng tăm lừng lẫy cả nước, không
những về món ăn mà còn về cả sự sang trọng và cách phục vụ tận tình của
nhân viên, ngoài ra nơi đây còn rất kén khách nữa. Bởi thế muốn đặt bàn ở đây không phải chuyện dễ, không là giới quyền uy thì cũng là trâm anh
thế phiệt. Trước đây Ngôn Hoa vốn cũng chẳng thích ra ngoài ăn là mấy,
muốn ăn uống gì anh tự khắc có thể phục vụ bản thân, huống hồ lại một
thân một mình nên cũng quan trọng chuyện này.
Đến khi anh quen biết Trịnh Phong, tên này không những lắm lời nhiều
việc mà ngoài ra còn rất thích xen vào chuyện người khác nữa, tuy vậy
nhưng không hiểu sao anh lại có thể chịu đựng nổi tính khí trái ngược của hắn mà xem hắn là bạn được nữa, thật kì lạ nhưng cũng thật trùng
hợp, anh trước giờ chưa từng kết giao thân thiết với ai quá mức nói chi
đến việc bạn bè gì, nhưng Trịnh Phong lại là người duy nhất luôn nghĩ
đến anh, thật sự quan tâm anh, coi anh như bằng hữu, không tính toán,
không lợi dụng, tất cả khiến anh cảm nhận được một sự thân thiết và khắn khít mà anh chưa từng cảm nhận được trước đây ở ất kì ai, đó là tình
bạn. Nghiễm nhiên tên Trịnh Phong điên điên khùng khùng ấy lại trở thành người bạn duy nhất của anh, chính anh cũng thấy thật kì lạ, thật buồn cười.
Nhà hàng này cũng là Trịnh Phong nằng nặc kéo anh đến bảo nhất định anh phải thử tay nghề ở đây, rõ ràng là nhà hàng của gia đình hắn, những tưởng hắn chỉ muốn khoe mẽ nhưng anh nhận ra Trịnh Phong này quả thật không phải chỉ biết choai choai làm việc không đâu, thực ra
hắn ta lại nấu ăn rất ngon, có thể coi là ngang ngửa với những đầu bếp
cao cấp trong những nhà hàng danh tiếng mà anh từng thử qua. Không ngờ
gia đình Trịnh Phong lại có truyền thống mấy đời làm đầu bếp, chính là
họ Trịnh mà giới ẩm thực ai nấy đều ngưỡng mộ. Thật sự là giấu nghề.
Cũng từ đó mà Ngôn Hoa thường xuyên đến đây hơn, có khi thì một mình, khi lại đi cùng Trịnh Phong. Mỗi lần anh đến đây đều nhận được đãi ngộ
rất lớn từ gia đình Trịnh Phong … chưa kể đến việc mấy cô chị gái, em
gái, em họ, bà con của cậu ta không ngừng hết lần này đến lần khác
thường xuyên tận tình thiết đãi …
—
“Em gọi món đi” – Ngôn Hoa thận trọng kéo ghế ra cho An Di ngồi xuống rồi anh cũng chậm rãi ngồi cạnh bên, vòng tay ra sau ghế vân vê mấy lọn tóc dài mượt mà của An Di. Buổi sáng nhà hàng không có nhiều thực khách cho lắm, lác đác chỉ vài ba bàn có người. Ngôn Hoa và An Di theo thói
quen luôn chọn một góc riêng biệt. Cạnh đó là một cửa sổ nhìn ra sân
vườn của nhà hàng, cây cỏ xung quanh tươi mới rủng rĩnh những hạt sương
mai lấp lánh, cơn gió nhè nhẹ khẽ lay làn tóc ai đó, mang mùi hương iris nồng nàn của cô quấn lấy tâm trí Ngôn Hoa.
“Cái này, cái này, cả cái này nữa …” – An Di liên tiếp chỉ chỉ vào
quyển Menu, vừa chuyên tâm suy nghĩ gì đó vừa lẩm nhẩm tính toán.
“Thêm một ly sữa tươi, cám ơn” – Ngôn Hoa đợi An Di gọi xong rồi thì
đưa lại Menu cho người bồi bàn, còn không quên gọi thêm sữa cho An Di.
“Hả?” – An Di hơi ngẩn ra.
“So với việc tính xem lượng calories hấp thụ được trong bữa ăn này
thì tốt hơn em nên ăn thoải mái đi” – Ngôn Hoa véo má An Di đầy cưng
chiều.
“Anh biết em đang tính lượng calories?” – An Di nhìn Ngôn Hoa đau
đáu, không hiểu sao anh lại biết được, lại còn gọi sữa nữa sao? Có chút
cảm giác lo sợ ập đến, An Di cô thật sự không muốn uống sữa mà.
“Ừ. Có béo thế nào anh cũng không chê em đâu, ngược lại nếu em mũm mĩm thêm một chút thì …” – Ngôn Hoa cười cười.
“Thì sao?” – An Di giật lại lọn tóc bị anh xoắn tít lại sau lưng.
“Thì ôm mới thích” – Ngôn Hoa điềm đạm trả lời, vẻ mặt tươi tắn như cười lại như không.
“Lưu manh” – An Di dí nắm đấm trước mặt Ngôn Hoa: “Mơ đi”
Ngôn Hoa giơ tay bao trọn lấy nắm đấm của An Di kéo cô ngồi sát lại rồi vòng tay ôm chặt cô, anh thỏ thẻ: “Ngày càng to gan”
“Aaa … buông em ra, người ta nhìn bây giờ” – An Di ngọ nguậy không ngừng.
“Không phải em rất muốn để người ta nhìn thấy sao?” – Ngôn Hoa đáp.
“Ý em không phải là như thế này, là thái độ của anh cơ” – An Di cố đẩy Ngôn Hoa ra, không ngừng đánh túi bụi vào lưng anh.
“Thái độ thì đã làm sao? Hành động không phải hơn à?” – Ngôn Hoa trả lời, vẫn không buông An Di mặc cho cô vùng vẫy trối chết.
…
“Hmm … Hmm, thật là thất lễ mà, lẽ ra món ăn nên từ từ đem lên chứ?” – Trịnh Phong từ ngoài cửa bước vào đã nghe quản lí bảo tên ‘bạn thân đại nhân’ của anh hôm nay có hứng đại giá quan lâm đến đây, còn dẫn theo
một cô nàng vô cùng xinh đẹp đến nữa. Anh chỉ định đến chào hỏi thôi,
không ngờ lại đúng lúc người bồi bàn mang đồ ăn ra bị cảnh tượng mùi mẫn làm cho đờ người chỉ biết yên lặng đứng nhìn, thấy cậu chủ bước đến
liền cầu cứu.
An Di bị làm cho giật bắn mình, vội đẩy mạnh Ngôn Hoa ra nhìn người
bồi bàn rồi lại nhìn Trịnh Phong phút chốc hai má đã đỏ bừng bừng. Ngôn
Hoa đáng ghét, hại cô ngượng chết đi được.
“Lớp trưởng?” – Trịnh Phong thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Chào thầy!” – An Di cười hìhì.
“Rảnh rỗi quá nhỉ?” – Ngôn Hoa lãnh đạm lên tiếng.
Trịnh Phong đón lấy xe đẩy thức ăn rồi ra hiệu cho người bồi bàn đi
vào trong, anh tận tay bày món lên rồi vui vẻ cất tiếng: “Cũng may là
hôm nay tôi quá rỗi cho nên mới hân hạnh biết được một số chuyện”
“Hừ” – Ngôn Hoa không có vẻ gì là đang quan tâm tới mấy lời của Trịnh Phong, lạnh lùng cầm đũa gắp thức ăn cho An Di.
An Di thì vô cùng ngượng, vừa rồi đùa giỡn bị thầy Trịnh Phong bắt
gặp, chưa kể lần trước ở bệnh viện cũng là bị thầy nhìn thấy hai người
cô và Ngôn Hoa ôm nhau … Haizz, thật khó xử mà, An Di lên tiếng: “Lâu
quá không gặp thầy ạ, thầy ngồi xuống dùng bữa chung chứ?” – An Di lễ
phép.
“Ai cho em mời cái đồ lo chuyện bao đồng cậu ấy? Lắm chuyện” – Ngôn Hoa liếc nhìn An Di.
“Không đến lượt cậu đuổi, trò cưng của tôi đã mời, lẽ nào tôi lại không khách khí?” – Trịnh Phong vui vẻ đáp.
“Trò cưng của tôi? Từ khi nào mà An Di trở thành trò cưng của cậu
vậy?” – Ngôn Hoa nhíu mày, An Di lúc này khuôn mặt cứng đờ đang nhìn anh cau có.
“Ừ trò cưng của tôi nhưng không biết từ khi nào đã là hủ mật* của ai
kia. Sư đồ luyến ái … chậc chậc” – Trịnh Phong cười khẩy, An Di lại bắt đầu ngượng, cứ cuối đầu mãi.
*hủ mật = honey, người yêu.
“Em lo ăn đi, đừng để ý đến kẻ lắm lời này” – Ngôn Hoa khẽ vuốt mặt An Di, kéo cô ngước lên.
Trịnh Phong lại lên tiếng tò mò: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi thực thắc mắc người lần một năm trước ở trên giường của cậu và người ở
bệnh viện có phải là lớp trưởng đây không,cậu không quơ đũa cả nắm đấy
chứ? Như vậy thật là không công bằng cho trò cưng của tôi” – Trịnh Phong chẳng hề ngượng, thẳng thắng mà hỏi.
“Một năm trước? Trên giường?” – An Di suýt chút nữa đã phun hết thức
ăn ra ngoài, cũng may cố giữ lại được, nhưng lại bị nghẹn, ho không
ngừng.
Ngôn Hoa tức giận phang thẳng ánh mắt cay cú đến Trịnh Phong rồi lo
lắng quay sang đưa ly nước và ân cần xoa lưng cho An Di. Anh dịu dàng:
“Từ từ thôi”
“Anh … ” – An Di nhìn Ngôn Hoa đầy nghi vấn, rốt cục cũng bị mấy lời thầy Trịnh Phong quấy nhiễu tâm can.
“Là em” – Ngôn Hoa cất giọng ôn hoà, anh rõ ràng biết cô muốn hỏi gì.
“Hả?” – An Di lập tức nhớ ra Ngôn Hoa đã từng nói với cô chuyện này,
thầy Trịnh Phong này cũng thật là không biết tế nhị mà, chuyện như vậy
cũng có thể đem ra hỏi, còn dùng những lời ái muội như vậy nữa chứ …
suýt chút thì hiểu lầm rồi.
“Lớp trưởng này, tôi còn tưởng cậu ta sẽ cô độc đến già ấy chứ, không ngờ lại bị em thu phục sớm như vậy, trai tân hai mươi mấy năm còn gì?
Cuối cùng cũng chịu công khai rồi?” – Trịnh Phong không khách khí lên
tiếng. Hoá ra tên bạn thân quái gỡ này đã sớm đổ gục rồi, hại anh trước
giờ không biết sợ hắn vì quá tự mãn sẽ một mình cô đơn đến già còn liên
tục giới thiệu hết thảy chị em trong nhà cho hắn, nghĩ lại thật buồn
cười.
“Phụt” – An Di không nhịn được cười.
Ngôn Hoa khó chịu lườm lườm An Di rồi nhìn Trịnh Phong cất giọng:
“Nếu cậu cứ tiếp tục tôi tin một phút nữa thôi cậu sẽ bị tôi đá ra khỏi
đây”
“Được được, yên lặng là xong chứ gì?” – Trịnh Phong ngồi yên một chút lại ngứa miệng, nhìn thật không quen mắt cái con người lạnh lùng vô cảm đến đáng sợ mà anh biết lại đang ân cần chăm sóc bữa ăn cho cô trò nhỏ
đáng yêu kia, còn không ngừng ngắm nhìn cô ăn bằng đôi mắt thâm tình
khiến anh muốn dựng cả lông tơ lên.
Trịnh Phong anh đây thật có ấn tượng với An Di, tính cách thân thiện
dịu dàng lại rất chăm chỉ và trách nhiệm, còn là một tiểu mỹ nhân nữa,
khiến ai cũng muốn cưng chiều, trước giờ anh chẳng mấy khi để ý đến học
trò, An Di chính là ngoại lệ, dám chỉnh lưng anh, dám đấu khẩu với anh
nhưng lại rất ngoan ngoãn vâng lời anh thế nên anh mới ấn tượng sâu sắc
như vậy, không ngờ cô nàng này lại chinh phục được trái tim sắt đá của
tên quái gỡ kia, đúng là chuyện đời khó đoán nhưng nhìn hai người hạnh
phúc như vậy người làm bạn như anh xem ra cũng thấy vui lây.
Bất chợt nhìn thấy gì đấy khiến Trịnh Phong mơ hồ hiểu ra được một
chuyện, anh lơ đãng lên tiếng: “Lớp trưởng à, hôm qua em ngủ không ngon
sao?”
“Dạ …? Ơ sao thầy biết” – An Di ngẩn ra.
“Chắc là muỗi đốt rất dữ nhỉ? Còn là con muỗi rất khôn ngoan nữa, đốt con người ta đến nỗi trên cổ đầy ‘những bông hoa nhỏ’?” – Trịnh Phong
cười nhìn Ngôn Hoa, giọng điệu vô cùng mờ ám.
“Hả? Cổ?” – An Di vốn không thể nhìn thấy nơi cổ và xương quai xanh
của mình sáng nay sớm đã bị Ngôn Hoa *giày vò* lưu lại trên làn da trắng ngần vô số những vết ửng đỏ vô cùng lộ liễu, chiếc áo thun cổ tròn hôm
nay cô mặc nào đâu có thể che dấu được sự tham lam của ai kia.
“Một … hai, …” – Ngôn Hoa hắng giọng.
“Thôi thôi, được, không làm phiền hai người nữa, tôi còn có việc đi
trước đây, không đi thì chút nữa lại bị đá ra ngoài thì khốn, hẹn gặp
lại, lớp trưởng xinh đẹp” – Trịnh Phong buông một câu rồi bỏ mặt An Di
đang ngồi thừ ra đó nhanh chóng rời đi.
Ngôn Hoa im lặng nhìn An Di, cô đang suy nghĩ gì đó rất chăm chú, lại nhìn đến những dấu hôn anh lưu lại trên cổ cô rồi bất giác mỉm cười,
rốt cục tôn nghiêm đàn ông là gì anh cũng hiểu rồi, người con gái này là của anh, dấu vết trên người cô cũng là của anh, rất thoả mãn, rất phấn
khích.
Nhìn thấy Ngôn Hoa đột nhiên nhìn mình cười An Di cuối cùng cũng hiểu rồi, sáng nay anh … Aaaa thật không muốn nghĩ nữa mà, thẹn chết cô rồi, người đàn ông này vốn đâu có hôn cô, rõ biến thái, thật không công bằng mà???
“Lưu manh, đồ con muỗi lưu manh nhà anh” – An Di sa sầm mặt.
“Ấu trĩ, gì mà con muỗi lưu manh? Vậy em nói cho anh biết em có yêu tên lưu manh này không?” – Ngôn Hoa cười hỏi.
“Không . Không yêu chút nào” – An Di dỗi.
“Thật to gan” – Ngôn Hoa ghé sát lại gần An Di: “Có yêu không?” – Anh hỏi.
“Không …”
“Hửm?”
“Không yêu mới lại”
“Ngoan” – Ngôn Hoa cưng chiều lấy khăn lau miệng cho An Di, chăm cô như con nít, anh đưa ly sữa cho cô rồi bảo: “Em uống đi”
“Một nửa thôi có được không?” – An Di nũng nịu.
“Không, phải uống hết” – Ngôn Hoa khẳng định.
“Em đâu phải là con nít nữa” – An Di nói.
“Ngoan đi, có thưởng” – Ngôn Hoa dỗ ngọt cô.
An Di hai mắt sáng rỡ: “Thật không?”
“Tất nhiên” – Ngôn Hoa đắc ý, nhóc con này rất dễ bị anh dụ dỗ nha.
“Vậy được” – An Di đón lấy ly sữa nhăn nhó cố uống hết một lần. Khó
khăn lắm mới xong, An Di hí hửng quay sang Ngôn Hoa vòi vĩnh: “Thưởng
cho em”
Ngôn Hoa không nói gì liền đặt lên đôi môi xinh xắn còn vương chút
bọt sữa của An Di một nụ hôn, cô ngẩn người trơ ra mặc cho Ngôn Hoa tham lam chiếm hữu.
Hương vị ngọt ngào của An Di cùng mùi sữa béo ngậy khiến Ngôn Hoa mê đắm không muốn rời.
Bỗng dưng điện thoại anh reo, An Di vội đẩy anh ra nhưng bị anh giữ lại, tiếp tục chiếm hữu trọn vẹn sự ngọt ngào.
Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, Ngôn Hoa lưu luyến rời khỏi
cánh hoa mê người của An Di, bảo cô ngồi đợi, rồi anh cầm điện thoại đi
ra một góc.
—
Nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình bỗng chốc Ngôn Hoa đanh mặt khó chịu.
“Mr.X”
“Sam, tin tức của cậu đã bị rao bán từ sáng sớm hôm nay, có lẽ sớm đã lộ ra rồi, không cần biết cậu đang ở đâu hãy cẩn thận, Wenny đã cử
người sang yểm trợ cậu, tốt hơn cậu mau chóng quay về tổ chức đi, đợi
tôi giải quyết xong tên rao tin kia hẳn hay. Hắn cũng thật giỏi, biết
rằng truyền thông đã bị chúng ta kìm hãm kĩ lưỡng liền chuyển sang thế giới ngầm mà rao bán tin”
“X tôi đã bảo đừng tiếp tục nữa”
“Cậu biết hắn? Hừ, dù sao cũng đã lần ra, không thể không giải quyết hắn”
“X …”
“Đừng can dự, hãy lo giữ cái mạng của cậu, lập tức bật định vị GPS,
Wenny sẽ lo phần còn lại, cậu nên biết trong cái thế giới ngầm này thông tin mà đã lộ ra thì sẽ nhanh thôi, bọn chúng sẽ tìm đến cậu, hãy nhớ rõ thân phận của cậu ở Huyền Hoả, bất cứ ai cũng muốn cái mạng của cậu.
Cẩn thận”
“…”
Tút, tút, tút
—-
Ngôn Hoa thở dài nhìn đăm đăm về phía An Di đang ngồi đợi, anh định
quay lại nhưng nghĩ gì đó rồi cuối cùng nhanh bước tiến vào gian bếp của nhà hàng tìm Trịnh Phong.
“Phong, cậu giúp tôi đưa An Di về, bảo rằng tôi có chuyện gấp phải đi trước dặn cô ấy đừng tìm tôi” -Ngôn Hoa gấp gáp.
“Có chuyện gì vậy?” – Trịnh Phong cảm nhận được sự khác thường từ trong đáy mắt sâu thẳm của Ngôn Hoa.
“Còn nữa, nếu có người tìm cậu tra hỏi cứ bảo là không quen tôi. Sau này có dịp tôi sẽ nói. Giúp tôi !” – Ngôn Hoa nhấn mạnh.
“Được” – Trịnh Phong biết ý, thấy Ngôn Hoa vội vã như vậy, ngữ khí
lại có vẻ rất nghiêm trọng anh liền không suy nghĩ mà đồng ý, hai chữ
‘giúp tôi’ đã đủ chứng minh cậu ta xem anh thật sự là bạn bè, hết mực
tin tưởng anh.
“Cảm ơn”
Nói rồi Ngôn Hoa nhanh chóng từ cửa sau của nhà hàng rời đi.
——-
*3000 chữ nha, mấy cảnh ngược thôi thì cứ để sang chương sau, hôm nay tới đây thôi, mọi người đọc vui vẻ !!!