” An Di nghĩ mình điên rồi, hôm nay cô điên thật rồi … Thay đổi rồi, vì sự ân cần dịu dàng của ai đó mà tâm tư An Di đã thay đổi rồi. ”
~~~
Buổi chiều hôm nay trời rất trong xanh, không khí cũng mát mẻ, sau
khi đợi An Di đi học về tắm gội ăn uống xong đâu vào đấy Vinh Hy liền
mang chiếc xe đạp mới mua ra đợi ở trước cổng. An Di vừa nhìn thấy đã
vui vẻ chạy đến bên Vinh Hy, anh dạy cô chạy xe đạp. Cô tiểu thư bướng
bỉnh phá phách này của anh vốn dĩ rất sợ xe cộ nhưng không hiểu vì sao
bây giờ lại đòi chạy xe đạp, dù sao khu gần đây cũng là đường nhỏ nên ít xe qua lại, anh cũng có phần yên tâm, mặc khác anh biết An Di chắc chắn không dám đi quá xa một mình cho nên cùng lắm cô chỉ có thể đi học hay
đi quanh quẩn khu này thôi nên chiều ý mà dạy cho cô. An Di cô mười bảy
tuổi đầu mới tập tễnh bước lên yên xe đạp tập chạy, nhìn bộ dạng vô cùng tập trung của cô khiến cho Vinh Hy không khỏi buồn cười. Ban đầu anh ngồi phía sau, vòng tay lên trước nắm lấy tay cô chỉ
từng chút một, nhìn người con gái trong lòng cười vui mãn nguyện, lòng
anh thấy rất ấm áp, cứ muốn giây phút này cứ thế mà dừng lại ở đây.
Nhưng rồi rất nhanh, một mình An Di đã có thể giữ thăng bằng rồi đặt
chân lên đạp được rồi, anh quyến luyến buông tay cô ra để cô chở còn anh thì ngồi sau giữ thăng bằng, một thoáng nữa thì anh đã bước xuống khỏi
xe chỉ chạy song song theo chực đỡ cho cô khỏi ngã … cứ như thế mà giây
phút ngắn ngủi anh được gần bên An Di qua đi. Trong lúc anh còn suy nghĩ vẩn vơ An Di đã thì thầm bên tai anh: “Vào phòng lấy balô giúp em, em
đi học kèm đây, anh mau nhanh lên”, nói rồi cô lượn xe một vòng trước
mặt anh, khuôn mặt xinh xắn tươi cười không ngớt. “Cẩn thận đấy”, Vinh
Hy dặn cô rồi nhanh bước đi vào nhà.
“Anh đưa em đi, em mới vừa biết chạy thôi anh vẫn không an tâm” – Vinh Hy càu nhàu nắm lấy cổ xe.
“Không cần đâu, nhà Du Thăng ở ngay đây mà, chỉ cách một con đường
thôi, em có phải là con nít đâu chứ?” – An Di đón lấy chiếc ba lô, vẫy
tay với anh rồi chậm rãi đạp xe đi. Vinh Hy nhìn theo bóng lưng dần
khuất xa rồi thở dài quay bước đi vào. Trong lòng anh buồn bã khôn
nguôi, cô không còn là cô bé ngoan ngoãn lúc nào cũng nghe lời anh nữa
rồi …
An Di hôm nay tâm trạng thực sự rất vui, tung tăng chạy xe trên đường miệng thì không ngừng hát vu vơ mấy câu hát, chỉ nghĩ đến việc bây giờ
đã biết chạy xe đạp nên không còn phải làm phiền Du Thăng, càng có thể
đi những nơi gần đây một cách thoả thích, không cần lúc nào cũng bị John hay Vinh Hy quản nữa, cũng không thích ngồi xe hơi của gia đình. An Di rất thích được thoải mái ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, càng thích hoà mình vào không khí trong lành nơi đây, suy nghĩ của cô chỉ đơn
thuần như vậy đấy, rất trẻ con nhưng rất chân thật …
Buổi chiều sau khi tan học Du Thăng cùng đám con trai trong lớp hẹn
nhau PK game, vốn đã ghim hận bọn ấy từ lâu, vừa hay hôm nay trên diễn
đàn lại có trận đấu, thế là sau khi đưa An Di về nhà cậu đã tức tốc chạy đến tiệm game cuối phố tụ họp cùng đám con trai, quyết tranh đấu một
phen, quên cả giờ giấc …
Cậu thanh niên lần trước ở bệnh viện, Ngôn Hoa đã nhờ thầy Trịnh
Phong giúp đỡ sắp xếp cho cậu ta vào một lớp thường của trường D, bảo
cậu phải cố gắng học tập để năm nay có thể thi đậu Đại học, tìm được một công việc xứng đáng khi ấy mới tìm anh trả ơn, anh còn nói nếu cậu yếu
môn nào anh có thể dạy kèm cho cậu môn đấy. Cậu thanh niên vì thương mẹ
mình cũng vì muốn báo đáp những gì Ngôn Hoa đã làm cho mình cho nên đều
chấp nhận mọi sự sắp xếp của anh.
Nhìn đồng hồ đã sáu giờ kém mười, Ngôn Hoa bước đến cửa sổ khẽ mở một chút nhìn ra bên ngoài, bây giờ gió hơi lớn, mái tóc đen láy của anh bị gió thổi bồng bềnh bồng bềnh, làn gió man mát chạm vào gương mặt nam
tính của anh, một cảm giác rất thoải mái.
An Di chạy xe đến nhà Du Thăng, đang lúc qua đường có một chú chó con không biết từ đâu chạy ra cản trước xe cô, An Di vội vàng thắng gấp,
loạng choạng không thể giữ thăng bằng cô ngã nhào xuống đất, ‘ầm’ một
tiếng còn thêm tiếng hét của An Di khiến cho Ngôn Hoa lúc này đang thả
mình vào cơn gió giật mình, nhìn thấy An Di anh liền mở cửa chạy ra. An
Di không để ý tới mình vừa bị ngã vẫn ngồi bệch dưới đất, với tay bế chú chó nhỏ, không ngừng vuốt ve nó, ánh mắt ân cần như đang muốn vỗ về sự
hoản loạn của nó. An Di muốn đứng dậy nhưng cảm giác chân hình như bị
trật rồi, rất đau không thể cử động. Ngôn Hoa vừa đến cửa đã nghe tiếng
An Di không ngừng gọi tên tiểu tử kia: “Du Thăng, Du Thăng cậu đâu rồi
mau ra đây cho tớ, Du Thăng lười biếng cậu đâu rồi? … Du Thăng …”
Ngôn Hoa khựng lại mất một lúc, thấy nhà bên vẫn không có động tĩnh
gì anh liền sốt ruột chạy đến. Bóng người cao lớn ấy phủ trước mặt An
Di, cô ngước lên thì thấy gương mặt Ngôn Hoa thất thần, đầu mày nhíu lại hết cở, ánh mắt thì có vẻ khó chịu vô cùng, cô lắp bắp: “Thầy … thầy
Ngôn”. Cô còn chưa nói gì thì cánh tay to lớn của Ngôn Hoa đã vòng sau
eo cô nhất bổng cô vào trong lòng anh, cách một lớp áo thun mỏng thôi An Di có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dán chặt vào trong khuôn ngực
vạm vỡ rắn chắc của anh, gương mặt An Di lúc này dí sát dưới chiếc cằm
thanh tú nhẵn mịn, mùi hoắc hương nam tính không ngừng quấn lấy khứu
giác nhạy cảm của cô. Cảm giác bây giờ của An Di rất kì quặc, tim đập
loạn cả lên, hai gò má xinh xinh bắt đầu ửng đỏ, người lại thấy nóng râm rang mặc dù lúc này cô đang áp sát vào cái thân thể lạnh như băng của
người đàn ông quen thuộc này. Ngôn Hoa nhanh chóng bế cô vào nhà, trong
tay cô thì vẫn đang ôm chú chó nhỏ.
Thoắt cái Ngôn Hoa đã đặt An Di ngồi trên sô pha nhà mình, trong lúc
cô vẫn còn đang ngơ ngác anh đã từ trong phòng mang hộp cứu thương ra,
nhìn cô rồi cau có. Khi An Di định thần lại thì anh đã ngồi xổm trước
mặt cô, nâng chân cô lên, thoa thuốc gì đấy rồi xoa nhẹ chỗ mắt cá vài
cái, An Di thấy đau liền ‘Ah’ một tiếng, động tác xoa của anh dừng lại,
anh nhìn cô rồi buông một câu: “Cố chịu một chút”. Nói rồi anh tiếp tục
xoa xoa nắn nắn bàn chân đáng thương trắn nõn nà lúc này đã bầm tím của
cô, An Di cắn chặt môi dưới, cố không để tiếng la bật lên.
Lúc này có thứ cảm giác ấm áp ngọt ngào gì đấy nhen nhóm trong tim
cô, thì ra người đàn ông lạnh lùng hắc ám này đây cũng có lúc dịu dàng
như vậy sao? Trái tim An Di bị sự ân cần của Ngôn Hoa làm cho mềm nhũn
cả ra, bao nhiêu ấm ức, ghen ghét của cô đối với anh dường như cũng tan
biến theo cơn gió ngoài kia, bây giờ chỉ còn sự rung động cảm thán từ
tận trái tim An Di đối với con người đang ở trước mặt này. An Di bây giờ mới có dịp nhìn anh thật gần, thật rõ, mái tóc lãng tử đen nhánh bình
thường được anh rẽ cao bây giờ vì cúi đầu xoa chân cho cô mà rũ xuống
dịu dàng, An Di thấy thấp thoáng trên vầng trán anh là một vết xẹo dài,
cô không kìm lòng được mà bất giác sờ tay lên đó, Ngôn Hoa giật mình,
anh ngẩn ra một lúc nhưng rồi lại thấy rằng người con gái trước mặt đang thất thần, đôi mắt nhìn chăm chăm vào vết xẹo của anh nhưng có vẻ như
đang mơ hồ suy nghĩ sâu xa gì đấy, anh để mặc cô, xoa chân cho cô xong
rồi lại lấy thuốc rửa vết thương ở đầu gối đang rỉ máu của An Di. Cô như bừng tỉnh lại ‘Ah’ lên lần nữa, nhưng rồi đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Ngôn Hoa cô liền mím môi chịu đựng. Anh dán miếng băng urgo lên vết thương rồi ngồi nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt xem còn chỗ nào bị
thương hay không. Thấy Ngôn Hoa nhìn mình như vậy An Di liền ngượng
ngùng, hai má lại ửng lên. Ngôn Hoa buồn cười, gõ nhẹ đầu cô một cái rồi nói: “Sau này đừng có hậu đậu như vậy, không phải lúc nào tôi cũng có
mặt giúp đỡ em đâu … cô bé ngốc”. Nói rồi anh cầm hộp cứu thương đi vào
phòng, để lại An Di ngây ngốc ngồi đó, anh vừa cười với cô sao? Còn bảo
cô ngốc? Nhưng An Di thấy mình cũng ngốc thật, sao lúc nào cũng bị anh
nhìn thấy sự hậu đậu của mình vậy? Vả lại lần nào cũng là anh giúp cô, ý anh lúc nãy có thật là nói anh luôn thật lòng muốn giúp cô, đều không
phải trêu cô như cô nghĩ trước giờ? … Cái tên Du Thăng đáng ghét lúc này chẳng biết đang ở đâu rồi nữa?
Du Thăng ở đây mới vừa trải qua mấy trận PK oanh liệt bỗng nhớ tới
còn buổi học liền vội vã nhìn vào đồng hồ. Thôi chết … đã hơn sáu rưỡi,
bây giờ mà chạy đến thì có nước về luôn nhà, cũng không học được gì,
nghĩ rồi cậu lười biếng thôi thì chơi cho đã xong hãy về, coi như trốn
học một hôm, cứ để An Di học một mình đỡ hôm nay, đến giờ cậu lại đến
chở cô về nhà là được … chơi game tiếp vậy.
Ngôn Hoa sau đó mang từ trong phòng ra một chiếc áo thun tương đối
rộng, đặt ở mép cửa rồi bước đến trước mặt An Di bảo cô đưa chú chó cho
anh. Cô liền nói: “Không cần phải tốn kém cả cái áo của thầy đâu, lát
nữa không chừng có người đi tìm nó thôi, trả lại cho người ta là được,
cứ để em bế nó”. Ngôn Hoa lại nhíu mày: “Con chó này vốn không đeo vòng
cổ, có thể là chó hoang, em cứ ôm nó không buông không biết sợ à? Vả lại cái áo này … tôi vốn mặc không vừa”. Không chờ An Di trả lời Ngôn Hoa
đã đỡ chú chó từ tay cô, đặt nó đến mép cửa. An Di ngập ngừng: “Nhưng mà nó đáng yêu như vậy …”- Ngôn Hoa ngắt lời cô: “Cứ để đấy, không có ai
đi tìm mới tính tiếp”. An Di lại ấp úng: “Nhà em đã nuôi một chú to rồi, nếu không thì …”
“Được rồi, không ai đi tìm thì tôi nuôi” – Ngôn Hoa dứt khoát một câu làm An Di vừa vui vừa thắc mắc. Anh vừa nói sẽ nuôi nó sao? Là vì cô ư? … Vì cái gì cũng được, chó con không phải lang thang là cô vui rồi.
Theo thói quen, cứ hễ vui mừng là cô sẽ nắm lấy tay người bên cạnh tươi cười. Cứ như vậy mà An Di nắm lấy tay Ngôn Hoa cười rạng rỡ, lúm đồng
tiền đáng yêu làm trái tim của Ngôn Hoa lệch mất một nhịp. Một giây, hai giây, ba giây … hai người cùng ngẩn ra một lúc An Di mới ngượng ngùng
rút tay về … Anh là Ngôn Hoa, là thầy giáo hắc ám của cô, không phải
Vinh Hy hay Du Thăng … nhưng tại sao cô lại bất giác muốn nắm tay anh,
muốn cảm kích anh như vậy chứ? An Di nghĩ mình điên rồi, hôm nay cô
điên thật rồi … Thay đổi rồi, vì sự ân cần dịu dàng của ai đó mà tâm tư
An Di đã thay đổi rồi.
~~~
*Xong 2000 chữ, Ngôn Hoa người ta đã động tình từ lâu rồi mà sau 18
chương thì An Di cuối cùng mới chịu đỗ các bạn ạ, mọi người đọc vui vẻ
nhé :3