Quả nhiên câu nói này khiến Vương Từ Chi nhíu mày lại. Hắn không thể cứ
thế này mà xua đuổi đối phương đi được, như vậy là bất kính đối với đối
phương. Nhưng tránh ra chỗ khác thì hắn không thể nào yên tâm được. Hắn
chỉ có thể che chắn trước mặt Chúc Diêu, không tiến cũng không lùi.
Chúc Diêu nhìn tiểu hài tử xấu xa không khác gì gà mái bảo vệ con ngăn cản ở trước mặt nàng. Khiến cho nàng có chút buồn cười. Từ đáy lòng nàng dâng lên một tình cảm ấm áp giống như kiểu ” Con trai của ta rốt cuộc thì đã trưởng thành, đã biết bảo vệ mẹ nó là như thế nào.”
Tiểu hài tử xấu xa khiến cho nàng ấm lòng như vậy. Nàng sao có thể không nể mặt giúp hắn được cơ chứ.
“Khục khục…”
Nàng giả vờ ho khan lên hai tiếng. Cố gắng làm ra bộ dáng ngây thơ hồn
nhiên, không hiểu thế sự. Nàng mở to hai mắt ra nhìn thẳng tắp vào Tiêu
Dật, nói,
“Ngươi là ai?”
Tiêu Dật: “………”
————————-
“Thức Vân Khải” là một vùng đất hoang vu ở phía bắc. Do linh khí tán loạn nên mới trở thành như vậy. Hơn nữa nơi đây toàn là vách núi cheo leo. Đừng
nói là người phàm, cho dù là người tu tiên cũng không thể nào bước vào
được. Nhưng cứ mỗi 500 năm, ở đây sẽ mở ra một thông đạo dẫn vào bên
trong. Bên trong “Thức Vân Khải” linh khí nồng đậm. Linh thảo có khắp
nơi trên mặt đất. Tuy rằng mảnh đất này là một đại cơ duyên nhưng nó
cũng thập phần hung hiểm. Mỗi một lần vùng đất này mở ra, các môn phái
sẽ phái ra các đệ tử tinh anh tiến vào nơi này tìm đại cơ duyên.
Nhưng bí cảnh này chỉ có thể cho tu sĩ dưới Nguyên Anh bước vào mà thôi. Cho
nên mỗi một lần mở ra, thì vào nơi đây đều là tinh anh Kim Đan. Đây cũng là một cái bí cảnh được các môn phái vô cùng coi trọng.
Chúc
Diêu đã thấy môn phái mình đã có rất nhiều người rồi. Thế nhưng khi tới
địa điểm chỉ định thì phát hiện ra ở đây đã tụ tập đệ tử của các môn
phái khác. Còn có một ít tán tu. Khắp nơi ở đây đều là tu sĩ. Số lượng
người ở đây còn nhiều hơn đại hội môn phái lần trước.
Nàng chỉ đơn giản ước lượng một chút thì cũng đã có hơn 1000 người rồi.
Các đệ tử môn phái khác đều do tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu. Trang phục thống
nhất. Hơn nữa bọn họ còn tụ tập thành từng nhóm nhỏ phân biệt. Các tán
tu hầu hết đều đi một mình. Nhưng cũng có một số hợp lại thành một cái
tiểu đội nhỏ gồm 4-5 người.
Lần này Khâu Cổ Phải cố tình phái ra
Khí Phong và Phù Phong hai đại phong chủ đi hộ tống mọi người. Bên cạnh
Khí Phong phong chủ Tử Duyến chân nhân chính là thân ảnh của một người
nhìn có vẻ quen mắt. Thì ra là Triệu Tiểu Bàn. Không ngờ hắn cũng đã kết đan.
Triệu Tiểu Bàn quả thật vẫn bảo lưu được bản sắc của hắn.
Đó là hắn vẫn mập mạp như cũ. Không biết có phải do dáng người ảnh hưởng tới hắn hay không mà cái khẩu khí ngang tàng, hốc hách hồi nhỏ đã biến
mất. Trái lại hắn bây giờ có dáng vẻ ngây thơ chân thành. Dường như hắn
đang có tâm sự gì đấy thì phải. Hắn hoàn toàn không giống như mọi người
xung quanh đang còn hưng phấn muốn xông vào thử.
Chúc Diêu vẫn bị Vương Từ Chi kéo về đằng sau mình. Giống như kiểu hắn sợ nàng biến mất
vậy. Trên đường đi hắn cứ lải nhải đi lải nhải lại một câu nào là cách
xa Tiêu Dật một chút, không nên tin những lời hắn nói. Hắn lải nhải
không khác gì bà già vậy.
” Đã mở”
Đột nhiên trong đám người liền xôn xao hẳn lên. Nhất thời khung cảnh liền trở nên ầm ĩ, huyên náo.
Hầu hết tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời đang còn yên tĩnh, đột nhiên bị xé rách ra. Nó lộ ra một cái khe
nứt to lớn, giống như kiểu muốn đem bầu trời chia làm hai vậy. Khe nứt
càng lúc càng mở rộng ra. Mở ra cho đến khi có thể chứa được 10 người
vào cùng 1 lúc thì mới dừng lại.
Một số người không đợi chờ được
nữa, liền ngự kiếm bay vào bên trong khe nứt. Nhưng những hành động này
đều là của một số tán tu. Các đệ tử môn phái dù sao cũng phải giữ lại
một chút lễ độ. Bọn họ vẫn như cũ đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
Một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi tới, mỉm cười chào hỏi hai vị dẫn đầu của Khâu Cổ Phái, rồi nói,
” Hai vị chân nhân, đệ tử Khâu Cổ Phái có rất nhiều, hay là đi trước?”
Tử Duyến dường như đang chờ những lời nói này. Hắn cũng không có từ chối,
liền quay người lại nói với năm mươi mấy đệ tử Kim Đan ở đằng sau:
” Chuyến đi này thập phần hung hiểm. Các ngươi phải ghi nhớ kỹ một điều
đó chính là không được cậy mình mạnh mà ham chiến. Một tháng sau cửa vào sẽ đóng lại. Trước khi cửa đóng lại thì cần phải nhanh chóng trở về.”
Mọi người cùng đồng thanh lên tiếng:
” Dạ!"
Tử Duyến phất tay một cái. Các đệ tử đều gọi ra phi kiếm, bay vào bên trong cửa bí cảnh.
“Cẩn thận, theo sát ta!”
Vương Từ Chi quay đầu lại nói một tiếng, rồi nắm lấy Chúc Diêu bay về phía
cửa bí cảnh. Trước khi tiến vào bí cảnh, dây chuyền ngọc trên cổ Chúc
Diêu liền lóe lên một cái, rồi sau đó khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Nhưng đáng tiếc không có ai thấy.
Sau khi tiến vào, khung cảnh
trước mắt liền… thay đổi. Trước mắt bọn họ chính là một khu rừng rậm
khổng lồ không nhìn thấy bến bờ. Các đệ tử vào trước đã phân tán nhau ra đi vào. Ở nơi đây chỉ còn lại hơn mười mấy đệ tử Khâu Cổ Phái vừa tiến
vào mà thôi.
Chúc Diêu theo thói quen đi theo đoàn. Nếu đoàn bay
đi thì nàng cũng sẽ bay đi. Nhưng nàng lại phát hiện đoàn vừa vào tới
nơi thì mọi người liền nắm hai tay cáo biệt nhau. Xem ra ngay từ đầu
những người này tìm một cái đoàn thể nhỏ gia nhập. Khi tiến vào bên
trong rồi thì mọi người tự động chia nhau ra hành động. Chỉ còn lại Chúc Diêu đang còn ngơ ngác. Nàng bèn kéo Vương Từ Chi lại nói,
” Chúng ta đi chung với nhau chứ?”
Vương Từ Chi chỉ chỉ Tiêu Dật trước mặt. Sắc mặt có chút không vui nói.
” Sư phụ đã dặn dò ta, bảo ta vào một tổ với Tiêu sư thúc.”
Chúc Diêu nhìn thấy Vương Từ Chi có vẻ không muốn như vậy. Từ đáy lòng nàng
liền dâng lên một cỗ vui sướng. Vị trí chính xác của ”Mộc Linh” nàng
thật sự cũng không biết. Nàng chỉ từ trong giấc mơ nhìn thấy Tiêu Dật
tìm thấy nó từ trong một cái di tích thượng cổ. Nhưng cái di tích kia ở
đâu, nàng cũng không biết. Nàng đang lo không biết nên lấy lí do gì để
gia nhập vào tiểu đội của Tiêu Dật đây.
Triệu Tiểu Bàn là người cuối cùng tiến vào bí cảnh. Hắn vừa vào liền bay về phía một cô nương mặc áo lục trong đám người kia.
” Lục Sát sư muội!”
Thân hình hắn vốn mập mạp, khi chen vào nhất thời liền đem mấy người đệ tử bên cạnh đẩy lui ra ngoài vài bước.
Vị nữ tu sĩ bị gọi kia liền quay đầu lại. Nàng nhíu mày một cái. Nhưng vẫn làm ra một khuôn mặt tươi cười nói,
“Triệu sư huynh.”
Thế nhưng Triệu Tiểu Bàn lại không nhận ra một chút nào cả. Hắn càng thêm nhiệt tình bắt chuyện,
“Sư muội đã có đội ngũ rồi sao? Không bằng…”
“Triệu sư huynh, ta đã quyết định ở cùng một đội với Tiêu sư thúc.”
Không đợi hắn nói xong, Lục Sát liền ngắt lời hắn rồi lùi lại phía sau một bước đứng bên cạnh Tiêu Dật.
“Thế à...”
Trong nháy mắt Triệu Tiểu Bàn cảm thấy mất mát. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, hắn nói:
” Không sao, vừa hay ta cũng không tìm thấy đội ngũ nào. Hay là ta vào chung đội với các ngươi.”
“Triệu sư điệt!”
Tiêu Dật cười lạnh một tiếng. Hai người bọn họ vốn là có ân oán. Giọng nói của hắn vào lúc này càng thêm lạnh nhạt,
” Ngươi nên tìm đệ tử Khí Phong mà gia nhập là hợp lý nhất. Đội ngũ của
chúng ta nhân số đã rất nhiều rồi. E rằng có thêm người nữa sẽ bất tiện. Ta không chiếu cố tốt cho người được.”
Lời này không chỉ cự tuyệt, mà còn… kèm theo sự khinh bỉ.
Sắc mặt Triệu Tiểu Bàn có chút cứng nhắc lại. Hắn nhìn Lục Sát ở trước mặt
lại một chút. Ánh mắt hiện ra vài phần si mê. Hắn muốn bạo phát sự tức
giận trong lòng ra nhưng cuối cùng đành nhịn xuống,
“Tiêu… sư thúc, không sao, ta có thể tự chiếu cố chính mình được.”
Khi hắn nói xong câu này, Tiêu Dật cũng không có lý do nào cự tuyệt hắn. Chỉ có thể cam chịu cho hắn theo sau.
Chúc Diêu ở bên cạnh thấy vậy liền sụt sịt. Đây quả thật chính là phong thủy luân chuyển. Lúc trước hai thằng này đều là hai cái tiểu hài tử xấu xa. Tiêu Dật còn bị Triệu Tiểu Bàn khi dễ không ít lần. Bây giờ thì ngược
lại. Nhưng nhìn bộ dạng của Triệu Tiểu Bàn thì hình như hắn có lẽ vô
cùng thích Lục Sát sư muội kia.
Chỉ tiếc…
Chúc Diêu nhìn vị sư muội theo sát sau lưng Tiêu Dật, chỉ có thể nói một câu. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
“Nhìn cái gì?”
Vương Từ Chi ý kiến thì thấy nàng lắc lắc đầu rồi thở dài.
Đương nhiên là xem náo nhiệt rồi, Chúc Diêu chỉ chỉ về phía trước.