Tháng ba, cuối cùng
đế đô đã có trận mưa xuân đầu tiên, Tịnh Thục cầm một chiếc ô giấy có
hoa văn màu hồng nhạt, bước chậm trong mưa, đi qua vườn hoa nhỏ trong
sân mình, đón phu quân trở về. Kể từ sau khi viên phòng, y luôn đúng giờ về nhà ăn cơm tối, mới đầu Tịnh Thục nghĩ vì buổi tối y muốn thân thiết nên mới không trực đêm. Nhưng vài ngày gần đây kinh nguyệt của mình
đến, không thể hầu hạ y, y vẫn đúng giờ về nhà dùng bữa với nàng, điều
này khiến trong lòng tiểu nương tử ngọt ngào.
"Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu [1]. Mặc dù tháng ba ở phương bắc cũng khá đẹp, nhưng so với Giang Nam chúng ta, vẫn đơn điệu hơn rất nhiều." Tịnh Thục nói khẽ.
[1] Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu: Hai
câu thơ trong bài ‘Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng’ –
Lý Bạch. Xem thêm ở đây:
https://www.thivien.net/L%C3%BD-B%E1%BA%A1ch/Ho%C3%A0ng-H%E1%BA%A1c-l%C3%A2u-t%E1%BB%91ng-M%E1%BA%A1nh-H%E1%BA%A1o-Nhi%C3%AAn-chi-Qu%E1%BA%A3ng-L%C4%83ng/poem-aMN7s3bVCOu89mMWzbg_Kg
Thải Mặc bên cạnh cười nói: "Vâng ạ, mùa xuân phong cảnh ở Liễu An châu
chúng ta đẹp nhất, nếu Tam gia có thể có kỳ nghỉ dài hạn thì tốt rồi, có thể đưa phu nhân trở về thăm viếng. Lão gia, lão phu nhân của chúng ta
thấy tiểu thư và cô gia ân ái như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng."
Mưa phùn mênh mông, làm ướt làn váy hoa, cách một cây Ngọc Lan, nàng
nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Chu Lãng cầm theo một chiếc ô giấy màu
lam bước đến. Tiểu nương tử bĩu môi, nở nụ cười ngọt ngào, vừa muốn
nghênh đón, lại thấy y dừng bước, cầm ô ngồi xổm bên cạnh một nha hoàn.
"Tiểu Hoàn, trời mưa rồi, ngươi ở đây làm việc gì thế?" Chu Lãng không hiểu hỏi.
Tiểu Hoàn ngẩng đầu cười với Chu Lãng, dùng tay áo xóa sạch nước mưa
trên mặt, cười nói: "Tam phu nhân thích lan Thiên Trúc Quân Tử, nhưng
hôm qua vì hái một nhánh ở hậu hoa viên đã bị Tiểu Hỉ trách móc, mẫu
thân nô tỳ giỏi nhất là chăm sóc hoa cỏ. Ta đang đào một vài nhánh các
loại hoa đến đây, trồng trong sân của chúng ta, qua khoảng mười ngày là
có thể nở hoa rồi."
Chu Lãng gật đầu: "Ngươi thật có tâm, rất tốt, chẳng qua trồng hoa cũng
không cần nhất thời nóng lòng, chờ ngày mai trời trong lại làm."
"Không sao, Tam gia và phu nhân chứa chấp nô tỳ, trong lòng nô tỳ cảm
kích không biết báo đáp thế nào, hiếm khi có cơ hội làm chút việc vì phu nhân. Mưa này không lớn, vừa lúc thích hợp dời cấy hoa, Tam gia mau vào đi, không cần lo lắng cho ta." Tiểu Hoàn cười híp mắt tiếp tục cúi đầu
bận rộn.
Tịnh Thục nhìn từ xa, một người là chủ tử cao lớn tuấn lãng, một là nha
đầu động lòng người, ở nơi sương mù mờ nhạt như trong tiểu hoa viên thế
này, quả thật là một bức tranh nhàn nhã. Nếu bị những nha hoàn khác
thấy, e rằng sẽ truyền ra điều tiếng không hay.
Chu Lãng quay đầu, nhìn thấy tiểu nương tử dịu dàng động lòng người đang đứng ở phía sau hoa Ngọc Lan, cầm một chiếc ô giấy màu hồng, yên lặng
nhìn y. Chu Lãng cười, không để ý đến Tiểu Hoàn nữa, cất bước đến chỗ nữ nhân của mình.
"Trời mưa lạnh, sao nàng lại đứng đây?" Y đưa cây dù trong tay cho Thải
Mặc, tay trái nắm chặt bàn tay đang cầm ô của nàng, tay phải vòng qua
chiếc eo nhỏ nhắn, ôm lấy nàng trở về phòng.
"Sợ chàng không mang ô, cho nên ra ngoài đón chàng." Tịnh Thục nhẹ nhàng nói.
"Sau này không cần vậy đâu, thân thể nàng yếu như vậy, cảm lạnh thì
sao?" Chu Lãng dùng sức cầm bàn tay hơi lạnh của nàng, trong lòng ấm áp. Có tiểu thê tử chờ ở nhà thật tốt, về nhà sẽ lập
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20190225/thucnu.png)