Xe ngựa đến cổng phủ Quận vương, Chu Lãng nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó giang tay muốn ôm nàng.
Đương nhiên Tịnh Thục ngượng ngùng, đẩy tay y ra, muốn giẫm băng ngồi
xuống xe. Sao địch nổi nam nhân nhanh tay lẹ mắt, một cước đá băng ngồi, ôm cơ thể nghiêng sắp ngã vào lòng.
"Nương tử, phủ Quận vương là một nơi không có bí mật, tối hôm qua nàng
tức giận rời nhà, đoán chừng vào lúc này trên dưới cả nhà đều đã biết
rồi. Nếu không phong quang trở về, người khác sẽ nghĩ tính cách nàng quá tốt, nói không chừng sẽ có người bắt nạt nàng. Bây giờ ta ôm nàng vào,
mới có mặt mũi đúng không?" Chu Lãng nhướng mày nhìn nàng, mập mờ nháy
mắt vài cái.
"Ngụy biện." Tịnh Thục nhỏ giọng lầm bầm, không phản đối cái ôm của y
nữa, chẳng qua không dám đối mặt với ánh mắt xung quanh. Khuôn mặt nhỏ
nhắn ửng hồng dựa vào vai y, mắt sao nửa buông, vừa thẹn thùng vừa thỏa
mãn. Trượng phu chịu suy nghĩ vì nàng, bất kể y nghĩ đúng hay sai, tóm
lại vẫn tốt hơn là không có.
Qua cửa thuỳ hoa, vừa lúc gặp gỡ Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư Chu gia đi ra từ phòng chính, thấy cảnh tượng này, cũng cả kinh dừng bước ở phía
xa.
"Nghe nói tối hôm qua Tam tẩu thu dọn đồ đạc về nương gia à, hình như
giận dỗi với Tam ca ở Chử gia, hôm nay đã trở về nhanh vậy, nhìn điệu bộ hình như là Tam ca đi đón về. Thật không ngờ, tính tình Tam ca vừa lạnh vừa cứng, mà lại nuông chiều Tam tẩu như vậy." Nhị tiểu thư Chu Ngọc
Phượng thấp giọng nói.
Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng hâm mộ nhìn bóng dáng của bọn họ đi xa, nhỏ
nhẹ nói: "Nghe nói có phu thê cãi nhau, càng cãi càng xa lạ, mà có cũng
có đôi khi gây gổ rồi thì càng thân cận, xem ra Tam ca và Tam tẩu chính
là như vậy."
Ngọc Phượng cười khẽ: "Ta thấy không phải là thân cận, mà do Tam tẩu chế phục được Tam ca thôi. Người ta luôn nói lần đầu tiên sau khi phu thê
ầm ĩ vô cùng quan trọng, người nào khuất phục thì sau này sẽ chỉ biết
cúi đầu nhận sai thôi. Ngươi nhìn đi, sau này chắc chắn Tam ca sẽ luôn
nghe lời Tam tẩu răm rắp." Lời này nàng nghe mẫu thân nói, năm đó cha
nương lần đầu tiên náo loạn, mẫu thân vì muốn cho ông thấy bà ôn lương
hiền thục, nên đã nhẫn nhịn. Ai ngờ từ đó về sau, phụ thân càng táo tợn
hơn, muốn làm gì thì làm.
Nhã Phượng nhíu mi: "Tam tẩu nhu nhược như vậy, làm sao có thể chế phục Tam ca chứ?"
Chu Ngọc Phượng liếc nàng, không ngừng bĩu môi, lắc chiếc eo mảnh mai đi mất. Một thứ nữ, có thể gả cho nhà tốt lành nào chứ? Không làm thiếp đã không tệ rồi, còn si tâm vọng tưởng?
Một đường ôm nương tử bước đi như bay, một mặt phách lối thể hiện sự
sủng ái với nương tử, mặt khác cũng làm cho vô số nha hoàn tức phụ thấy
được nam nhân này có thể lực tốt thế nào.
Trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nương tử trên giường phù dung, Chu Lãng
mặt dày đưa gò má tới đòi phần thưởng. Tịnh Thục thấy bọn nha hoàn không ở đây, nên ngoan ngoãn chạm nhẹ vào gương mặt y.
Chu Lãng không hài lòng lắm với nụ hôn hời hợt này, quay đầu chủ động
hôn nàng, cười hì hì: "Ăn cơm đi, có đói không? Ta còn chưa ăn điểm tâm
đâu, tối hôm qua cũng ngủ không ngon, lần sau nàng không thể đi mà không nói tiếng nào như vậy. Tối hôm qua nàng không ở nhà, một đứa nha hoàn
muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta, bị ta đuổi đến hậu hoa viên rồi đấy. Thật may ta không uống quá say, nếu không, còn không tiện nghi
chết nàng."
Sắc mặt Tịnh Thục lạnh lẽo: "Nha hoàn nào to gan vậy?"
"Chính là Tiểu Hoàn, chẳng qua ta không thể nói rõ chuyện này, chỉ nói
do nàng ta làm vỡ bầu rượu, ta tức giận. Dù sao nàng ta là nữ nhân mà
đại ca từng thích, ta không muốn có dây mơ rễ má gì với nàng ta, cho dù
chỉ là lời đồn lúc nhàn hạ."
Tịnh Thục gật đầu: "Ừ, ta biết rồi. Ta sẽ không nói gì đâu."
"Chỉ không nói? Nàng không xem trọng ta sao? Nàng xem mới vừa rồi ta ôm
nàng vào, ánh mắt của những nha hoàn bà tử kia hâm mộ ghen tỵ hận lắm
đấy, sắp ăn chúng ta luôn rồi."
Tịnh Thục rũ mắt: "Chuyện này chủ yếu dựa vào cảm giác, nhìn thì nhìn."
Chu Lãng kêu rên một tiếng trong lòng, không biết làm sao.
Dùng xong bữa trưa, Chu Lãng ngủ với nàng chốc lát, dù sao tối hôm qua
không ngủ ngon. Nghỉ ngơi một lúc, Chu Lãng mặc quan phục đến nha môn,
trước khi đi đã ôm tiểu nương tử ngồi lên chân mình hôn lấy hôn để: "Hôm nay công văn Lại bộ tới, ta được thăng chức thành Trung điện Thị ngự
sử, Cửu vương đã nói với ta, sau khi nhậm chức thì phải vi phục tư phóng [1]. Hạch tra giám sát đám Ngự sử rồi thượng tấu tình huống xem có đúng hay không, địa điểm điều tra chính là Hoài Dương, trong đó đương nhiên
bao gồm cả Liễu An châu, thế nên ta có thể cùng nàng về nhà thăm viếng
rồi."
[1] vi phục tư phóng: quan lại khi đi ra ngoài vì muốn che giấu thân phận mà thay đổi thường phục.
Tịnh Thục vui mừng, lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay: "Thật sao? Chàng thật sự muốn theo ta về nhà?"
"Đương nhiên, bé ngốc, sao ta có thể lừa nàng chứ? Tự khi nhậm chức đến
nay, còn chưa nhận bổng ngân đâu, một lát đến nha môn, ta bảo Chử Bình
đi lĩnh rồi đưa cho nàng. Ngày mai dẫn nàng đi dạo trên đường một chút,
mua vài món đặc sản, lần đầu tiên về nương gia, không thể hẹp hòi, nếu
không sẽ khiến người ta chê cười." Chu Lãng một tay ôm lấy nàng, tay kia đặt lên đùi nàng.
Tiểu nương tử đã không để ý đến những thứ này, trong đầu chỉ nghĩ sắp
được về nhà mẹ rồi, lòng vui vô cùng, do dự một chút, rồi xấu hổ giơ tay lên ôm cổ y: "Vậy chàng... lúc ở nhà ta, có thể giả vờ đối xử với ta
tốt một chút không, đừng để nương ta lo lắng."
Chu Lãng nghẹn một búng máu
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20190310/thucnu.png)