Trở lại thạch thất, Chúc Diêu càng thêm ra sức tu hành. Nàng không ngừng hấp thu linh khí từ tia sấm sét màu tím ở phía trên. Mà tia sấm sét màu tím kia bị Chúc Diêu hấp thu cũng bắt đầu từ từ biến mất. Nàng làm một
mạch đến lúc 2 tia Lôi Điện kia tiêu hao rồi cũng biến mất luôn. Đến lúc đó rốt cuộc Chúc Diêu cũng cảm nhận được một cỗ đau đớn quen thuộc.
Nhưng Kết Đan thì khác xa Trúc Cơ rất nhiều. Trúc Cơ chỉ cần phá vỡ gân mạch
cầm cố, mở rộng khả năng hấp thu linh khí là thành công rồi. Nhưng Kết
Đan thì phải đem bình chứa Linh Khí áp súc lại thành đan. Quá trình này
phải vô cùng cẩn thận. Chỉ cần một chút sai lầm cũng có thể khiến cho
Đan điền vỡ vụn, Kết Đan thất bại.
Vào lúc này, Lôi linh khí bên
trong người Chúc Diêu đã căng tràn. Nó bắt đầu trùng kích xung quanh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chắc chắn kinh mạch của nàng sẽ bị xé rách. Nàng đành cố gắng nhẫn nhịn đau đớn, rồi dựa theo phương pháp sư phụ
chỉ dạy, chậm rãi dẫn đạo linh khí tiến vào đan điền. Sau đó cố gắng hết sức đem Lôi linh khí áp súc lại.
Nói thì đơn giản như vậy, nhưng thao tác thực tế lại vô cùng khó khăn. Nàng cũng không phải là một cái
máy nén khí. Hơn nữa, Linh khí vốn không có thực thể thì làm sao có thể
nói nhỏ là nó sẽ nhỏ ngay được cơ chứ.
Cho dù, nàng dùng niệm lực dẫn đạo linh khí kia ra sao đi chăng nữa. Thì đám Lôi linh khí kia bên
này ép được, thì đầu bên kia liền nhô lên. Thật không sao mà làm cho nó
bằng phẳng được. Trừ phi có một loại lực lượng nào đó, khiến cho nó
không chạy toán loạn, hội tụ thành hạt.
Chúc Diêu vừa có suy nghĩ như vậy. Không biết sao nàng liền nghĩ tới Lực ly tâm. Nếu như một vật
không ngừng xoay quanh một tâm thì nó sẽ hội tụ lại thành hạt. Giống như khi bạn quấy nước trong cốc nước. Bạn sẽ thấy có một vòng xoáy ở giữa,
còn xung quanh tất cả đều xoay tròn và hướng về tâm vòng xoáy. Nếu như
nàng áp súc những linh khí kia quay tròn xung quanh tâm thì nó sẽ biến
thành hình tròn không?
Nghĩ tới phương pháp này, nàng liền điều
động tất cả linh khí bên trong đan điền. Nàng cho những linh khí này
không ngừng chuyển động thật nhanh và tất cả đều hướng về tâm. Quả nhiên sau một lúc, những linh khí này chậm rãi áp súc thành một cái hạt. Cái
điểm kia cực tiểu. Nhưng nó càng ngày càng có nhiều linh khí bị cuốn vào rồi từ từ to dần lên, dần dần nó biến thành một hạt đậu nhỏ.
Đến khi tất cả linh khí trong thân cơ thể hết sạch. Nàng liền bắt đầu điên
cuồng hấp thu linh khí vào cơ thể. Lượng lớn linh khí vừa mới tiến vào
cơ thể. Nó nhanh chóng bị vòng xoáy trong cơ thể hút hết vào. Hạt đậu
cũng càng ngày càng lớn lên. Mà bên trong thạch thất còn dư lại 5 tia
sấm sét màu tím. Vào lúc này, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được 5 tia Lôi điện màu tím kia cũng đang nhanh chóng biến mất.
Khi
Tia Lôi Điện cuối cùng chuẩn bị biến mất, vừa vặn Ngọc Ngôn lúc này bước vào thạch thất. Hắn cấp tốc móc ra thêm 3 tia nữa, nhanh chóng ném lên
trên đỉnh đầu mới có thể ngăn chặn được linh khí chuẩn bị bạo động. Hắn
quay đầu nhìn lại đồ đệ đang ở trung tâm. Nàng giống như bị một lượng
lớn Lôi linh khí bao vây xung quanh vậy. Hơn nữa những Lôi linh khí này
giống như nhận được một cái mệnh lệnh gì đó, liền xoay tròn chui vào
trong người của nàng.
Mặc dù hắn biết đồ đệ của mình có độ thân
mật với Lôi Linh Khí rất cao. Nhưng hắn cũng là lần đầu tiên thấy Lôi
Linh khí nghe lời tới như vậy. Giống như kiểu, tất cả Lôi linh khí ở đây hoàn toàn chuyển động theo ý niệm của nàng vậy.
Không biết trải
qua bao lâu, thẳng cho đến lúc Chúc Diêu cảm thấy hạt đậu trong cơ thể
kia chậm rãi to bằng hạt châu, hơn nữa nó không còn chuyển động nữa thì
mới ngừng lại được.
Đan thành!
Chúc Diêu lúc này mới thở
phào nhẹ nhõm. Nàng vừa mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của
Ngọc Ngôn đang ngồi đối diện nhìn nàng.
“Sư phụ? Ngươi tới hộ pháp giúp ta sao?”
“Ừm!”
Ngọc Ngôn lên tiếng. Sau đó hắn vươn một ngón tay, chấm vào mi tâm của nàng,
“Thả lỏng, ta nhìn đan điền của ngươi một chút.”
Một cỗ khí mát mẻ xông thẳng đan điền Chúc Diêu. Chúc Diêu theo phản xạ
liền muốn ngăn cản. Nhưng nghe thấy hắn bảo vậy liền thả lỏng xuống.
Ngọc Ngôn thăm dò vào đan điền. Hắn liền thấy được một viên mượt mà màu bạc
kim đan trôi nổi ở trong đó. Linh khí dày đặc. Quay xung quanh nó là một tia chớp. Hắn nhìn kỹ viên kim đan kia còn thấy một đường vân màu tím ở trên đó nữa.
Ngọc Ngôn nhìn thấy vậy càng thêm kinh ngạc. Từ
trước tới nay, mọi người kết đan cũng chưa từng thấy ai kết đan mà có
viên kim đan mượt mà óng ả như thế. Nó hoàn toàn trơn bóng, không có
chút gì lồi lõm ra ngoài. Phải biết rằng công việc áp súc linh khí là
một công việc phi thường hao tổn sức lực và tốn thời gian. Không thể nào có chuyện áp súc lại mà không có tia nào lọt ra ngoài. Cho nên hình
dạng Kim Đan của mỗi người đều không giống nhau. Nhưng nói tóm lại, nó
đều có hình tròn có lồi lõm.
Mà cái này của đồ đệ… hoàn toàn không có!
Ngọc Ngôn thu tay về, rồi nhìn Chúc Diêu một lát. Hắn càng ngày càng không hiểu người đồ đệ này.
“Sư phụ! Sư phụ, thế nào rồi?”
Tuy rằng đã kết đan, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không biết kết đan là như thế nào.
Ngọc Ngôn trầm mặc hồi lâu, mới gật đầu,
“Không sai! Kim đan của người so với người thường còn muốn cô đọng hơn rất nhiều.”
Nghe hắn khen nàng một cái như thế, Chúc Diêu liền tiến nhập hình thức đắc ý,
“Ha ha ha ha, ta biết liền. Sư phụ ngươi xem ta đã kết đan rồi, sao còn… không thưởng cho ta đi?”
Chúc Diêu vươn tay ra xin nhận thưởng.
Ngọc Ngôn ngẩn người. Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh tinh quang liều lĩnh kia
của nàng, hắn liền gật đầu ngay lập tức. Kết đan thành công đích thực
cần phải thưởng quà cho. Hắn lập tức móc ra một cái bình rồi đặt trên
tay của nàng.
Ánh mắt Chúc Diêu như sáng thêm vài độ. Nàng lập
tức mở nắp bình ra nhìn. Lúc đầu đang còn phấn khích, trong nháy máy
liền đen lại triệt để.
Đệt mẹ, lại là kẹo à!
Nàng ngẩng đầu nhìn về sư phụ thì thấy hắn rất là bình tĩnh. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng lại khi sư diệt tổ à?
“Sư phụ…”
Chúc Diêu tính hàn huyên với sư phụ bàn về phương pháp dạy dỗ một chút. Vừa
nhấc chân lên thì đột nhiên dẫm phải cái gì đó. ” Bạch” một cái. Nàng té ngã xuống đất, lỗ mũi ăn trầu.
Nàng quay lại nhìn một chút, thì thấy ống tay, ống quần của mình dài hơn.
Sặc! Tại sao ta lại biến thành đứa con nít rồi!
——
Do kết đan đã dùng hết tất cả linh khí trong cơ thể Chúc Diêu. Cho nên
nàng lại khôi phục lại hình dáng vốn có ban đầu. Đó chính là hình dáng
của đứa con nít 7 tuổi. Không sai. Nàng tốn hết 7 năm mới kết đan thành
công.
Sư phụ nói rằng hiện tại nàng vừa mới kết đan. Chờ tới khi
cảnh giới ổn định thì tình huống biến thành đứa con nít này sẽ không
xuất hiện nữa.
Sau khi kết đan thành công sẽ có đại kiếp lôi. Chỉ cần từ nơi này bước ra bên ngoài thì thiên địa sẽ cảm ứng được. Sau đó
thiên địa sẽ đánh xuống Lôi kiếp. Nhưng tình huống bây giờ, bước chân ra ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm. Cho nên biện pháp duy nhất bây giờ chính là ở trong thạch thất tràn đầy Lôi điện này. Không phải! Khi nào linh lực
nàng khôi phục nàng sẽ bước ra ngoài. Nơi này có trận pháp ngăn cách.
Cho nên tạm thời không có bị kiếp lôi phát hiện ra nàng.
Chính vì nguyên nhân này, nên nàng không thể làm gì khác hơn ngoài cách đả tọa
hấp thu linh khí. Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu một chút, thì thấy
tia chớp màu tím cuối cùng có vẻ gầy hốc hác đi nhiều. Chúc Diêu thấy
vậy liền nói giỡn một câu:
” Không cần phải vội vàng, đợi một chút ta sẽ ăn hết ngươi ngay thôi.”
Vừa mới dứt lời, tia chớp đang còn an tĩnh đột nhiên phát ra ánh sáng. Nó
lả lướt uốn éo thân mình, rồi phát ra âm thanh ”Bùm! Bùm! Cạch! Cạch!”
càng lúc càng to. Giống như kiểu nó ăn phải thuốc lắc vậy.
Chúc
Diêu cũng không có nói gì. Nàng thật sự không biết những tia chớp này
còn có thuộc tính thích bị hành hạ. Bọn nó vừa nghe thấy nàng nói như
vậy liền hưng phấn tới như thế.
Nhìn thấy tia chớp kia càng xoay càng vui vẻ. Chúc Diêu quyết định đẩy nhanh tốc độ, nhanh ăn hết nó cho rồi.
Lại nửa ngày công phu trôi qua, rốt cuộc thì linh lực của Chúc Diêu cũng
khôi phục lại được. Vào lúc này, Thân thể nàng tràn đầy linh khí…. Không đúng! Nàng đã trở lại hình dạng thiếu nữ. Thế nhưng tại sao cái tia
chớp kia nàng vẫn chưa hấp thu xong hết là sao?
” Đi!”
Chúc Diêu phất phất tay, rời khỏi thạch thất.
Tia chớp kia nghe thấy vậy, liền uốn thành một cái hình dạng cong queo uốn
lượn. Sau đó quay về phía nàng run lên một cái. Giống như nó vừa vẫy
chào từ biệt nàng vậy.
Đầu Chúc Diêu liền tức nổ khói. Chẳng lẽ tia chớp kia thành tinh rồi.