Vương Từ Chi cả kinh, nhưng thoáng chốc liền vui vẻ trở lại,
“ Ta có nghe sư phụ nói, Thái sư thúc tổ gần đây có thu một đồ đệ, thì ra là…. sự thật.”
Vương Từ Chi vừa mới vui vẻ đột nhiên trầm hẳn xuống. Chân mày hắn nhăn lại
hiện lên sự u buồn. Giọng nói của hắn phát ra không khác gì bị thứ gì đó đè ép,
“ Thì ra ngươi chính là tân đồ đệ mà Thái sư thúc tổ mới
thu, a…. ngươi biết không? Ta cũng quen biết sư tỷ của ngươi đấy! Phải
ta rất quen….. rất quen!”
Hắn nói không khác gì bị mê sảng vậy. Giọng nói thì càng lúc càng nặng nề khiến cho lồng ngực Chúc Diêu cũng nặng trịch theo.
“ Nhưng mà….”
Hắn hít một hơi thật sâu,rồi nói không khác gì bị thứ gì đó đè ép lên,
“ Tất cả mọi người đều bảo nàng đã chết. Ngay cả sư phụ của nàng cũng
vậy… Ha ha. Ngày đó hắn không cứu sống được nàng, trong cơn tức giận
liền phá hủy sạch khu rừng rậm Úc U. Nhưng cho dù hắn có làm như vậy thì bây giờ hắn thế nào?? Chỉ trong vòng một trăm năm, hắn đã thu thêm một
người đồ đệ mới rồi. Bây giờ, hắn có còn nhớ tới người đồ đệ cũ của hắn
nữa hay không?”
Vương Từ Chi càng lúc càng ôm chặt lấy nàng vào
trong ngực. Hắn ôm mà không khác gì phát tiết sự phẫn nộ trong lòng mình ra vậy. Cho tới lúc Chúc Diêu bị hắn xiết cho đau quá mà dãy dụa kêu
gào lên. Tới lúc đó, hắn mới tỉnh táo lại, vội vàng nới lỏng tay ra, rồi quay đầu lại mỉm cười với nàng,
“ Không sao, cho dù cả thế giới này có quên nàng, thì ta vẫn luôn nhớ tới nàng. Ta sẽ không bao giờ quên.”
Sau đó hắn hít sâu thêm vài lần nữa rồi đứng dậy đi lên đỉnh núi,
“ Bánh bao nhỏ, để ta đưa người trở về.”
Chúc Diêu cũng không có lên tiếng. Nàng nhìn chằm chằm vào thằng tiểu quỷ đã trưởng thành mà không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi. Vừa rồi, tiểu
quỷ này nhìn rất là đau khổ, rất là bi thương. Thậm chí nụ cười của hắn
còn mang theo sự tuyệt vọng. Nàng thật sự không ngờ cái chết của nàng
lại tạo thành đả kích to lớn cho hắn tới như vậy. Cho tới bây giờ, nàng
còn tưởng nàng trọng sinh chỉ trong thoáng chốc. Nhưng khi nghe những
lời hắn vừa nói…, thế mà nàng đã chết được hơn một trăm năm rồi.
Đã hơn một trăm năm, thế mà hắn vẫn canh cánh trong lòng đối với cái chết của nàng?
Nàng thật sự rất muốn nói cho hắn biết rằng nàng chưa có chết. Nàng đã sống
lại. Nhưng nàng thật sự nói không ra lời. Cuối cùng, nàng đành phải mở
đôi bàn tay bé nhỏ của cái thân thể be bé này ôm chặt lấy cổ của hắn.
Tiểu hài tử xấu xa, ta đã trở về.
“ Có người tới?”
Ngọc Ngôn quay trở về với bình sữa trên tay. Bình sữa được lấy từ con Nhiệt
Hồ hồ Linh Thú. Hắn vào trong phòng nhưng không thấy một ai ở trong
phòng cả. Thấy vậy, hắn liền vội vàng lên giường chụp hai tay lại niệm
phép thuật thăm dò thì biết được người đang đến là ai. Chân mày hắn liền nhíu lại. Lại là cái thằng tiểu tử thối kia. Thằng tiểu tử thối này đã
một lần bắt cóc đồ đệ của hắn còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại còn muốn
tới bắt nốt người đồ đệ thứ hai của hắn à!!
Ngọc Ngôn bế nàng lên giường, rồi nghiêm túc lớn tiếng cảnh cáo,
“ Sau này không được tùy tiện giao thiệp với người lạ nghe chưa.”
Không lại học thói hư tật xấu.
Chúc Diêu dạ một tiếng, rồi ôm lấy bình sữa vào tay. Vẻ mặt nàng lúc này rất là hưng phấn. Hừ ai cũng không được nói xấu tiểu quỷ nhà ta, sư phụ
ngươi cũng vậy.
Nàng là đứa trẻ, cho nên nàng thích làm gì thì làm, ai cản được.
Ngọc Ngôn sư phụ: “……”
————————–
Chúc Diêu sống cuộc sống không khác gì con heo trong khoảng 4 tháng. Cuối
cùng thì nàng cũng được tự mình làm những công việc hằng ngày của mình
và giờ ngủ của nàng cũng quay trở lại bình thường. Do có một lần Hồng
Trù lên thăm hỏi, nói nàng muốn cai sữa, và hàm răng của nàng cũng mọc
được 2 cái răng. Cho nên sư phụ bắt đầu cho nàng ăn cháo. Hiện tại, nàng có thể nói rõ ràng đầy đủ được mấy chữ rồi, nhưng muốn nói cả câu dài
thì vẫn còn chưa nói được.
Tình huống hiện tại là như thế, nhưng
Chúc Diêu lại tỏ ra vô cùng gấp gáp. Thật sự mà nói thì chuyện nàng
không thể đi và chỉ có ăn cháo, thì đối với số tuổi hiện tại trong nội
tâm của nàng mà nói thì nàng không khác gì một phế nhân vậy. Nàng rất
muốn được tu luyện, nhưng hình như sư phụ thật sự đã quên mất mục đích
ban đầu của hắn khi mang nàng về làm đồ đệ rồi thì phải. Hắn bây giờ
hoàn toàn đắm chìm vào thú vui nuôi con gái rồi.
Mà chính nàng cũng không biết tại sao.
Vương Từ Chi thỉnh thoảng cũng có tới thăm sư phụ, nhưng hắn lại chưa bao giờ lên tới đỉnh núi. Hắn chỉ ngồi trên một tảng đá ở trong bìa rừng mà
thôi.
Mỗi lần như vậy, hắn đều mang cho nàng một ít đồ. Nào là đồ ăn, rồi còn đồ chơi nữa. Bộ dạng hắn lúc đó không khác gì đang muốn dụ
dỗ nàng vậy. Những lúc như thế, Chúc Diêu chỉ biết câm nín bị hắn đùa
giỡn mà thôi. Nàng đành phải nhìn hắn. Khi nào nàng biết nói, thì toàn
bộ giễu cợt kia nàng sẽ trả lại tất cả.
Mặc dù nàng đã chết hơn
một trăm năm rồi, nhưng đối với người tu tiên thì 100 năm cũng chỉ trong cái chớp mắt mà thôi. Mà tư chất Vương Từ Chi ưu tú như vậy đáng lẽ ra
hắn đã sớm Kết Đan rồi mới phải chứ. Tại sao tới bây giờ hắn vẫn còn
dừng lại ở Trúc Cơ đại viên mãn. Mà cũng không biết cái thằng Tiêu Dật
kia bây giờ thế nào rồi nhỉ?
Nhớ tới hắn, Chúc Diêu lại không
nhịn được nghĩ tới chuyện “có một đồng đội ngu như heo” kia. Nếu như lần đó hắn không do dự thì nàng có lẽ không cần phải sống lại.
Thật
ra thì ngẫm lại, nàng cũng có thể hiểu được lúc đó tại sao hắn lại ngẩn
người ra. Đối với hắn mà nói thì, hắn có một cái bí mật, đó chính là hắn có một dị bảo. Tự nhiên có một người biết hắn mang dị bảo, mà kiếm ý
kia là nhờ vào dị bảo nên hắn mới tu luyện được chính là bí mật của hắn. Nhưng bí mật đó tự nhiên bị nàng rống to lên như vậy, khiến cho hắn
nhất thời phản ứng không kịp.
Nhưng tình huống lúc đó, do dự
chính là chết. Nếu như lúc đó nàng có đủ thời gian để mà từ từ đi tới
bên cạnh hắn nói nhỏ vào tai hắn được thì nàng đã làm rồi. Nhưng lúc đó
thời gian rất là gấp gáp.
Cho nên, nàng chết thật sự là oan uổng mà.
Nhưng Vương Từ Chi lại không cho là như vậy. Thỉnh thoảng hắn có tâm sự cho
nàng nghe một số chuyện từ trong lòng. Từ những câu chuyện đó mà nàng
biết được, hắn oán hận Tiêu Dật rất sâu. Thậm chí chuyện Chúc Diêu bị
chết hắn còn quy hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Tiêu Dật. Còn nữa, cứ
mỗi lần nói chuyện mà có nhắc tới nàng, hắn lại không tự chủ quay đầu
nhìn về phía Tây Nam, trong mắt của hắn lúc đấy tràn đầy sự phẫn nộ. Mà
phía Tây Nam chính là động phủ của tôn giả Phương Dịch, mà bảy năm trước Tiêu Dật hắn cũng đã bế quan để tiến cấp vào Kim Đan.
Chúc Diêu
muốn tu luyện sớm sớm một chút cũng là do có một phần nguyên nhân bởi
Vương Từ Chi. Nếu nói về tâm cơ, số mệnh, tu vi, thì Vương Từ Chi hắn
kém xa so với nam chính Tiêu Dật. Nàng chỉ sợ hắn nhất thời kích động mà đi đánh nhau với Tiêu Dật. Cho nên nàng muốn hắn khá hơn một chút rồi
hãy đánh nhau.
Nhưng cho dù là như vậy, Chúc Diêu cũng sẽ không
nói ra chuyện mình trọng sinh cho bất cứ ai. Dù sao thì những chuyện như chết đi sống lại….. Ở trong cái thế giới này được xem như là một chuyện quái dị. Và tất nhiên mọi người sẽ nghĩ nàng có một cái bảo bối. Nhưng
mấu chốt lại chính là, ngay đến cả bản thân nàng còn không biết rốt cuộc là tại sao nàng sống lại nữa là?
Còn có, vào lúc nàng chuyển
kiếp thật sự không khác gì trò chơi Võng Du vậy. Và để cho nàng nói
không nên lời chính là nó khiến cho nàng cảm thấy mơ hồ. Chính vì nó làm như vậy khiến cho nàng hoài nghi không biết có phải nàng lại xuyên
không vào trong game nữa hay không? Nhưng nàng sinh sống ở trong cái thế giới này nhiều năm như vậy, gặp phải rất nhiều người sống sờ sờ, nếu
như đây là một trò chơi mà nói thì…. Thì ít nhất cũng phải có một NPC
chứ!
Chúc Diêu thở dài buồn bã khi nghĩ tới cuộc sống sau này.
Mà Ngọc Ngôn thì trong tay đang còn bưng một chén cháo đuổi theo tới chỗ
này. Hắn nhìn thấy nàng đứng ngồi không yên rồi nằm gục trên cỏ. Nàng
đang còn cố gắng nâng cái đầu nhỏ của mình lên, nhưng rồi tay lại không
vững khiến cho cái đầu lại rơi xuống đất.
Nhìn thấy vậy, Ngọc
Ngôn hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem sau này nên nuôi nàng như thế
nào. Hắn lại thu thêm một người đồ đệ ngu xuẩn nữa rồi. Mới sinh ra mà
đã kém cỏi như vậy thì sau này không biết sẽ như thế nào đây.