Thục Nữ Dụ Phu

Chương 50: Sủng Thê Cách Thứ Bảy


trướctiếp

Tướng mạo tân nữ tế khôi ngô, cử chỉ lễ độ, vào ngồi trong nội đường, thì phát hiện y nói năng cũng không tầm thường. Phu nhân Mạnh thị càng nhìn càng hài lòng, quả nhiên nữ nhi gả cho một trượng phu tốt, ban đầu Khổng ma ma trở về cứ ra vẻ muốn nói lại thôi, để bà phải lo lắng mấy tháng.

Bữa trưa người một nhà ăn cùng nhau, trước mặt người nhà Tịnh Thục ngượng ngùng gắp thức ăn cho y, nhỏ giọng nói: "Chàng thích ăn gì thì tự mình gắp, đừng khách sáo."

Khả nhi thấy tỷ tỷ thẹn thùng thì có chút không hiểu. Mới vừa rồi rõ ràng dũng mãnh lôi kéo tỷ phu để hôn y, hiện tại sao lại trở nên thục nữ rồi?

Thái phu nhân thấy công tử phủ Quận vương cũng không ngang ngược càn rỡ, mà tao nhã lễ độ, trong lòng rất vui mừng. "Tịnh Thục, con gọi thêm món ăn cho cô gia đi, con xem thằng bé rất thích ăn hai món đặc sản trước mặt con kìa."

Tịnh Thục cúi đầu nhìn hai món ăn trước mặt mình, đều là món ăn nổi tiếng của Liễu An châu, khẩu vị chua ngọt. Đó cũng không phải loại Chu Lãng thích ăn, nhưng đũa y lại thường xuyên chạy qua bên này, rõ ràng là cố ý.

"Nếu phu quân thích, vậy chàng ăn nhiều hơn chút." Tịnh Thục bưng mâm lên đưa đến trước mặt y, đổi hai món trước mặt y.

Chu Lãng cười khẽ: "Đa tạ nương tử."

Sau bữa trưa, Tịnh Thục đỡ mẫu thân ra nhà sau, dặn dò Tố Tiên: "Sắp xếp một gian phòng khách cho Tam gia nghỉ trưa, ta trò chuyện với mẫu thân."

Tai Chu Lãng rất thính, đi bộ theo phía sau đã nghe được những lời này, đuổi theo hai bước nói: "Không cần phiền phức như vậy, nàng biết buổi trưa ta không nghỉ trưa, dẫn ta đến khuê phòng nàng xem một chút đi, vi phu rất muốn biết phòng nương tử từ nhỏ đến lớn là như thế nào."

Tịnh Thục quay đầu nhìn nam nhân bước đến bên cạnh mình, nhăn mặt nhăn mũi với y, nháy mắt vài cái.

Chu Lãng vui vẻ: "Nương tử nháy mắt là có ý gì?"

Mạnh thị nghe thấy nhìn qua, Tịnh Thục thẹn thùng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Vậy làm theo lời phu quân, Tố Tiên dẫn Tam gia qua đi."

Chu Lãng nghẹn cười cáo từ Mạnh thị, bước chân nhẹ nhàng đến tiểu viện tử của Tịnh Thục và Khả nhi. Dưới cây nho, trên bàn đá có khắc bàn cờ, cánh hoa hải đường màu hồng nhạt rơi đầy lên xích đu dưới tàng cây hải đường, vào cửa thấy một cái giá đặt cây cổ cầm màu hồng, bên cạnh là một khung thêu rộng lớn. Trong phòng ngủ, hướng về phía giường chính là án thư hoàng hoa lê, giấy và bút mực đều đủ cả.

Đây là cuộc sống mười mấy năm của tiểu nương tử, cầm kỳ thư họa, thưởng hoa thứ tú, mới nuôi ra được một mỹ nhân thanh tú, có tính tình dịu dàng thế này.

Chu Lãng khoát tay để bọn nha hoàn đi ra ngoài, một mình thưởng thức khuê phòng của nương tử. Chạm vào án thư, xem tranh cuộn, rồi ngồi ở mép giường khẽ vuốt chăn đệm, gối đầu của nàng.

Nên hiếu kính nhạc phụ mẫu mới được, bọn họ đã nuôi lớn cô nương như hoa như ngọc này, sau đó trở thành người bên gối của mình, ngày đêm làm bạn, sinh con dưỡng cái. Chu Lãng nhìn căn phòng màu hồng, sau giờ ngọ nắng ấm xuyên qua màn cửa sổ, khiến trong nhà ấm áp theo. Tiểu nương tử của y, trước khi xuất giá có nghĩ đến sẽ gả cho một người thế nào không?

Chu Lãng tùy ý đi lại trong phòng, phát hiện trong một quyển thi tập có kẹp mấy tờ giấy Tuyên Thành, rút ra nhìn thử, cười.

Tịnh Thục gặp mẫu thân, đương nhiên kể không hết chuyện. Cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của mẫu thân, Mạnh thị cũng không muốn đàm luận những thứ này với nàng, nên không ngừng bảo nàng nói về những ngày ở phu gia.

"Nương yên


trướctiếp