Suốt buổi tối hôm đó, mười một đứa kia bỏ đi chơi thâu đêm đến hơn nửa
đêm mới mò về đến nhà. Bạch Dương thui thủi một mình cả một buổi chiều
tối từ lúc đi học về. Giữa căn nhà rộng lớn, cô đi lên đi xuống mấy bậc
cầu thang một cách chán nản, thi thoảng, cô lại nhìn ngó sang nhà bên
thầm mong có ánh đèn. Bây giờ, giữa hai nhà chỉ còn mình cô và con chó
bên kia lúc lúc lại sủa vài tiếng như nó đang mong ngóng chủ nó.
“Đã vậy.. ai gia sẽ hại đời tụi con trai trước. Trăm phần trăm là tụi nó đã nghe không ít chuyện xấu của mình hôm nay.. Đúng, phải giết người diệt
khẩu...” - Bạch Dương lặng người vừa nghĩ vừa nhìn con chó to đùng bên
kia cứ chạy loanh quanh rồi sủa, khiến dây xích ở cổ nó cứ chốc chốc lại leeng keeng vang vào nhau giữa không gian yên tĩnh.
Chuyện là
vào khoảng hơn một tháng nữa nhà trường sẽ tổ chức một hội chợ xuân ngay trước dịp nghỉ Tết. Đây là truyền thống của trường hơn chục năm nay.
Các cô giáo lớn tuổi đặc biệt rất coi trọng những dịp lễ mang đậm nét
dân tộc như vậy nên nhiều lớp có chủ nhiệm cao tuổi thì đều đã rục rịch
chuẩn bị tiết mục cho hội chợ này. Lớp tụi nó có cô Như chủ nhiệm đã gần sáu chục tuổi, cô cũng sắp về hưu và rất thích mấy dịp lễ như vậy nên
vào tiết cuối của ngày, cô có gọi bí mật một số cán bộ lớp ra bàn
chuyện. Cô Như rất muốn vào những dịp ăn chơi thế này cả lớp chúng nó
được thoải mái, vui chơi thỏa thích. Tiếc là Cự Giải, thân là lớp trưởng lại không có mặt nên cuối cùng, cô Như đành chọn một tiết mục lạ lạ là
diễn kịch. Và về phần kịch bản thì được giao cho Bạch Dương bởi những
bản kiểm điểm hay những bài văn viết theo ý của chính mình luôn được
Bạch Dương làm cho thành bất hủ, để lại một ấn tượng không thể nào quên
trong lòng người được đọc chúng.
Sau khi kết thúc bữa tối bằng
một nồi mỳ tôm thập cẩm tự chế cùng với mấy món lặt vặt cô mua từ chiều
trên vỉa hè, Bạch Dương tắm rửa sạch sẽ rồi khóa chặt cửa, nhốt mình
trong phòng.
“Cô Như.. con tuyệt đối không để cô thất vọng..” -
Bạch Dương kẹp cái bút chì kim vào giữa hai lòng bàn tay rồi làm động
tác như cúng bái thần linh. Sau đó, cô ngồi khoanh chân ngay ngắn trên
ghế trước bàn học và bắt đầu hạ bút xuống mấy tờ giấy A4 đặt ngay ngắn
trong tầm mắt, ra sức viết một kịch bản thật đặc sắc.
Trong quá
trình viết, Bạch Dương gạch gạch xóa xóa không ít khiến mấy tờ giấy đều
dày đặc những nét gạch chéo rất nhức mắt. Giữa chừng, khi đã viết dở
được ba, bốn tờ thì nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của bọn kia trở về nhưng Bạch Dương vẫn rất tập trung. Cô không rời mông khỏi ghế dù chỉ một
mi-li-mét, cũng không đi vệ sinh, không uống nước hay ăn vặt. Mọi tư
tưởng, suy nghĩ và năng lượng đều được đặt lên từng con chữ trên tờ
giấy. Chính sự tập trung, nghiêm túc này đã tạo nên một khí chất rất
sáng tạo, rất nghệ sĩ và có gì đó còn rất thông minh bao xung quanh Bạch Dương lúc này nhưng tiếc là chả có ai được chiêm ngưỡng. Mãi đến hơn ba giờ sáng, Bạch Dương mới chỉnh trang xong chỗ kịch bản và tắt đèn bàn
học.
Vẫn ngồi yên trên ghế, Bạch Dương nở nụ cười nửa miệng đầy
gian tà trong bóng tối một cách đáng sợ. Cô nghĩ, trên con đường phục
thù cô đã tiến được không nhỏ, cảm giác vui vẻ sảng khoái, không tệ chút nào. ***
Đến một tuần sau, kịch bản và danh sách diễn viên do
chính tay Bạch Dương biên soạn đã được cô chủ nhiệm phê chuẩn với một
chút gợi ý và sửa đổi nho nhỏ. Sáng đầu tuần, cô Như nhắn một bạn lớp
khác chạy qua D2 gọi Bạch Dương và Cự Giải lên văn phòng để trao đổi một chút trước khi bọn nó bắt đầu tập dượt với nhau.
“Các em cứ làm
như này.. như này và cả chỗ này cũng nên sửa một chút thành thế này...” - “Dạ.. vâng..vâng.. dạ dạ, em biết rồi ạ.. vâng vâng...”
Cự Giải
đứng một bên chết lặng không biết phải phản ứng ra sao. Lúc đầu cô chỉ
nghĩ là bị chủ nhiệm gọi lên nhắc nhở vì mấy hôm nay có vài đứa bị ghi
tên vào sổ đầu bài. Đâu ngờ rằng lên đây lại bị phân công cho đi lo liệu hội chợ xuân sắp tới. Và còn bất ngờ hơn nữa là toàn bộ những gì liên
quan đến tiết mục văn nghệ vào hôm đấy của lớp đã bị con nhỏ Bạch Dương
cho an bài hết thảy. Mà con nhỏ này chắc chắn còn đang rất hận tụi nó vụ bỏ rơi bữa trước nên cả lũ thể nào cũng có cái kết không ra gì.
“Nè.. Bạch Dương..” - Đi mãi một đoạn khá dài Cự Giải mới lên tiếng. Kể từ
lúc đi từ văn phòng trở về lớp, Bạch Dương cứ chăm chú nghiên cứu đống
tài liệu trên tay rồi thi thoảng còn cười cười tủm tỉm một mình - “Ừm..
về cái kịch bản này.. thì có...”
“Unnie yên tâm là em không có
dìm unnie đâu.” - Bạch Dương cắt ngang lời Cự Giải. Cô nhìn biểu hiện
chần chờ rồi cứ nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên tay cô là có thể
thừa hiểu Giải muốn nói gì - “Lần này em ra tay là để hại lũ con trai
cùng với lũ bán bạn kia thôi.. Bọn chúng là lũ vong ân phụ nghĩa, vắt
chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát.. và và....”
Bạch Dương tức giận, cố
tìm câu thành ngữ nào thật hay nhưng mãi vẫn chả thể nhớ ra nên đành chỉ biết nuốt cục tức trở lại trong lòng và cố hít thở thật đều, gây dựng
lại hình ảnh điềm tĩnh, ngoan hiền.
“Ok ok.. unnie hiểu mà.” - Cự Giải thở phào may mắn khi thấy con nhỏ này ít ra còn có tình nghĩa, dìm ai thì dìm chứ không dìm “chị gái” của nó - “Bọn nó là lũ ăn shit đá
bô.. được chưa, được chưa? Không phải giận gì hết.. ok ok?”
“Unnie nói đúng... rất đúng!! Toàn là lũ ăn cứt đá bô!!” - Bạch Dương cuối
cùng cũng điều chỉnh lại được nhịp thở của mình sao cho bình thường trở
lại. Rồi cô lại tiếp tục tươi cười như chưa từng có đoạn kích động như
vừa rồi, lại tiếp tục bình thản lật giở mấy trang tài liệu trên tay và
nghiên cứu chăm chú.
Về đến lớp thì đã vào tiết, cô giáo kêu hai
đứa nhanh chóng về chỗ và ngồi ổn định xong phải nhanh chép bài của các
bạn. Nhưng lúc đấy, Bạch Dương lại ngang nhiên bước lên bục giảng thì
thầm to nhỏ vào tai cô rồi giở giọng xin xỏ cái gì đó. Mãi lâu sau thì
cô giáo mới ậm ừ đồng ý để cho con nhỏ Bạch Dương mau mau về chỗ và đừng làm phiền số giờ ít ỏi của một môn phụ như này nữa. Khi chỉ còn mười
lăm phút, cô giáo bất ngờ nói sẽ cho chúng nó nghỉ sớm, nhưng mọi người
vẫn phải ngồi yên để nghe thông báo từ lớp trưởng và Bạch Dương về hội
chợ xuân sắp tới. Nói xong, cô liền xách túi đi về phía văn phòng.
“Con cảm ơn cô nhiều ạ.” - Bạch Dương hứng khởi, rối rít cảm ơn giáo viên
rồi đi lên bục giảng cùng Cự Giải và hai người mang theo rất nhiều giấy
tờ linh tinh làm cả lớp đều nhốn nháo hết cả lên vì tò mò. “Giống với
năm trước, vào Tết năm nay, nhà trường cũng sẽ tổ chức một hội chợ xuân
cho học sinh và giáo viên toàn trường vào ngày cuối cùng chúng ta đến
trường. Nghĩa là trước khi nghỉ lễ, mọi người chỉ cần đến trường ăn chơi nhảy múa và tham gia các gian hàng mà nhà trường cùng đội thanh niên
tình nguyện tổ chức. Ngoài ra mỗi lớp đều phải đăng kí một gian hàng, số tiền thu được sẽ được thống kê vào cuối ngày và sẽ trính lấy 50% để làm từ thiện. Chưa hết là mỗi lớp cũng phải có một tiết mục văn nghệ nữa.” - Cự Giải cầm tờ thông báo mà ban nãy cô chủ nhiệm phát cho đọc vắn tắt
những ý chính - “Và hiện tại thì cô Như đã thống nhất là lớp mình sẽ
diễn một vở kịch để cho mới lạ, thay vì cứ hát múa đơn điệu như các lớp
khác. Kịch bản đã được Bạch Dương biên soạn đầy đủ, diễn viên cũng đã
được chọn nên mong mọi người hợp tác với nhau. Dù gì đây cũng là việc
chung của mọi người nên đừng ai có đổ trách nhiệm cho nhau hay tìm cớ
linh tinh rồi thoái thác.”
Nghe Cự Giải nghiêm túc cảnh cáo như
thế thì không ai dám bác bỏ hay không đồng tình cái gì đó. Ai cũng bỏ dở việc đang làm riêng và quay qua ngồi ngay ngắn lắng nghe những gì Cự
Giải phổ biến tiếp theo. Nhưng đồng thời, có một thành phần khác lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa, bứt rứt khó chịu muốn cho xong mấy cái này thật nhanh vào bởi nghe thấy Bạch Dương được là đạo diễn đảm nhận vở
kịch lần này của lớp.
“Chết thật rồi... Đã bảo là bỏ lại Bạch
Dương như thế là không xong mà.” - Thiên Bình lầm bầm tự nói với mình.
Cô liên tục ngoảnh sang bên kia nhìn thái độ của Sư Tử và Nhân Mã thì y
như rằng, lần nào cũng thấy hai đứa nó cúi gằm mặt xuống nhìn chân hoặc
sẽ chuyển sang cắn cắn móng tay.
“Bạch Dương hiền mà. Có gì mà
phải sợ như thế chứ?” - Song Tử ngồi đằng sau không hiểu sao Sư Tử và
Nhân Mã, Thiên Bình lại tỏ ra hốt hoảng như vậy. Nhất là Sư Tử và Nhân
Mã, không phải hai đứa này bình thường rất đầu gấu sao?! Sao lần này lại phản ứng có phần thái quá như thế..
“Mày không biết thì trật
tự.” - Nhân Mã rất thính, dù cô cách Song Tử một đoạn dài nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng cậu nói những gì nên lập tức phản bác. Ai dè, tiếng cô quá to nên bị Bạch Dương nghe thấy. Bạch Dương nhìn chằm chằm vào Nhân Mã
cười nửa miệng, làm từ gót chân Mã nổi lên một nguồn điện khiến cô giật
mình rồi quay lại thái độ trầm mặc, đầu cúi xuống nhìn chân.
“Bạch Dương mau giận mà cũng mau quên. Bình thường bị bắt nạt hay trêu thế
nào cũng bỏ qua, nhưng mà nếu lúc đấy mà nó bắt được cơ hội trả thù thì
thôi rồi.. Đảm bảo là từ đó về sau lỗi lầm đấy không ai dám phạm phải..”
Song Ngư nghe Thiên Bình nói vậy liền cũng cảm thấy hơi sợ sợ - “Ghê đến mức đấy à?! Mấy đứa từng trải qua sao??”
“Không phải trải qua.. mà chỉ là chứng kiến thôi. Lần đó là về nhà Bạch Dương
chơi mấy ngày, rồi gặp được kẻ xấu số kia.. chính là em trai Bạch Dương
chứ chả phải xa lạ gì..” - Thiên Bình vừa nói vừa nhớ về kỉ niệm lần đó
mà kinh hoàng, mặt cô chẳng mấy chốc xanh xanh tái nhợt như tàu lá chuối - “Hôm qua quên kể cho chúng mày nghe.. Giờ nghĩ lại, tao vẫn thấy đáng thương cho thằng bé, khổ cả một đời trai luôn mới đau chứ... chậc
chậc.....” Tiếng tặc lưỡi chứa đầy sự nuối tiếc của Thiên Bình khi kể
xong câu chuyện làm Song Tử và Song Ngư thoáng nổi da gà. Kim Ngưu thì
mơ hồ nhìn về phía Bạch Dương mà nghĩ ngợi rất nhiều, thật không tin là
đằng sau sự hiền lành có chút hơi chậm chạp, ngu si thường ngày thì Bạch Dương còn ẩn chứa một tính cách khác khủng bố như vậy. Nghe sao như một người đa nhân cách mà người ta vẫn thường đề cập trong phim truyền hình quá.
“Bây giờ mình sẽ nói qua về kịch bản và các diễn viên mình
đã chọn, mọi người vote nhé. Nếu hơn nửa lớp đồng tình thì mình chốt
kịch bản này, nếu không đồng ý thì mình sẵn sàng đổi.”
Bạch
Dương cười một cách thần bí khiến cả lớp càng loạn và háo hức xem xem
kịch bản mà cô Như đã duyệt cho là gì. Chỉ ba giây sau, bọn con gái như
bị tiêm thuốc, đứa nào cũng đập bàn đập ghế đòi diễn tập ngay và luôn
nhưng trong khi đó, bọn con trai lại cố sống cố chết phản đối cho bằng
được. Bởi sau một hồi Bạch Dương cặm cụi ghi, trên bảng xuất hiện chi
chít dòng chữ với nội dung như sau:
“Kịch bản - Chuyện tình Thiên Nga
Vai nữ chính - Công chúa Thiên Nga trắng (Xử Nữ thủ vai)
Vai nam chính - Hoàng tử Thiên Nga đen (Ma Kết thủ vai)
Vai nam phụ - Hoàng tử Thiên Nga đỏ (Song Ngư thủ vai)
Vai nữ phụ - Bà tiên (Thiên Yết thủ vai)
Ngoài ra còn có những vai phụ của phụ là..
Hoàng hậu trắng - mẹ công chúa (Song Tử thủ vai)
Hoàng hậu đen - mẹ hoàng tử đen (Bảo Bình thủ vai)
Cây thần trong rừng cổ tích (Sư Tử thủ vai)
Con ngựa của hoàng tử đen (Nhân Mã thủ vai) “
“Tao không chịu!! Không chịu!!” - Lũ con trai kẻ thì cười người khóc làm
nhốn nháo khiến mật trật tự kinh khủng. Những thằng bị phân chia diễn
vai này vai kìa thì cố gắng gào thét dữ dội nhất có thể để có thể sắp
xếp lại vai diễn. Nhưng ngược lại đó, Bạch Dương - kẻ đầu sỏ cho mọi rắc rối này lại vô cùng bình thản đừng từ trên bục giảng nhìn xuống mà
không nói gì cả. Đơn giản, chỉ là đứng nhìn mà thôi. Cũng vì thế, không
hiểu sao mà tiếng hò hét cũng ngớt dần, ngớt dần và cuối cùng là tịt
hẳn. Tại bọn nó sợ.. khi nhìn vào mắt Bạch Dương, có một kiểu áp lực
khiến cả bọn không dám nói nữa.
“Muốn đổi vai?.. Hay là muốn đổi kịch bản??!” - Bạch Dương nhẹ nhàng hỏi, cứ như là cô đã dự đoán trước
chính xác được phản ứng kinh dị của cả lớp.
“CẢ HAI!!!!!” - Lũ bất mãn liền đồng thanh gào to.
“Đã nói từ trước.. Nếu trên nửa lớp không đồng ý thì tao mới đổi, còn không thì miễn.” - Bạch Dương nói rồi nhìn xung quanh cả lớp một lần và cười
đắc thắng - “Bọn mày nghĩ cơ hội tạo hint cho Ma Kết và Xử Nữ đã ở ngay
trước mắt mà cả tập đoàn hủ này có thể bỏ qua sao??”
Tiếng gào
thét ủng hộ từ lũ con gái ngay lập tức ào lên lấn át hơn cả tiếng của lũ bất mãn vừa xong. Quả thực thì giữa số lượng nam nữ trong lớp ban D
chúng nó đã chênh lệch rất lớn, lại đa số toàn là hủ nên cái thắng bại
dường như đã được định sẵn từ trước. Cũng chính vì lí do này, Bạch Dương đã hạ bút viết nên một cái kịch bản mà không thể không được duyệt. Về
phía giáo viên thì Bạch Dương chỉ đưa ra một lời giải thích duy nhất khi bị cô Như hỏi về vấn đề sao có gần hết các diễn viên là các bạn nam.
Con nhỏ này đã trả lời rằng là để cho các bạn nam có thể hòa đồng hơn
trong lớp vì đã phần gần như lũ con trai này là mới vào lớp.. Quả thực
là câu trả lời trơ trẽn quá mức!! “Diễn thì diễn!! Nhưng tao quyết không làm ngựa cho thằng cờ hó Ma Kết này cưỡi đâu!! Tuyệt đối không!! Nhục
lắm!!” - Nhân Mã khó chịu lên ý kiến khi mọi việc đã bị Bạch Dương dàn
xếp ổn thỏa, không còn ai có bất cứ phản kháng nào.
“Chả có gì là tuyệt đối cả.. tao không thích đổi đấy!” - Bạch Dương cười cười rồi lại quay mặt đi tiếp tục lau bảng. Cô nói tiếp - “Nhưng nếu thích đổi thì
mày có thể đổi với Sư Tử.. Nó là một cái cây thần chỉ đứng một chỗ và
nói mỗi vài câu thôi. Còn đâu thì mày không có cơ hội đổi với ai khác
cả. Hai đứa tự thương lượng đi.”
Nói vậy nhưng khi Nhân Mã vừa
chỉ mới liếc mắt sang phía Sư Tử thì đã bị Sư Tử tỏ thái độ ghẻ lạnh và
từ chối một cách phũ phàng.
“Tao không đổi đâu. Mày mơ đi Mã
à...” - Sư Tử quay phắt nhìn lên bục giảng, không thèm đoái hoài xem
Nhân Mã định nói gì với mình. Và còn liền oang oang nói rõ to trong lớp
cái suy nghĩ và lập trường của cô.
“Được lắm con ranh!! Mày đừng
tưởng làm cái cây là ngon nhá!!!” - Nhân Mã phẫn uất gần như là hét lên - “Như thế là mày đang coi thường con nhỏ chết tiệt kia đấy.. Fuck!!!”
“Nhưng mà..”
Khi Sư Tử còn chưa kịp bật lại thì Bạch Dương đã chen ngang. Cuối cùng thì
vụ cãi cọ về vai diễn của Nhân Mã và Sư Tử đành phải nén lại cho đến
cuối giờ. Còn ngay sau đó, Bạch Dương còn bắt cả lớp phải bàn luận đủ
kiểu về phòng tập, trang phục biểu diễn, đạo cụ, những ngày tập diễn,... và điều quan trọng cuối cùng là cả lớp còn phải chuẩn bị thật tốt cho
cuộc hỗn chiến đặc biệt sẽ được ấn định là diễn ra vào cuối hội chợ
xuân.
***
Hết một tuần. Mọi công tác chuẩn bị cho hội chợ
của cả lớp chúng nó đã có thể coi là tương đối ổn. Cả lớp phải chia
thành từng nhóm nhỏ để hoàn thành mọi thứ một cách nhanh chóng và hoàn
hảo nhất. Cự Giải được phân công là người kể chuyện và cũng là người
lồng tiếng cho các âm thanh nhỏ nhặt nhất trong vở kịch nên suốt cả
ngày, gần như mọi lúc rảnh rỗi cô đều tự nhốt mình trong phòng và nghiên cứu kịch bản để tìm những âm thanh phù hợp nhất ở trên mạng. Còn Bạch
Dương thì vừa bận rộn với việc đạo diễn cho vở kịch, vừa phải thực tế
hóa những chi tiết mà cô đã tưởng tượng ra để những người khác có thể
làm chính xác những đạo cụ cùng những bộ trang phục hoàn mỹ nhất. Về
phần diễn viên, đa phần đều là những thằng con trai suốt ngày chỉ biết
mỗi bóng đá và game nên gần như không có thằng nào có nổi một dây thần
kinh cảm xúc tốt cả. Biểu cảm thằng nào cũng đơ đơ và cứng ngắc như mấy
tảng đá biết di chuyển nên khiến cho Bạch Dương khốn đốn vô cùng khi
phải tập diễn cùng bọn nó.
“Aghh!!! Song Ngư!!!!” - Bạch Dương
tức giận lấy tập kịch bản ném xuống đất, hai tay vò đầu bức tóc như muốn phát điên lên. Hôm nay đã là ngày thứ tư cô phải tập diễn cùng Xử Nữ,
Ma Kết và Song Ngư vì cảnh diễn xoay quanh mối tình tay ba của ba người
này khá là nhiều, lại còn là nội dung chủ chốt trong vở kịch. Nhưng dù
tập ngày tập đêm mấy ngày liền thì phản ứng của ba người vẫn trơ như
khúc gỗ - “Cảnh bắn nhau vì tình đó sao mày không thể bỏ chút cảm xúc
của mình vào đấy được vậy hả??!! Rõ rành rành là tao ghi chú thích là
phải tỏ ra chút lưỡng lự khi bắn Ma Kết vì như thế sẽ khiến công chúa
đau khổ và mày còn rất yêu công chúa nên không muốn nàng đau khổ... Vậy
hà cớ gì mà tập đi tập lại nhiều lần mà mày vẫn bắn bùm một cái cho nó
chết luôn tại chỗ?!!! Hả Hả!!! Tại sao lại thế!!!!??” Bạch Dương thật là càng nói càng tức. Cô chỉ muốn xông đến vặn cổ mấy thằng này ngay và
luôn hoặc bổ não chúng ra rồi nhồi nhét thêm vài ba cái giây thần kinh
còn thiếu vào cho ba thằng dở người này.
“Mày cút ra kia mở phim luân lý xã hội hoặc mấy bộ phim thần tượng có tình tay ba cho tao.” -
Bạch Dương tức giận chỉ vào cái TV to tổ chảng đặt ở phòng khách. Cả vở
kịch chỉ có tám diễn viên và tất cả đều là thuộc trong nhóm mười hai
người hàng xóm tụi nó nên cả bọn liền thống nhất là cứ luân phiên đi
sang nhà này hoặc nhà kia để tập kịch cho thuận lợi - “Nếu mà xem xong
mày không khôn lên được thì liệu hồn.. Lúc đấy tao cho mày biết thế nào
là lễ độ!!” - Bạch Dương gằn giọng đe dọa. Bình thường cô rất là hiền
lành, cái gì cũng tùy vào người khác nên có phần dễ tính. Nhưng mỗi khi
nghiêm túc làm cái gì.. hoặc tức giận, Bạch Dương sẽ thành một con người khác hoàn toàn.
“Bây giờ là phân cảnh tình cảm lãng mạn của hai
đứa mày.” - Bạch Dương nuốt lại cơn giận trở vào trong và bình thản đối
mặt với hai thẳng còn lại - “Nếu mà diễn cũng trơ như thằng họ Song kia
thì đừng trách...”
Cùng lúc đó, những diễn viên phụ và quần chúng khác là Sư Tử, Bảo Bình và Song Tử phải phóng đi loanh quanh khắp thành phố theo tờ chỉ dẫn Cự Giải đưa cho để mua cho bằng được số nguyên liệu mà Bạch Dương đưa ra để những người khác làm đạo cụ và trang phục.
“Này. Nhiệm vụ này thực ra chỉ có mỗi tao với con Mã nó làm thôi.. Sao hai
đứa mày không ở nhà tập mà tình nguyện đi bê đồ với tao??” - Điều này là điều Sư Tử thắc mắc nhất. Trong kịch bản thì cô và Nhân Mã có thể coi
là diễn viên có lời thoại và phân cảnh ít ỏi nhất nên đâm ra rảnh rỗi và được Bạch Dương phân công đi mua đồ. Nhưng rồi Nhân Mã lại trốn đi
chơi, và ngay lúc cô những tưởng mình phải một mình làm hết những gì
được giao thì hai thằng này xuất hiện như thánh sống.
“Mẹ.. Mày
thử ngồi trong phòng cùng với một thằng con trai rồi tập thoại cảnh đánh ghen kinh dị đến mức đổ máu đi.. Chắc chắn là ngán đến tận cổ!!” - Bảo
Bình cười cười nhìn sang Song Tử đi song song mình một cái kiểu “tao đéo ưa mày” làm Song Tử chỉ muốn táp xe vào bên đường và đánh nhau một trận xem ai không ưa ai - “Hai đứa chúng tao còn phải đóng vai hai mụ hoàng
hậu già nữa chứ.... Tập vài ba câu tao cảm thấy kinh tởm đến mức đéo đọc nổi nữa..”
“Còn tao thì quan trọng nhất vẫn là cái mặt khó ưa
của mày đấy Bình ạ!! Mặt mày thực sự như cái bình yêu thích của mẹ tao.. hãm vờ lờ!!” - Song Tử ngay lập tức xỉa xói lại khiến Sư Tử bật cười
như điên còn Bảo Bình thì tỏ ra hằn học thấy rõ, nhất là sau câu nói
tiếp theo của Song Tử - “Nghĩ đến việc đánh ghen và giành chồng với một
thằng ngu độn, mặt như cái bình.. là việc tao méo thể chấp nhận nổi..”
“Nghe gì mà dữ dội thấy mồ..” - Sư Tử nghe hai thằng tranh cãi về vụ đánh
ghen mà cảm thấy hào hức kì lạ. Bạch Dương thật biết cách trừng phạt
người khác. Rõ ràng là biết cô rất thích tham gia vào mấy cuộc vui kiểu
này vậy mà lại phân cho cô làm cái cây bám rễ nguyên một chỗ, chỉ có thi thoảng nói mấy câu ngu ngu chết đi được.. Đệt mợ thật!! - “Tao chưa đọc lời thoại của hai đứa mày. Để về tao đọc.. Tao mới ngó qua đoạn Xử Nữ
và Ma Kết, Song Ngư tranh đấu thôi. Đúng là ngọt ngào khó tả!!”
Tiếp đó là cả một con đường dài và ba đứa chỉ biết tranh luận xoay quanh
đống cảnh diễn của tất cả mọi người. Kể cả khi đỉnh đầu đầy nắng và
không khí lúc giao mùa lúc nóng lúc lạnh nhưng cả ba cũng chưa cảm thấy
quá chán nản vì bị hành hạ khi bị bán mặt ngoài đường suốt cả một ngày
như thế này. Cuối cùng là tận đến khi tối mịt tối mờ lúc hơn mười một
giờ đêm hôm đó, Sư Tử cùng hai thằng kia mới khệ nệ vác đống vải vóc và
nguyên liệu về nhà cũng ba cái bụng rống tuếch và toàn thân mệt rã rời.
Sư Tử kéo được hết một thứ để ở giữa phòng khách thì quay sang vẫy tay tạm biệt, cảm ơn Bảo Bình và Song Tử rối rít vì đã giúp cô nguyên cả một
ngày cuối tuần như này. Đến khi tiễn họ ra về, Sư Tử đóng cửa lại và vội vã chạy lên phòng, đóng sập cửa lại như một con thú nhỏ trốn chạy kẻ
thù trong sự hoang mang sợ hãi. Sư Tử mệt mỏi ngồi thụp xuống sàn, hai
tay ôm vòng quanh hai đầu gối và úp mặt xuống. Cô cố gắng điều hòa lại
nhịp thở.
“Thằng chết tiệt đó.. sao làm tim mình đập nhanh vậy
chứ.” - Sư Tử thì thào tự nói với mình, xong cô còn lấy hai tay sờ lên
má - “Nóng thật.. chắc bây giờ mặt mình phải đỏ lắm..”
Chẳng lẽ.. cô lại bị tình yêu sét đánh với thằng khỉ đó!! Không được.. không được..!! Tuyệt đối KHÔNGGGGG!!!!