Ngày anh ấy lên tàu
để đến thành phố S học đại học, Triệu Hoài không buồn bởi cô biết họ sẽ
gặp lại nhau sớm thôi, trường Đại học S chính là mục tiêu lớn nhất của
cô. Triệu Hoài An đứng nhìn đoàn tàu lặng lẽ rời đi. Cho đến khi về nhà, cô vẫn không hiểu ý của Trần Hạo. Trước khi lên tàu, anh giống như đang do dự điều gì đó rồi bỗng đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn và nói: “Bảo
trọng, sống thật tốt nhé.”
Lúc đó, thời gian như ngừng lại,
tim cô đập thật nhanh nhưng cũng có cả cảm giác đây là lần cuối hai
người gặp nhau. Sau khi Trần Hạo đi, thời gian cứ trôi và cuộc sống của
cô vẫn tiếp diễn như thường. Trong cuộc sống kia của Triệu Hoài An chỉ
là thiếu đi bóng dáng của một người tên Trần Hạo. Những nỗi nhớ anh cứ
dâng lên nhưng cô chẳng biết làm gì khác ngoài việc cố gắng học
hành. Mỗi lần nhớ tới cái tên Trần Hạo, Triệu Hoài An chỉ biết ngồi
trong phòng lật từng trang ảnh của hai người khi còn bé, chụp gần đây
nhất cũng chỉ có hai tấm. Một tấm là năm cô thì vào cấp ba, tấm còn lại
được chụp khi anh thi đỗ Đại học. Tấm ảnh thứ hai này, là cô chụp lén
mới có. Thực ra cô không thích chụp ảnh, nhưng chỉ cần có Trần Hạo thì
không sao nữa, chí ít cũng phải có bức ảnh làm kỷ niệm, ghi lại tuổi thơ của cả hai người. Cái nóng của mùa hè quả thực khiến con người ta thấy
khó chịu. Triệu Hoài An thở hổn hển nhìn số bậc thang phía trước.
Cô lấy tay quệt mồ hôi rồi nói vọng với người ở đằng trước:
“ Này Tô Minh Tuấn, cậu… cậu có thể đi chậm lại một chút được hay không?”
Trong kỳ nghỉ hè này, lớp của Triệu Hoài An có tổ chức buổi đi chơi đến đền
Hùng. Nơi đây là khu di tích, bao gồm bốn đền chính là đền Hạ, đền
Trung, đền Thượng và đền Giếng.Cô đã đi đến đây cũng được hai lần rồi,
quả thực mỗi lần đi thì liền cẩm nhận được độ cao của núi Nghĩa Lĩnh,
chưa leo đến đền Thượng thì đã thấm mệt rồi.
Tô Minh Tuấn dừng lại quay đầu nhìn Triệu Hoài An rồi cười nói:
“Đi nhanh chân lên chút, đừng lề nữa không thì mất dấu cả lớp bây giờ.”
Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đáng ghét của cậu ta. Cái tên này đúng là
một kẻ mà nhắc tới thôi là cô liền muốn đập cho một trận. Lúc mới học
cùng thì cậu ta là một người rất nhẹ nhàng, ai gặp cũng quý, cô cũng có
rất nhiều thiện cảm với cậu ta. Vậy mà sau hai tháng Triệu Hoài An cuối cùng cũng biết được, Tô Minh Tuấn căn bản là sói đội lốt cừu. Ai dám
nói không phải? Cậu ta càng ngày càng giống đại thiếu gia rồi, cái cặp
thì ném cho cô cầm còn bản thân thì nhẹ nhàng đi trước, vốn dĩ không
quan tâm xem người phía sau là cô đây đang cầm đồ hộ cậu ta mệt muốn
chết. Triệu Hoài An càng nghĩ càng bực, thế là cô liền tức giận ngồi
xuống ven đường, mặc kệ cậu ta. Tô Minh Tuấn nhìn thấy vậy thì nhận ra
bản thân hình như đã trêu đùa hơi quá, cậu ta lắc đầu rồi đi xuống chỗ
cô, cầm cặp của mình đeo lên vai rồi chìa tay ra trước mặt cô, nói:
“Giận à? Đùa chút thôi mà, Triệu Hoài An, cậu còn không đi là tôi mặc kệ cậu đấy nhé.”
Lúc này cô mới ngước lên nhìn cậu ta: “Cậu được lắm.”
Nói rồi cô bám vào tay Tô Minh Tuấn để đứng dậy, tiện thể còn dùng
móng bấu một phát vào tay cậu ta. Xem lần sau cậu ta còn muốn trêu cô
không! Tô Minh Tuấn bị đau nhưng lại không thể kêu to, chỉ có thể cắn
răng chịu đựng, khuôn mặt trần ngập thống khổ. Trông cậu ta thật tốt,
rất ấm áp, đó là suy nghĩ của cô ngay lúc đó.
Những năm tháng cấp ba được coi là đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân cũng sắp bước qua.
Trong những ngày tháng bên bạn bè và thầy cô ấy quả thực rất vui vẻ.
Giữa hai người chính là một mối quan hệ kỳ lạ, chẳng phải bạn thân, cũng không phải người yêu nhưng lại luôn ở bên cạnh đối phương những lúc cần nhất. Năm tháng thanh xuân đó vội vã đi qua, trong khoảng thời gian đó, người duy nhất đồng hành cùng Triệu Hoài An không ai khác là Tô Minh
Tuấn. Câu ta từng chút từng chút đi vào lòng cô chiếm giữ một chỗ, không phải thay thế Trần Hạo. Tô Minh Tuấn, con người đó cho cô thấy được ấm
áp và vui vẻ, âm thầm lặng lẽ cùng cô đi hết những năm tháng thanh xuân
thời cấp ba đó. Thời gian đã chứng minh, không có Trần Hạo cô vẫn rất
tốt. Cuộc sống không có anh ấy thực sự cô đơn nhưng lại diễn ra hết sức
bình thường.
Triệu Hoài An nhìn chiếc lá bàng rơi xuống dưới đất, màu vàng đỏ của nó nói lên rằng mùa thu đến rồi. Chỉ còn vài tháng nữa
là kết thúc một năm học, cũng chính là lúc cô chia tay ngôi trường cấp
ba để bước vào Đại học. Trần Hạo, chúng ta sắp được gặp nhau rồi.
Mẹ càng ngày càng trở nên khó tính hơn, vì lý do gì thì ngay cả bản thân
Triệu Hoài An cũng không biết. Ba cô nói rằng mẹ không khỏe nên mới vậy, bảo cô không cần quá lo lắng. Sau khi có giấy báo đỗ đại học, cô liền
chuẩn bị đồ dùng cần thiết để đi đến thành phố S, bao nhiêu nỗ lực cuối
cùng cũng không hề lãng phí. Ngày chia tay cha mẹ cô cảm thấy có bao
nhiêu thời gian cũng không đủ, thực sự không muốn rời xa họ sớm như vậy. Cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc mở miệng mới chợt nhận ra, tất
cả đều không biết nên bắt đầu như thế nào. Cuối cùng cũng không phải là
vì cô muốn họ sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ sao?
Triệu
Hoài An cười thật tươi nói với họ: “Ba, mẹ. Hai người ở lại bảo trọng,
giữ gìn sức khỏe, con gái sẽ thường xuyên gọi điện về. Không cần lo cho
con đâu ạ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Khuôn mặt của
mẹ giống như rất mệt mỏi, cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn. Nhìn Triệu
Hoài An lên tàu, bà chỉ có thể thở dài, người làm mẹ nào mà chẳng muốn
tốt cho con cái. Thời gian qua biết bản thân đã quá khắt khe, hay cáu
gắt với con bé nhưng bà cũng có nỗi khổ riêng. Ba cô thì khác, ông dặn
dò cô rất nhiều thứ, chí ít, điều đó khiến cô đỡ cảm thấy cô đơn hơn.
Nỗi ưu phiền trong mắt hai vợ chồng họ, Triệu Hoài An đều thấy được. Đến khi đoàn tàu chuyển bánh, bà liền bật khóc. Ba Triệu thấy thế liền ôm
vợ vào lòng, vỗ nhẹ lên vai an ủi:
“Không sao, tất cả sẽ trở về
như ban đầu thôi. Em cũng không cần khiến bản thân quá mệt mỏi. Cũng
không nên làm ra bộ dạng lạnh lùng với con bé như thế.”
Mặc kệ cho chồng có nói như thế nào thì bà vẫn khóc. Gương mặt họ lúc đó như đã già đi rất nhiều rồi.
Ngồi trên tàu, Triệu Hoài An nhìn từng hàng cây lướt qua rồi bị bỏ lại phía
sau. Triệu Hoài An bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc thì từ khi nào cô lại như
vậy? Cô không nhớ nữa, có lẽ là từ khi Trần Hạo đi, cuộc sống bình yên
tươi đẹp kia và chính bản thân cô cũng dần thay đổi. Bỗng một ngày Triệu Hoài An phát hiện ra mình luôn có cảm giác cô đơn không an toàn, nụ
cười bắt đầu ít dần đi, cô trở thành người khá khép kín. Con người đó
vốn dĩ không phải cô ngày trước. Gia đình của cô cũng có nhiều bí mật
hơn, mỗi người đều có một thứ không muốn cho ai biết, cô cũng vậy.
Đến nơi, Triệu Hoài An bước xuống tàu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mỉm
cười nghĩ “Nơi này sẽ là một khởi đầu mới, Trần Hạo, em đến rồi.”
Đang muốn bước đi thì bỗng cô nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình. Triệu
Hoài An đang định tìm xem đó là ai thì có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô, giật mình quay đầu lại thì liền nhận ra người gọi cô chính là Tô Minh
Tuấn.