Năm ngày sau, Tịnh
Thục nhìn thấy quả phụ đại tiểu thư Chu Xảo Phượng đang để tang phu, ánh mắt nàng ta ngốc trệ, sắc mặt tái nhợt, từ một con khổng tước kiêu ngạo biến thành con gà rừng.
Trưởng công chúa đến Quách phủ thăm nữ nhi, Quận vương phi hữu khí vô
lực quét mắt nhìn Cận thị đang ân cần hỏi han, lạnh lùng nói: "Ngươi
không cần thăm dò nữa, hôn sự của Nhị cô nương nên làm gì thì làm nấy,
ta cũng không phải người nhỏ mọn, cô nương phủ Quận vương chúng ta không thể để mỗi người đều không may mắn."
"Vâng, vậy thì theo ý Quận vương phi." Cận thị cười ra mặt.
Tịnh Thục quy củ ngồi trên ghế, chỉ khách khí hỏi hai câu thì không nói
gì nữa. Lúc tâm trạng người khác không tốt, nên ít nói chuyện thì hơn,
bằng không, người nói vô tâm người nghe hữu ý, dễ dàng dẫn đến sự cố.
Quận vương phi nhìn mẹ con Cận thị không che giấu hết sắc mặt vui mừng,
trong nội tâm càng thêm phiền muộn, khoát tay cho bọn họ lui. Chỉ ngơ
ngác nhìn đại nữ nhi đau lòng, Tiểu Kim Phượng không rõ nội tâm buồn khổ của người lớn, ở bên cạnh vui vẻ ăn lương cao.
Rời khỏi Vinh Cẩm đường, Cận thị nhận lấy một bao trà bánh từ trên tay
nha hoàn, đưa cho Tịnh Thục nói: "Đây là lương cao vị hẹ của Phượng
Tường ký mà hôm nay chúng ta cố ý mua trên đường, có thể giải nóng,
ngươi nếm thử xem thích hay không?"
Lương cao này có chút dầu mỡ, không thanh như mấy lương cao khác, vào
ngày mùa hè gió nóng xâm nhập vào mũi, Tịnh Thục chỉ cảm thấy buồn nôn,
che miệng lại chạy đến vườn hoa bên cạnh nôn khan. Nôn nửa ngày, rồi lại không nôn ra nổi nữa, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cận thị chậm rãi đi tới vỗ sau lưng nàng: "Không sao chứ? Đây là món ăn
nổi danh trong kinh, xem ra người Giang Nam các ngươi ăn không quen, vậy thì thôi, ta nên lấy về vậy, khi nào có cái khác tốt hơn, sẽ mang đến
cho ngươi."
"Không cần, Nhị thẩm, ta ăn không quen những món này, cám ơn hảo ý của
Nhị thẩm." Tịnh Thục che mũi khoát tay, được hai nha hoàn dìu đi.
Trở về Lan Hinh uyển, Thải Mặc nhíu mày nói ra: "Phu nhân, em thấy nhị
thái thái vốn không yên tâm, dường như bà ấy đang cố ý thử xem ngài có
mang thai hay không."
"Ta có mang thai không, liên quan gì đến bà ấy?" Tịnh Thục khó hiểu.
Nếu nói là kiêng kị trưởng tôn, vậy cũng có thể nói Quận vương phi và
Thẩm thị kiêng kị, nhi tử chi thứ hai của Chu Thắng mới mười sáu tuổi,
hơn nữa hắn không thể kế thừa tước vị, chẳng lẽ do Quận vương phi bày kế bảo bà ta làm như vậy.
Buổi tối Chu Lãng về nhà, Tịnh Thục nhanh chóng nói ra chuyện mình ôm
trong lòng suốt này. Chu Lãng nhếch môi châm biếm: "Trong phủ này không
có người tốt... Nương tử, đừng quản bọn họ làm khỉ gió gì, được người
sai bảo hay có mưu đồ khác, tóm lại nàng phải nhớ kỹ một điều, chúng ta
bên này tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, đến nơi khác nàng nên ít nói
chuyện, hạn chế ăn, thậm chí ngay cả nước cũng đừng uống. Hoặc dứt khoát giả vờ bệnh, không ra khỏi cửa."
Khuôn mặt nhỏ của Tịnh Thục rối rắm: "Ta biết rõ, như vậy là để bảo vệ
hài tử, nhưng mà... Trong nhà mình mà còn phải sống như vậy, khi nào thì mới có thể sống bình thường đây."
"Hối hận vì đã gả vào rồi à?" Chu Lãng nhíu mày.
Tịnh Thục ôm cánh tay y dựa vào người y, ngọt ngào nói: "Không hối hận, bởi vì có chàng."
"Nương tử thật lém lỉnh, vi phu phải yêu thương nàng thật tốt mới được." Chu Lãng nâng khuôn mặt nhỏ lên hôn một cái, suy nghĩ một chút nói:
"Ngày mai ta xin nghỉ nửa ngày, đưa nàng đến nhà mợ một chuyến."
"Ừm, mang quà về tặng mợ mà còn chưa đưa qua, vừa hay ngày mai chúng ta
tự mình đưa đi." Tịnh Thục kéo bàn tay to của y cùng đi ăn cơm.
Ngày kế sau giờ ngọ, ánh nắng rực rỡ, Chử phu nhân nhìn thấy vợ chồng son dắt tay