Quách Khải quay đầu, dùng đôi mắt đầy lửa giận trừng mắt nhìn Quý nhị
thẩm, lớn tiếng trách mắng: “Cút. Ai cho ngươi ở trong này nói hươu nói
vượn, đó là Phó soái đông chinh Quách Chinh, là đại ca ta. Vết thương
trên mặt hắn là chiến đấu với Cao ly, bảo vệ quốc gia mới bị thương,
ngươi thử nói thêm câu nữa xem?”
Quý nhị thẩm sợ tới mức hai mắt trắng dã, thiếu chút nữa không thở nổi.
Ngượng ngùng chạy sang một bên, ngồi chổm hổm ở góc tường không dám nói
tiếp nữa.
Tiểu Cần vốn sửng sốt, rồi vui vẻ, sau đỏ lại có chút cô đơn rồi.
Quách Khải đi nhanh vào cửa, thấy người kia đang chỉnh lại đống củi ngay ngắn. “Đại ca, có lẽ là huynh bị thương đã quên mất chuyện trước kia,
nhưng mà không sao, chỉ cần huynh còn sống là được rồi. Hai năm qua,
người trong nhà đều đã đau lòng vì huynh. Nương khóc ngất đi bao nhiêu
lần, đại ca, huynh là người Quách gia, tên của huynh là Quách Chinh. Tổ
phụ chúng ta là lão lệnh công Quách Anh, phụ thân là Binh bộ thượng thư
Quách Dực, đại ca huynh là viễn chinh Cao ly nên bị thương, rơi xuống
biển không rõ sống chết. Ta vẫn không tin huynh sẽ rời khỏi chúng ta,
hôm nay, cuối cùng đã tìm được huynh rồi.”
Quách Khải vui mừng, kích động đến ngực phập phồng. Người kia lại vô
cùng trầm tĩnh, không sao cả nói: “Ta chỉ là một kẻ ngốc, không có xuất
thân như vậy, khẳng định là ngươi nhận lầm người, các người trở về đi,
đừng quấy rầy cuộc sống của ta.”
“Đại ca, huynh… Không có nhầm, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao ta có thể nhận nhầm người được?” Quách Khải gấp tới mức trán đổ đầy mồ
hôi.
Tiểu Cần sợ hãi đi tới, nhìn thoáng qua người kia, thấp giọng nói: “Hóa ra ngươi là Đại nguyên soái, khó trách…”
Nàng cắn môi, cuối cùng đã hiểu vì sao hắn không thích mình. Nàng không
ngại trên mặt hắn có vết sẹo, xuất thân không rõ ràng, hắn lại luôn giữ
quy cũ, không chịu thân thiết với nàng. Tất cả mọi người trong thôn đều
thấy gã ngốc này không xứng với Tiểu Cần, nhưng mà hiện tại Tiểu Cần mới biết, hóa ra vì người ta có gia thế hiển hách như vậy, thảo nào không
vừa ý một cô nương thôn dã như nàng.
Nhìn biểu tình rưng rưng tự ti của nàng, mặt như tảng băng của hắn mới
có chút rung động, đi tới phía nàng một bước, ôn nhu nói: “Tiểu Cần,
ta…”
“Đại biểu ca, thật sự là huynh!” Chu Lãng mang theo nương tử cùng nữ nhi tới, đi xuyên qua đám người liền thấy được Quách Chinh.
Thấy Chu Lãng, thân thể hắn không ngừng run lên, giống như nhớ tới
chuyện cũ đau khổ, bỗng nhiên ôm lấy đầu. Quách Khải như nhớ ra cái gì,
Chu Lãng không chỉ là biểu đệ, còn là ca ca cùng cha khác mẹ của đại tẩu Chu Xảo Phượng, là đại cữu tử của Quách Chinh. Thấy hắn ta, liền làm
hắn nhớ lại chuyện đau khổ với Chu Xảo Phượng.
“Phụ thân, người xem con bắt được con rùa này.” Tiểu tứ bối nhi không
biết xảy ra chuyện gì, cầm chiến lợi phẩm của mình chạy tới khoe.
Quách Khải vội vàng ôm lấy con trai, quay qua: “Đại ca, đây là Tứ bối
nhi cháu của huynh, gia gia đặt cho nó tên là Quách Trí Dũng, lúc huynh
xuất chinh hắn còn chưa sinh ra. Tứ bối nhi, mau gọi đại đại.”
“Đại đại, đây là con rùa con mới bắt được, người xem có đẹp không?” Tứ bối nhi hân hoan cười hướng về phía hắn.
Hắn quay đầu nhìn tiểu hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh, vẻ mặt phức tạp. Lại thấy một thiếu phụ xinh đẹp mang thai dắt một tiểu cô nương tới, Chu
Lãng đi qua ôm lấy tiểu cô nương, nắm tay nương tử đi tới, “Đại biểu ca, đây là đệ muội Cao thị, là nữ nhi của Phiêu kị tướng quân, đây là nữ
nhi của chúng ta. Nữu Nữu mau gọi đại đại.”
“Đại đại…” Nữu Nữu ngây thơ gọi một tiếng, lại chợt phát hiện vết sẹo
trên mặt hắn, sợ tới mức tay run lên, vỏ sò trên tay rơi xuống đất. “Phụ thân, con sợ.”
Nữ nhi quay đầu ghé vào trên vai mình, Chu Lãng vỗ vỗ lưng nàng an ủi:
“Nữu Nữu đừng sợ, đại đại là anh hùng, vì đánh người xấu mới bị thương,
đại đại sẽ bảo vệ tiểu cô nương xinh đẹp, giống như Nữu Nữu vậy.”
Tiểu nha đầu cực kì ngoan, quay đầu lại lén nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn mẫu thân cười.
“Đại biểu ca.” Tĩnh Thục nhẹ nhàng gọi một tiếng, hơi hơi quỳ gối hành lễ.
Phong cách nhẹ nhàng mang theo chút phong thái nữ tử Giang Nam khiến hắn nhớ tới góc mềm mại nhất trong đáy lòng, nữ nhân hắn từng yêu nhất,
Khổng Hoán Hi, cũng đang mang thai, lại bị Chu Xảo Phượng hại chết, nếu
đứa nhỏ còn sống, sẽ lớn hơn Tiểu tứ bối nhi một chút, đã biết gọi phụ
thân mẫu thân rồi. Nếu nàng còn sống, nếu đứa nhỏ cũng trông mong phụ
thân về, sao hắn không về nhà chứ?
Năm đó, nghe theo lời mẫu thân cưới Chu Xảo Phượng bốc đồng điêu ngoa,
tính cách không hợp, hắn phiền chán chẳng muốn về nhà. Về sau trên đường diệt địch, cứu được một nữ