“Không được làm đứt, không được làm mất, không được đi cầm ở ngoài."
“Tặng cho tôi ư?" Cô kinh ngạc vô cùng.
“Gửi ở chỗ cô."
“Tất cả những cái này đều là kim cương?" Đan hám tiền lập tức hứng thú, chỉ vào chữ S cách điệu lóng lánh trên vòng cổ, hỏi.
"Ai biết được, cũng có thể là một đống thủy tinh bị Cupid cắt vụn." Anh liếc xéo cô.
...... Tất cả lại thật sự là kim cương, vậy trị giá bao nhiêu tiền? Người nào
đó vinh dự được đón nhận cúi đầu nhìn vòng cổ, vì vậy đầu đột ngột va
vào lưng Thẩm Luật.
Chỉ thấy người đàn ông rất tự nhiên ôm eo cô tiếp tục đi lên phía trước.
Hàn Đan thức tỉnh từ trong trạng thái mờ mịt, lập tức phản kháng, nhưng lại bị cánh tay kia hơi dùng sức siết chặt, không thể động đậy.
"Thẩm tổng không sợ mất mặt trước mặt đám đông sao?" Cô cắn răng nhỏ giọng nói.
"Cho dù cô muốn làm gì, tôi cũng sẽ không là người mất mặt nhất, cho nên đề
nghị cô đừng tùy tiện thử những hành động nguy hiểm đó thì tốt hơn." Anh cũng nhỏ giọng.
Trong trường hợp có thể xem là kỳ tích này, từ
đầu đến cuối Hàn Đan không có dũng khí mạnh mẽ đá anh ta một cước rồi bỏ chạy, dù sao người này còn là lão đại của mình. "Rốt cuộc anh muốn làm
gì?" Cô không nhịn được hỏi lại.
Anh không đáp, chỉ nhếch môi cười.
Hai người dừng lại trước một căn phòng, trong lúc phục vụ đẩy cửa ra người
đàn ông hơi cúi đầu, nói khẽ bên tài cô: "Ân tình ngủ quên lúc đàm phán
còn nợ tôi, bây giờ nên trả rồi."
Cô ngẩn ra, lại bị anh dắt tay kéo vào trong phòng.
Ánh mắt Hàn Đan lướt qua phong cách trang trí nguy nga lộng lẫy, dừng lại
trên người người phụ nữ ngồi ngay ngắn sau bàn ăn. Tuổi khoảng chừng hơn 50, nhưng lại có dáng vẻ hết sức trẻ tuổi, từ quần áo phục sức có thể
nhanh chóng nhận định là một quý phụ. Cảnh tượng này khiến Hàn Đan rơi
vào mê hoặc trong nháy mắt, sau khi Thẩm Luật gọi một tiếng “Mẹ”, sự mê
hoặc này nổ “Ầm” một tiếng trong đầu cô, chấn động khiến cô hoa mắt
chóng mặt một hồi.
Cảm nhận được bàn tay kéo mình hơi dùng sức,
Hàn Đan tay hơi đau giật mình một cái tỉnh táo lại, thoáng thấy ánh mắt
mang theo ý cảnh cáo của người đàn ông bên cạnh, đành phải đổi thành
gương mặt tươi cười mở miệng nói: "Chào bác gái, con tên là Hàn Đan."
Mẹ Thẩm khẽ mỉm cười: "Ngồi đi."
"Trên đường kẹt xe, cho nên đến muộn một chút." Bản lĩnh nói dối của Thẩm Luật thật cao siêu.
"Nhất định đói bụng rồi phải không, thích ăn gì nào?" Xem ra mẹ Thẩm rất dễ gần.
Hàn Đan cầm thực đơn vừa dày vừa nặng nuốt nước miếng, bề ngoài cười rất
ngượng ngùng, trong lòng rất bực tức. Theo cách nói của Thẩm Luật, nếu
như không trả xong mối nhân tình này, nhất định công tác sinh nhai của
mình vô cùng u ám. Thế nhưng mặc dù cô đã xem mắt nhiều lần, nhưng gặp
phụ huynh lại là lần đầu tiên, dựa theo sở thích dùng bữa của Lão Phật
Gia nhà mình, có thể thế hệ trước cân nhắc sức khỏe đều thích thanh đạm, vì vậy đáp rất quy củ: "Con không kén ăn, thanh đạm một chút là được
rồi."
"Thanh đạm ——" Anh nhìn cô một cái, mấp máy khóe miệng, lập tức chọn một số rau và hải sản theo mùa, sau đó lật lại thực đơn, nói:
"Ngoài những món trên, còn có thịt kho tàu với nước xốt bào ngư, heo sữa da giòn, thịt chân giò xốt mật."
"A Luật, con cũng không hỏi xem cô Hàn người ta muốn ăn gì......" Mẹ Thẩm có chút bất đắc dĩ.
"Ngoài không ăn nhiều loại thịt lắm ra, cô ấy không kén ăn." Người nào đó mỉm cười.
Vì vậy, sau khi mang thức ăn lên, Hàn Đan nhìn ba đĩa thịt được đặt ở
trước mặt Thẩm Luật mà nghẹn lời, trong lòng mắng đi mắng lại người đàn
ông đáng chết kia N lần, cúi đầu miệng nhỏ gặm cải làn. Tiếp theo chính
là tán gẫu chuyện nhà kiểu "Bạn hỏi tôi đáp". Hàn Đan không bỏ lỡ cơ hội bày tỏ phát ngôn nịnh bợ như "Nhìn bác gái thật sự rất trẻ trung",
khiến mẹ Thẩm rất thoải mái.
"Thời gian trước A Luật nói đã có
đối tượng qua lại chính thức, bác cho rằng nó nói đùa thôi, không ngờ nó thật sự tìm được một cô gái ôn tồn lễ độ như cô Hàn, cũng xem như đã
làm rõ nỗi lòng của bác và ba nó rồi."
"Bác gái gọi con là Tiểu
Hàn được rồi. Thẩm tổng...... A, A Luật vừa đẹp trai vừa có năng lực,
còn thường xuyên quan tâm con. Con vẫn luôn rất cảm kích anh ấy......"
Dứt lời khuôn mặt nhỏ hồng lên tạo thành dáng vẻ thục nữ e thẹn, phát
huy kỹ thuật diễn xuất được rèn luyện khi xem mắt vô cùng nhuần nhuyễn.
Thẩm Luật bên cạnh giống như bị sặc canh ngô, ho khan không dứt. Hàn Đan vội vàng vỗ lưng cho anh. Vừa vỗ vừa dịu dàng nói: "Tại sao lại uống
vội như vậy." Người nọ lập tức ho kịch liệt hơn.
"Có một chuyện,
hình như bây giờ nhắc đến hơi sớm một chút. Có điều dù sao làm ba mẹ khó tránh sốt ruột ôm cháu chắt, chẳng biết Tiểu Hàn có lập kế hoạch muốn
mấy đứa bé không?"
Nghe thấy mẹ Thẩm hỏi câu này cô lập tức ngẩn ra, gượng gạo trả lời: "Tất cả đều nghe theo anh ấy."
Mẹ Thẩm tỏ ra rất hài lòng, nói: "Vốn dĩ ba nó cũng muốn đi gặp con, kếu
quả bên phía châu Úc vẫn luôn hợp tác xảy ra chút vấn đề, tối qua bay
đến Melbourne rồi. Chờ khi nào ông ấy không bận, đến nhà ngồi một lát
đi."
Cả người Hàn Đan đổ mồ hôi lạnh. Chắc ý này là nhìn cũng
thuận mắt định nhận mình là con dâu chính thức sao? Vậy cũng quá nhanh
rồi. Thẩm Luật à Thẩm Luật, ngay cả hai người già nhãi con anh cũng có
thể lừa gạt, lời nói dối đó tung ra sao có thể làm tròn...... Cô liếc
xéo anh một cái, chuyên thành khuôn mặt cười thuận theo. "Lần sau con
nhất định đi thăm hỏi bác trai bác gái."
"Thời gian cũng không
còn sớm nữa, nhất định người trẻ tuổi các con có việc của người trẻ
tuổi, bà già bác sẽ không làm lỡ các con nữa." Dứt lời mẹ Thẩm lập tức
đứng dậy định đi. Hai người tiễn bà đến cửa khách sạn, chỉ thấy một
chiếc Mercedes Benz màu đen đã sớm dừng cạnh cửa.
"Tối nay phải về thành phố S sao?" Thẩm Luật hỏi.
"Mẹ không quen ở đây, con biết mẹ vừa ra khỏi cửa đã ngủ không ngon mà."
"Vậy đi đường cẩn thận."
"Con đó, cứ chịu thua một lần không được sao? Nhất định cố chấp với ba con.
Tính cách bướng bỉnh của hai người, thật sự là ba con ruột." Giọng nói
oán trách của mẹ Thẩm lại tràn đầy cưng chiều.
Anh rũ mắt cười một tiếng: "Nếu như lần này con thắng, ba mẹ nên thực hiện lời hứa."
"Mẹ mặc kệ chuyện vớ vẩn của hai ba con." Mẹ Thẩm vẫy vẫy tay với Hàn Đan: "Tiểu Hàn, bác đi trước. Lần sau đến nhà ngồi nhé."
"Vâng." Hàn Đan phấn chấn tinh thần giữ nguyên nụ cười ngọt ngào: "Hẹn gặp lại bác gái."
Mắt không nhìn thấy bóng Mercedes Benz nữa, Hàn Đan thở dài ra một hơi,
xoay người lại thấy Thẩm Luật choàng áo khoác lên vai cô. Cô xoay người
mím môi cười, gọi thật dài: "A Luật."
"Hả?" Đối phương híp mắt lại, phát ra giọng mũi hơi cao.
"Lão nương tan ca rồi." Vũ trụ nhỏ kìm nén rất lâu của người nào đó bùng nổ, mặt không thay đổi nhét quần áo lại cho anh: "Cho nên, đừng diễn nữa."
Lời vừa ra khỏi miệng đã đối diện với ánh mắt nhìn về phía mình của anh, chỉ cảm thấy mình cực kỳ không có khí phách run lên một cái, mím môi
xoay người định đi nhưng lại bị giữ chặt.
Một lần nữa Thẩm Luật
choàng áo khoác lên cho cô, cầm vạt trước tiện thể cúi người ôm cô vào
lòng, giọng nam đè thấp nhiễm từ tính đặc thù, phảng phất tỏa ra hương
vị anh túc.
"Nếu như tôi nói, tôi không phải đang diễn kịch thì sao?"
Độ ấm còn sót lại trên quần áo ủ ấm làn da.
Hàn Đan ngẩng mặt lên, lọt vào trong đồng tử của cô là đôi mắt màu mực nhìn không ra nóng lạnh.
Người đàn ông trước mặt giống như biển sâu vắng lặng u ám, che giấu toàn bộ
vui buồn yêu ghét dưới sóng lớn, lại giống như một con báo ẩn nấp đi
săn.
Nhìn không thấu, cho nên đoán không ra.
Ở gần như vậy nhưng lại vô cùng xa xôi.
Cô không biết câu đó là trêu đùa hay nói thật. Trước mặt anh, cô cứ giống như một con rối bị giật dây.
Cảm giác như thế khiến cô khó chịu.
Đột nhiên, Hàn Đan dùng ngón trỏ ngoắc lấy nút cà vạt của Thẩm Luật, sau đó kiễng chân lên.
Đó là một nụ hôn.
Thể hiện không lưu loát nhưng can đảm.
Cô cứ trực tiếp xông tới như vậy, dùng làn môi ấm mềm chạm vào anh.
Ngoài cửa khách sạn, người qua đường với vẻ mặt khác nhau đi qua hai người hoặc dừng lại một lát ngắn ngủi.
Thẩm Luật hơi híp mắt lại, một tay đỡ cổ cô, làm nụ hôn kia tiếp tục sâu hơn, cho đến khi đầu lưỡi đau đớn.
"Trêu chọc tôi trước sau đó lại cắn tôi, xem ra em thật sự giống như một chú
mèo mừng giận thất thường." Anh buông tay ra, liếm môi.
"Trong
mắt tôi, nếu như không có cách nào phân biệt thật giả, cách trực tiếp
nhất chính là thử một lần." Cô ngước mắt nhìn: "Nếu như tôi là người phụ nữ có thể khiến anh động lòng, vừa rồi đồng tử hoặc tim anh phải có một chút biến đổi đặc biệt, có điều theo như tôi quan sát —— Không có."
"Thì ra là đây là một thí nghiệm nhỏ." Trên mặt anh hiện ra một ý cười mơ
hồ: "Điều khiến tôi tò mò là, kỹ xảo xác nhận này là ai dạy cho em?"
Gương mặt già nua của Hàn Đan đỏ lên. Một người phụ nữ sắp ba mươi nhưng lại
thiếu kinh nghiệm, mà loại chuyện biến hóa sinh lý này còn nghe từ chỗ
em gái nhỏ hơn cô bốn tuổi, sao lại không biết xấu hổ mà nói ra chứ.
"Tôi nên dốc sức khen ngợi tinh thần hiến thân vì khoa học của em. Thật ra
nếu như em tiếp tục phối hợp với tôi kéo dài nụ hôn đó, tôi tin rằng rất nhanh sẽ xuất hiện những biến hóa sinh lý mà em muốn rồi."
Truyện được edit và đăng tại diễn đàn.
"Tôi không muốn!" Người nào đó xù lông đầu đầy vạch đen. "Lẽ nào lúc anh
dùng loại thủ đoạn dụ dỗ phụ nữ này không cảm thấy hổ thẹn một chút nào
sao?"
"Chân tình hay giả ý của đàn ông đều là mồi câu cá, chỉ có
người phụ nữ bằng lòng cắn câu mới há miệng ra cắn, cho nên không cần hổ thẹn."
"Ngụy biện nói xằng, anh chưa từng cần nhắc nhỡ như tôi
thật sự tin......" Nói đến đây lại ngừng, ánh mắt hai người giao nhau
vài giây, Hàn Đan quay mặt đi.
"Vừa rồi em cũng không động lòng, không phải sao?" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà mang theo cảm giác lạnh lùng.
Quả thực, không có.
Bởi vì lý trí đang không ngừng tự nói với mình —— người đàn ông ăn nói mờ ám này không có lý do động lòng vì mày.
Cho nên câu nói kia là giả.
Nhưng cô lại không nhịn được mà kiểm chứng, còn thất vọng vì kết quả kiểm chứng.
Ngây thơ buồn cười đến mức nào.
Người đàn ông anh tuấn mà lạnh lùng giống như một con động vật máu lạnh cần
phơi nắng sưởi ấm, mà cô lại chỉ là một thước ánh dương đúng lúc anh ta
cần."Chúng ta...... Bao giờ thì về?" Cô hỏi. Đi giày cao gót quá lâu,
giả vờ vui đùa thế này quá khó, đẳng cấp đối thủ quá cao, cô đùa đến mức thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Anh vén phần tóc bị gió thổi bay ra sau tai cô, ôm eo cô. "Đi thôi."
Cô theo anh đi ra phía xe, nhưng lại dừng bước bên cạnh người đàn ông sau một câu "Thật là trùng hợp".
Thông thường người có vẻ ngoài xinh đẹp để lại ấn tượng sâu hơn cho người
khác. Trong phút chốc Hàn Đan đã nhận ra cô gái tóc dài trước mặt.
Cô gái từng ngựa quen đường cũ mở khóa điện tử lúc Thẩm Luật sinh bệnh, sau đó xuất hiện ở nhà anh.
Ánh mắt đối phương chuyển từ khuôn mặt Thẩm Luật đến bàn tay ôm Hàn Đan,
cuối cùng dừng trên chiếc vòng ở cổ. Sau đó cười buồn bã: "Quả nhiên rất trùng hợp." Cô nàng trầm mặc giây lát, giống như đang điều chỉnh lại
cảm xúc một chút, mở miệng nói: "Nghe nói bác gái đã đến thành phố H,
vốn định gặp một lần......"
"Hình như trong lịch trình cả ngày
của bà ấy không sắp xếp gặp gỡ đại biểu của công ty Nguyễn Thị." Thẩm
Luật cắt ngang lời cô, vô cùng khách sáo lạnh lùng: "Nỗi nhớ mong của cô Nguyễn, tôi nhất định chuyển lại cho mẹ tôi."
Trong ánh mắt
người đẹp tràn đầy đau thương vụn vỡ, nhìn vào khiến Hàn Đan đau thương
một hồi. Thấy hai người rơi vào im lặng, người nào đó vẫn đang đóng kịch rơi vào thế cưỡi trên lưng hổ, nói xen vào: "A, xin chào, tôi tên là
Hàn Đan." Ánh mắt đối phương nhìn về phía mình giống như một cơn bão
tuyết, cô không khỏi than khóc trong lòng: Thẩm Luật đáng chết, quả
nhiên kiếp trước tôi nợ anh rồi......
"Nguyễn Hi Nhan." Người đẹp giữ gìn lễ độ thông báo tên của mình, nhưng không hề nhìn cô thêm một cái.
"Các người trò chuyện đi, tôi lên xe đợi." Hàn Đan định nhanh chóng rút khỏi chốn thị phi này, tay lại bị người ta giữ chặt không buông.
"Vừa nãy không phải nói mệt rồi sao? Chúng ta đi thôi." Thẩm Luật mặt mỉm
cười nói tạm biệt: "Cô Nguyễn, hẹn gặp lại." Nói xong lưu loát xoay
người.
"Thẩm Luật!" Sau khi người phía sau gọi hai chữ này thì
không còn động tĩnh gì nữa, mà bước chân của anh ta chỉ dừng lại một
chút rồi tiếp tục đi lên phía trước. Bàn tay nắm tay Hàn Đan hơi lạnh.
Xe lao nhanh như bay ở trên đường, mà hai người trong xe luôn giữ im lặng.
Hàn Đan quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn tụt lùi bị tốc độ kéo ra thành những đường xiêu vẹo.
CD phát ra một bài hát mang theo thương cảm ——
"Những câu nói đó, ủ thành một vò Túy Sinh Mộng Tử (sống mơ mơ màng màng) dưới đáy lòng,
Những yêu thương đó, nhìn như dần dần tan biến theo vết thương.
Trong mắt anh, vẫn còn sót lại bóng dáng khi em xoay người,
Từ đó về sau, cũng không dám đọc lên tên em nữa."
Là ca khúc mới của tài tử âm nhạc Tô Viễn ——《 Quên rồi nhớ 》.
"Không đau lòng sao?" Cô hỏi.
"Cái gì?"
"Hình như cô ấy khóc đấy."
"Không liên quan đến tôi."
"Thật ra sắp xếp hôm nay vốn là bữa cơm bốn người phải không?" Hàn Đan không
nhận được câu trả lời dứt khoát độc thoại: "Nguyễn Hi Nhan xuất hiện
giữa bữa ăn, sau đó nhìn thấy tôi giả mạo bạn gái, tiếp đó khóc lóc chạy trốn gì đó. Vậy xem ra tôi đúng là giống như nữ phụ hung ác trong phim
Hàn rồi. Là bởi vì ba mẹ không đồng ý nên mới muốn vứt bỏ cô gái ấy sao, dáng dấp người ta xinh đẹp, hơn nữa xem ra yêu anh rất sâu nặng......"
"Lần đầu tiên tôi biết thì ra trợ lý Hàn nhiều lời như vậy." Nghe giọng nói của anh giống như căn phòng ướp lạnh.
Người nào đó trở lại làm trợ lý Hàn im bặt.
Khi xe dừng ở dưới nhà A Khiết, Hàn Đan đang định mở cửa xe ra nhưng lại bị giữ chặt.
"Ngồi với tôi một lát." Người đàn ông dựa lên ghế mắt nhìn về phía trước.
"Tính là phí tăng ca sao?" Người nào đó giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Cho em một lần đặc quyền."
"Đặc quyền?"
"Nếu như em xảy ra sơ xuất gì hay vi phạm kỷ luật gì ở công ty, tôi có thể
mở một mắt nhắm một mắt. Đương nhiên, em cũng có thể yêu cầu sự giúp đỡ
của tôi."
"...... Đồng ý." Cô ngồi ngay ngắn trong xe.
Trong bầu không khí không nói một lời giữa hai người, thời gian chậm chạp trôi.
"Nói chút gì đi." Giọng ra lệnh.
"Anh yêu cô ấy sao?"
"Đổi chủ đề khác."
"...... Tại sao phải lừa mẹ anh?"
"Tại sao lúc xem mắt phải lừa người ta nói mình có con trai?" Anh hỏi ngược lại.
Hàn Đan quẫn bách, nhớ ra chuyện làm sai trong phòng bao vào lần xem mắt
trước, đỏ cả mặt. "Xem mắt gì chứ, quá lãng phí thời gian, tôi chỉ mong
đánh nhanh thắng nhanh......"
"Cho nên đánh nhanh thắng nhanh đến tận giờ?" Dường như đã có ý cười thản nhiên.
Ngoài dự đoán, cô để ngoài tai lời châm biếm này, cười khổ nói: "Đứa con bịa
đặt đó giống như một vết sẹo xấu xí, tôi chỉ muốn xem xem, có ai sẽ sẵn
lòng tiếp nhận sinh mệnh của người phụ nữ có vết sẹo mà không hề khúc
mắc không."
"Tại sao làm vậy?" Anh hỏi.
Hàn Đan im lặng một lát, ngồi thẳng người lên giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Rõ ràng là tôi hỏi anh trước."
"Chi bằng chúng ta trao đổi đáp án." Đề nghị rất công bằng.
"Được, anh trước."
"Bởi vì cô ấy đã định trước là người phụ nữ của kẻ khác."
Nghe thấy câu này, Hàn Đan ngẩn ra. "Là ba mẹ anh không đồng ý?"
"Không phải."
"Vậy...... Không thể giành lấy sao?" Hỏi xong cô lập tức hối hận. Đây xem như là
câu hỏi ngu ngốc, với tính cách của yêu quái Thẩm, có thể giành thì tất
nhiên đã sớm ra tay rồi, mà hiện giờ nguyên nhân bỏ qua chỉ có thể là
"Không thể".
"Tới lượt em." Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu lắng như đêm kia.
Hàn Đan trợn tròn mắt há to miệng chỉ ra ngoài cửa sổ với vẻ kinh hoàng lúng túng: "Đó là......"
Thẩm Luật đảo mắt nhìn, lại nghe thấy tiếng đóng mở cửa xe nhanh chóng. Tiếp đó chính là người nào đó đi giày cao gót "cộc cộc cộc" chạy thẳng về
phía nhà, vừa chạy còn vừa vẫy tay hô với anh: "Đột nhiên nhớ ra chăn
mền tôi phơi vẫn chưa cất đi, tạm biệt Thẩm tổng......"
Người
trong xe nhìn bóng lưng cô, không nhịn được nhếch môi cười nhẹ lắc lắc
đầu, nhẹ giọng tự nói "Em cho rằng không nói ra miệng sẽ không ai biết
sao" sau đó đạp chân ga rời đi.
Khi cửa thang máy tầng 15 mở ra,
đúng lúc có người đang chờ thang máy, Hàn Đan ngẩng đầu, nụ cười mỉm cư
xử lễ phép với hàng xóm lập tức cứng đờ lại trên mặt.
Người đàn
ông mặc áo sơ mi màu xanh đậm, ôm tay tựa lên vách tường bên cạnh cửa
thang máy, dáng người thon dài tạo nên một độ cong ưa nhìn. Trong thoáng chốc đôi con ngươi màu hổ phách kia nhìn về phía mình, Hàn Đan giật
mình một cái, đầu lưỡi líu lại: "Kỷ, Vân Dực......"
"Đi đâu vậy?" Người đàn ông hỏi ngắn gọn.
"Ăn cơm." Cô đáp mơ hồ.
Ánh mắt dao động từ dưới lên trên, đi thẳng đến cổ, ánh sáng sắc bén lóe
lên trong con ngươi màu hổ phách của anh, ngón trỏ dài mảnh ngoắc vòng
cổ lên, hiện lên nét cười lạnh: "Đàn ông nhà họ Thẩm cũng thật đa tình."
"Làm sao anh biết......" Hàn Đan tiến lên một bước theo chiếc vòng cổ bị anh ngoắc lên, hỏi được một nửa đã ngừng lại.
Người đứng đối diện là Kỷ biến thái không gì không làm được, không nên cảm
thấy kỳ quái với điều gì mới đúng. Anh vừa nói vậy cô mới phát hiện ra
mình đã quên trả đồ lại cho chủ. "...... Muộn thế này Kỷ thiếu đến tìm
tôi có việc gì thế?" Biểu hiện của cô rất nhún nhường.
Thường thường mà nói, khi cô nghe theo, có vẻ biến thái ít gây khó dễ hơn một chút.
Chỉ thấy Kỷ Vân Dực quấn chiếc vòng cổ hình chữ "S" nạm kim cương kia quanh ngón tay, xương ngón tay để lại nơi tiếp xúc ấm áp như có như không bên xương quai xanh của cô. Hàn Đan kinh hồn bạt vía, chỉ sợ vật này bị
biến thái nghịch đứt mình không đền nổi, nhưng cho dù thế nào cũng không có dũng khí giành về từ tay anh sau đó bỏ chạy, trên lưng toát ra một
lớp mồ hôi, run rẩy nói: "Cái này, ngày mai phải trả cho người ta."
Ngón tay người đàn ông dừng lại hai giây, giống như đột nhiên mất đi hứng thú, buông vòng cổ ra, hỏi: "Em thích kim cương?"
"Không có người phụ nữ nào không thích đâu." Anh ta đến đây chỉ để tìm người tán dóc sao? Cô dở khóc dở cười.
"Mở cửa." Anh chỉ vào nhà 1502 nói.
Hôm nay Hàn Đan đi giày cao gót đứng lâu, lúc này đã mệt rã rời, thế nhưng
đối mặt với một tên biến thái lại đành phải phấn chấn mười phần tinh
thần, điều trông mong trong lòng chính là có thể giải quyết ở cửa sau đó đuổi anh đi, không ngờ tên nhãi này lại thật sự muốn đi vào.
"Trong phòng rất bừa......" Lời của cô nói đến một nửa, nhìn thấy biểu cảm
nhíu mày của người đó, thở dài một tiếng, cam chịu số phận lấy chìa khóa ra.
Mở cửa ra, cô sửng sốt.
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, uống nước hoa quả nghịch IPAD của A Khiết.