Mẹ Giản đuổi theo phía sau muốn giúp Tiểu Thỏ đỡ con trai đi ra, lại bị
anh từ chối hất tay, không khỏi sửng sốt. Nghĩ lại mới hiểu, có lẽ ngay
từ đầu bà không hề ngăn cản mẹ của mình, cho nên bây giờ nó có chút oán
hận với bà. Nhìn Tiểu Thỏ khó khăn đỡ Chính Dương, chỉ có thể nhích từng bước, trong mắt mẹ Giản hiện lên tia ảm đạm, bà nhắc Tiểu Thỏ,
"Con cẩn thận một chút, để mẹ đi lấy xe."
Nếu không phải trong lòng lo lắng cho Giản Chính Dương nên quay về nhà sớm
hơn dự liệu, chỉ sợ không biết mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào. Bởi vì
thái độ mạnh mẽ của mẹ Giản nên hai người mới thuận lợi thoát thân, vì
vậy Tiểu Thỏ rất ôn hòa với bà, "Con cảm ơn mẹ, làm phiền mẹ rồi."
Một lát sau, mẹ Giản từ gara chạy xe ra ngoài, Tiểu Thỏ đỡ Giản Chính Dương ngồi vào ghế sau, vốn muốn đến bệnh viện, nhưng anh một mực đòi về nhà. Đến bệnh viện cũng không chịu xuống xe, ầm ĩ muốn về, Tiểu Thỏ và mẹ
Giản không có biện pháp, đành phải nghe theo, chạy xe về nhà.
Về đến nhà,Tiểu Thỏ giúp Giản Chính Dương mở cửa, anh ngăn lại không cho mẹ Giản vào nhà, "Đây là nhà con, mẹ không được vào."
"Ông xã ~" Tiểu Thỏ muốn nói gì đó, bị Mẹ Giản ngăn lại, "Được được, mẹ
không vào nhà, Tiểu Thỏ, con chăm sóc tốt cho nó, nhớ nấu cháo cho nó
uống, nó đang đói, đừng vội cho uống nhiều, uống từng chút một, nếu có
gì không thoải mái, lập tức đưa đến bệnh viện."
Tiểu Thỏ gật đầu, "Dạ, con biết rồi mẹ, thật ngại quá, lát nữa con gọi điện thoại cho mẹ.”
"Uhm." Mẹ Giản gật đầu, dặn dò Tiểu Thỏ một lát, cũng từ chối tiếp điện thoại.
Chờ mẹ Giản xuống lầu, Tiểu Thỏ dìu Chính Dương vào phòng, để anh lên
giường nằm, anh lại ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, cô nhìn dáng vẻ của anh
ngạc nhiên hỏi,
"Ông xã, anh muốn tìm cái gì, em tìm giúp anh, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi."
".........Anh không sao." Mới cử động một chút, Giản Chính Dương cảm thấy chân tay vô lực, thở gấp một hơi mới trả lời,
Tiểu Thỏ nhìn kỹ, mới phát hiện Giản Chính Dương muốn tìm hộp thuốc cấp cứu, ngày trước anh không dùng mấy thứ này, nhưng từ khi anh bị thương ở
tay, Tiểu Thỏ bị thương ở chân, anh liền mua hộp cấp cứu này về.
Đến lúc bị anh kéo, cô mới biết anh muốn bôi thuốc cho mình, không khỏi cảm động, dịu dàng nhìn anh, "Để em tự làm, anh nằm xuống trước đi."
"Không." Giản Chính Dương kiên trì muốn bôi thuốc cho cô, vừa rồi bảo vệ lôi kéo khiến lòng bàn tay bị thương chảy máu, tuy không nghiêm trọng, hiện giờ không còn chảy máu, nhưng bàn tay vẫn dính vệt máu, thoạt nhìn có chút
dọa người, màu sắc đó nhắc nhở Chính Dương, Tiểu Thỏ bị thương là vì
anh.
Anh hay nói sẽ bảo vệ tốt cho cô, nhưng chính anh hại cô bị thương, trong lòng tăng thêm tự trách, không thể khống chế.
Đưa Tiểu Thỏ vào nhà vệ sinh rửa tay, lại giúp cô thoa thuốc, anh biết buổi sáng cô chưa ăn gì, lại kiên trì muốn làm đồ ăn cho cô.
Bất kể
cô dùng cách gì cũng không thể ngăn cản anh, không có biện pháp, đành
vào bếp giúp anh chống đỡ thân thể vô lực, nhìn anh ngay cả tư thế đứng còn không vững lại nhất định muốn làm đồ ăn cho mình, Tiểu Thỏ cay mắt, khó chịu hơn cả khi thấy anh yếu ớt nằm trên giường.
Giản Chính
Dương không vội nấu cháo cho mình, nhanh chóng nấu một chút đồ ăn cho
Tiểu Thỏ, mang ra đặt trước mặt cô, nói, "Bà xã, đến ăn mì đi."
Tiểu Thỏ nhìn tay anh vì mạnh mẽ dùng sức mà run rẩy, khẽ chớp, khẽ rơi nước mắt, không dám nhìn anh, lại mỉm cười dịu dàng ngồi xuống, "Ngon quá,
anh cũng ngồi đi."
"Ừ." Giản Chính Dương ngồi xuống, nhìn Tiểu
Thỏ vùi đầu ăn, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, "Bà xã, sau này mỗi ngày
anh đều làm đồ ăn ngon cho em."
Tiểu Thỏ dừng động tác, gật đầu, "Được."
Giản Chính Dương nhìn cô cúi đầu ăn, nói chuyện với anh cũng không ngẩng
đầu, khẽ nhíu mày, do dự một lát, anh duỗi tay nâng mặt cô lên, nhưng
lại nhìn thấy trên mặt cô đầy nước mắt, lập tức hốt hoảng,
"Em sao vậy, mì nấu không ngon hả, hay là miệng vết thương bị đau? Tại sao em khóc?"
Tiểu Thỏ nắm tay Giản Chính Dương, muốn anh bình tĩnh lại, cười nói, "Vết
thương của em không sao, mì ăn rất ngon, chỉ là nghe anh nói chuyện, em
cảm thấy thực sự hạnh phúc, em quá vui mừng nên mới khóc."
Giản
Chính Dương sững sờ nhìn cô, anh đau lòng lau nước mắt cho cô, "Từ nay
về sau, anh muốn em cười, cho dù vui mừng hạnh phúc, cũng không cho phép em khóc."
Tiểu Thỏ nở nụ cười, lấy khăn tay lau nước mắt, gật đầu, "Được."
"Ăn mì đi."
"Ưhm."
Anh nhìn cô chậm rãi ăn, cô đứng lên muốn đi vào nhà bếp rửa chén, xem anh
nấu cháo thế nào, lại bị anh từ chối, anh mang bát vào nhà bếp rửa, rồi
kiểm tra nồi cháo.
"Được rồi, bây giờ có thể ăn rồi."
Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương đang dựa vào bàn nói chuyện với mình, vô cùng đau lòng, "Chính Dương, em dìu anh qua sô-pha ngồi, từ giờ anh không
được gắng sức nữa, anh cần nghỉ ngơi."
"Được." Giản Chính Dương gật đầu, cháo đã nấu xong, Tiểu Thỏ không cần làm gì nữa, anh cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Tiểu Thỏ đỡ anh ngồi xuống sô-pha, vừa ăn xong nên tinh thần khá thoải mải,
muốn đứng lên hoạt động một chút, lại bị anh giữ chặt, anh yếu ớt nhìn
cô, "Đừng đi, ngồi xuống đây với anh."
Tiểu Thỏ lập tức mềm lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống, "Em không đi, chỉ muốn hoạt động một chút thôi."
Anh ôm cô trong ngực, khẽ nói, "Từ nay về sau, anh không bao giờ để em rời xa anh dù là nửa bước."
Giờ phút này Tiểu Thỏ không thể hiểu hết ý nghĩa trong câu nói đó, nhưng vẫn gật đầu, "Được."
Không có Tiểu Thỏ bên cạnh, mấy ngày vừa rồi Giản Chính Dương không ăn không
uống, tinh thần vô cùng mệt mỏi, đến lúc không thể chống đỡ mới để bác
sĩ truyền dịch, nhờ tác dụng của dịch truyền đi vào giấc ngủ. Trong lúc
ngủ, anh theo bản năng bảo vệ mình, cho nên khi Tiểu Thỏ nhìn anh dù
đang hôn mê, nhưng cô chỉ nói một câu, anh nghe được giọng nói của cô
lập tức tỉnh dậy, không cần nói cũng hiểu, giờ phút này khi ôm cô trong
lòng, ngửi mùi hương quen thuộc, rốt cuộc đã cảm thấy an tâm. Anh hơi
buồn ngủ, không phải vì tác dụng của thuốc, mà anh thật sự đã buồn
ngủ.
Thấy anh muốn đi ngủ, cô vội đẩy anh, "Ông xã, uống chút cháo trước đi, chờ một lát ngủ tiếp,"
"Được." Giản Chính Dương mệt mỏi mở to mắt, chỉ cần cô nói, anh tuyệt đối không cự tuyệt.
Cô đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, "Em đi múc cháo cho anh."
Cô vừa đứng lên liền phát hiện anh cũng đứng lên, vội vã đi tới, "Anh ngồi ở đây, e múc cháo đem qua cho anh là được rồi."
Giản Chính Dương cố chấp đứng lên, "Anh muốn đi theo em."
Tiểu Thỏ bị ánh mắt của anh đánh bại, lúc này cô muốn làm gì cũng đều vô dụng, để anh đi theo mình, cùng vào bếp múc cháo.
"Ăn một chút thôi, đợi lát nữa ăn thêm." Mấy ngày không có ăn gì, lúc này nên từ từ, điều này cô vẫn có hiểu biết.
Ngồi vào bàn, cùng anh ăn cháo, "Cháo mới hâm còn nóng, anh ăn chậm thôi."
Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ dặn dò, ngoài mặt không có biểu tình gì,
nhưng trong lòng vui sướng đắc ý, ngoan ngoãn chậm rãi uống hết chén
cháo. Cô muốn đi rửa chén, lại thấy anh đứng lên đón lấy, vội buông
xuống, nói, "Thôi quên đi, để lát nữa rửa chén cũng được, bây giờ anh
cần phải nghỉ ngơi, ngủ trước đi."
Giản Chính Dương kéo tay Tiểu Thỏ, "Chúng ta cùng nhau đi ngủ."
"Được." Cô đỡ anh trở về phòng, trên cái giường quen thuộc, mọi thứ đều quen
thuộc, hai người cùng nhau nằm xuống, Giản Chính Dương cẩn thận ôm Tiểu
Thỏ, thỏa mãn ngủ thiếp đi. Cô nằm trên giường không muốn ngủ, nằm trong lòng anh, chóp mũi ngửi mùi hương quen thuộc, không bao lâu sau cũng
thiếp đi.
Không thể trách cô, mấy ngày anh không về là chừng ấy
thời gian cô mất ngủ, lúc này, hai người ngủ thẳng một giấc tới hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, nếu không phải cô đói bụng, có thể còn ngủ
tiếp.
"Ưhmmmmmmm!!!"
Đã mấy ngày không được ngủ thoải mái như vậy, Tiểu Thỏ thỏa mãn hừ nhẹ, mở to mắt nhìn Giản Chính Dương, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh. Cô hơi bất ngờ, "Ông xã, anh dậy từ lúc
nào?"
Khóe mắt Giản Chính Dương khẽ nhếch, sâu kín nhìn cô, "Vừa mới tỉnh."
Thực tế, chưa đến bảy giờ sáng anh đã thức giấc, cứ như vậy ngây ngốc nhìn
cô ngủ, lại còn hôn trộm vài lần, chỉ vì cô ngủ say nên không hay biết
gì. Anh nhìn cô ốm hơn, đau lòng nói, "Em gầy."
"Thật không, đúng lúc có thể giảm cân." Tiểu Thỏ vừa cười vừa sờ mặt mình, "Sao vậy, em ốm, trông xấu lắm sao?"
Anh lắc đầu, "Trong lòng anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất."
Tiểu Thỏ nghe anh nói, cười vui vẻ, ôm chặt Giản Chính Dương, "Ông xã, anh thật tốt."
Cho dù cô không nói, anh cũng đoán được, chắc chắn mấy ngày hôm nay cô ăn
không ngon ngủ không yên, anh đau lòng, ôm cô trong ngực nghĩ thầm,
nhất định phải bồi dưỡng cho cô mập lên.
Hai người ôm nhau một
lúc, bụng của Tiểu Thỏ lên tiếng nhắc nhở, cô vội vàng đứng dậy, "Tối
hôm qua anh chỉ ăn một chút cháo, bây giờ chắc đói bụng rồi, em đi hâm
cháo cho anh."
Giản Chính Dương nắm tay cô, "Để anh làm."
Trước sự kiên trì của anh, cuối cùng vẫn là anh đi hâm cháo, sau khi hai
người cùng ăn bữa sáng, vì lo lắng cho thân thể của anh, Tiểu Thỏ yêu
cầu Giản Chính Dương lên giường nghỉ ngơi, dĩ nhiên, anh ép cô phải nằm
cùng anh. Vừa mới ngủ một giấc lâu, hai người đều không thấy buồn ngủ,
anh nhìn cô, hơi rục rịch ngóc đầu.
Tiểu Thỏ đương nhiên không
cho phép anh làm càn vào lúc này, cô ngăn anh lại, muốn đợi thân thể anh tốt hơn. Giản Chính Dương dùng tất cả chiêu thức vô lại, chỉ tiếc là cô không hề lay động, đành phải rầu rĩ khó chịu ôm Tiểu Thỏ tiến hành
phương thức hạ nhiệt độ tự nhiên.
Nghe bên tai truyền đến tiếng
thở mạnh, Tiểu Thỏ có phần vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo anh
không an phận, bây giờ phải tự hạ nhiệt, đáng đời.
Trong phòng
đang yên lặng, chợt điện thoại của Tiểu Thỏ reo lên, cô với tay lên tủ
đầu giường, là điện thoại của Lý Quả Tử, nhớ đến chuyện ngày hôm qua nhờ anh ta giúp đỡ, kết quả sau khi trở về liền quên hết không còn một
mảnh, Tiểu Thỏ vội vàng nghe máy, "A lô, Lý Quả Tử?"
"Tiểu Thỏ,
cô xem tài liệu tôi gửi chưa, hơn ba giờ đêm hôm qua tôi mới gửi cho cô, lúc đó tôi sợ cô đã ngủ nên không điện thoại báo cô biết." Giọng nói
của Lý Quả Tử dày đặc âm mũi, có lẽ anh ta vừa ngủ dậy liền gọi điện
thoại cho cô.
Tiểu Thỏ nghe vậy, vội nói cảm ơn, "Tôi chưa xem, Quả Tử, cảm ơn anh, hai ngày nữa tôi mời anh ăn cơm."
"Được rồi, không thành vấn đề, à đúng rồi, thần tượng anh ấy..."
"Anh ấy về nhà rồi, anh ấy không sao."
"Vậy à, tốt cả rồi, hai ngày nữa chúng ta gặp lại." Lý Quả Tử nghe xong rất hưng phấn.
"Được, tạm biệt anh."
Tiểu Thỏ quay lại, bắt gặp ánh mắt hờn giận của ông xã, cô bị dọa sợ, "Anh sao thế?"
"Quả Tử là ai?" Giọng nói của Giản Chính Dương mang theo nồng đậm đố kị.
"Chính là Lý Quả Tử đó, lần này em có thể tìm được anh, tất cả đều nhờ vào anh ta." Tiểu Thỏ vừa nói vừa đi xuống giường mở máy tính "Nếu không có anh ta xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của cảnh sát, em hoàn toàn không thể
tìm được địa chỉ của bà ngoại, em làm mất danh thiếp của mẹ, gọi điện
thoại không có liên lạc, em không biết liên hệ với ai, tâm trạng rất lo
lắng."
Nghe cô nói vậy, thái độ thù địch của Giản Chính Dương
giảm đi một chút, nhưng vẫn còn bất mãn khi Tiểu Thỏ xưng hô thân thiết
với người khác, "Anh nhất định sẽ dạy em trở thành cao thủ máy tính, sau này có thể tự mình làm việc, không cần đi tìm người khác."
Trải
qua chuyện lần này, Tiểu Thỏ sâu sắc hiểu được tầm quan trọng của một
hacker, cô gật đầu, "Em nhất định sẽ cố gắng học hỏi."
Thấy Giản Chính Dương muốn rời giường, cô lập tức ra lệnh, "Nằm trên giường nghỉ ngơi, không được đứng lên."
"Bà xã, bây giờ anh không muốn ngủ."
"Cũng phải nằm trên giường."
"Vậy em nằm với anh."
"Đợi lát nữa."
Thấy có việc đang hấp dẫn chú ý của cô hơn cả chính mình, Giản Chính Dương ghen tị, "Em đang làm gì vậy?"
"Em nhờ Quả Tử điều tra tin tức của mẹ em và Niếp Tiểu Phương có quan hệ
gì, nếu không tại sao em và Niếp Tiểu Phương lại giống nhau như vậy?"
"Anh có thể giúp em điều tra." Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ còn có việc nhờ Lý Quả Tử giúp đỡ, lập tức nổi giận.
"Anh còn chưa hồi phục."
"Hiện tại anh rất khoẻ."
"Được... " Nhận ra anh đang hờn dỗi, cô hơi buồn cười, "Chờ sau khi anh khoẻ
lại, anh điều tra tất cả những chuyện lớn nhỏ của hai người này cho em,
được không?"
"Không thành vấn đề." Giản Chính Dương gật đầu, trong mắt lộ rõ hưng phấn, "Anh nhất định sẽ cho em đáp án tốt nhất."
"Hy vọng vậy." Mẹ đã mất, mặc dù cô rất muốn có thêm người thân, nhưng nếu
thật sự cô và người này có quan hệ, cũng không phải chuyện tốt. Hiện
tại, Tiểu Thỏ nghĩ, dù sao bà ngoại của Chính Dương cũng không thích cô, không bằng cho cô nhận được người thân vẫn tốt hơn nhiều.
Xem
xong tin tức của Lý Quả Tử gửi tới, điều khiến Tiểu Thỏ vui mừng chính
là chồng của Niếp Tiểu Phương cũng mang họ Cừu, nhưng cô hơi buồn bực,
tài liệu nói bọn họ chỉ có một người con tên là Cừu Tần, không hề nói
bọn họ từng có con gái. Mà mẹ của cô, còn là đứa trẻ lớn lên trong cô
nhi viện, phần tư liệu này không chính xác.
Mẹ cô từng nói, gia
đình hai bên không đồng ý cho cha và mẹ ở cùng một chỗ, sau đó người nhà còn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, gả cho cha, tuy rằng ông và người nhà
không đoạn tuyệt quan hệ, nhưng ông kiên trì muốn cưới mẹ nên địa vị
trong nhà cũng bị hạ thấp, mãi đến khi cha và mẹ ly hôn, ông mới lấy lại được địa vị của mình.
Xem ra có người đã chỉnh sửa tư liệu này,
Tiểu Thỏ tắt máy tính, trở về giường, nằm trong lòng Giản Chính Dương,
nói cho anh nghe những nghi hoặc trong lòng mình, "Có thể tìm được tài
liệu thật hay không?"
Giản Chính Dương gật đầu, "Chỉ cần tìm được máy tính nào đã sửa tư liệu, có thể khôi phục lại dữ liệu cũ, nhưng quá trình này cần có thời gian."
"Không sao, em không vội, chờ sau khi thân thể anh hồi phục, anh giúp em điều tra một chút."
"Được."
"Hay là, chúng ta trực tiếp tìm DNA của Niếp Tiểu Phương, sau đó đến bệnh
viện làm xét nghiệm DNA, đây là cách tốt nhất." Tiểu Thỏ chợt có ý nghĩ.
"Chỉ cần bà ấy có đăng ký là có thể tìm được." Giản Chính Dương nói, "Việc này cứ giao cho anh, không cần nghĩ nhiều."
"Ưhm."
………………………
Một ngày ba lần, mẹ Giản gọi điện tới hỏi thăm tình hình thân thể của Giản
Chính Dương, bởi vì chuyện ở nhà họ Giản, mẹ Giản đứng ra giúp đỡ hai
người nên thái độ của Tiểu Thỏ đối với bà rất lễ độ, hỏi gì đáp nấy, hai người vô thức đều tránh nói chuyện của ông bà cụ Giản. Mẹ Giản muốn nói chuyện với Giản Chính Dương lại bị anh từ chối, Tiểu Thỏ thấy vậy hơi
khó xử, đành phải thay anh nói chuyện với bà, lại khiến Giản Chính Dương mất hứng, anh không muốn cô phải cẩn trọng khi nói chuyện với mẹ của
mình như vậy, lo sợ cô bị uỷ khuất.
Không ai hiểu con bằng mẹ,
làm sao mẹ Giản không hiểu trong lòng con trai đang nghĩ gì, bà biết
không nên đến nhà quấy rầy bởi vì con trai sẽ không chào đón mình, hiện
tại sức khỏe không tốt, bà không thể khiến anh không thoải mái, dù sao
có Tiểu Thỏ chăm sóc anh, bà cũng yên tâm. Hiện tại quan trọng là con
trai đã có người yêu, lần này mẹ dùng thủ đoạn chẳng những không chia
cắt được bọn họ, ngược lại khiến nó càng kiên quyết hơn. Thực ra mẹ Giản hơi lo lắng, nếu như bà có biểu hiện không thích Tiểu Thỏ, chỉ sợ con
trai cũng rời xa bà.
Trên đời này không có cha mẹ nào thắng được
con cái, cho nên vì con trai, mẹ Giản chịu thua, bà biết khi bà đưa Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương rời khỏi nhà họ Giản, cũng là lúc bà bắt đầu
học cách chấp nhận và yêu thương Tiểu Thỏ nhiều hơn, cho đến khi nào con trai không còn yêu thích Tiểu Thỏ. Chẳng qua, trong lòng bà cũng hiểu,
ngày này có lẽ sẽ không xảy ra.
Tiểu Thỏ nghĩ tình hình của Giản
Chính Dương phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần, nhưng chỉ mới một ngày,
tinh thần của anh đã vui vẻ mười phần. Cô cẩn thận quan sát, xác định
thân thể của anh không có việc gì lớn, dù sao cũng chỉ vài ngày không ăn cơm, chỉ truyền dịch nên cơ thể có vẻ suy yếu, hơn nữa bởi vì Tiểu Thỏ
không có bên cạnh, ám ảnh tâm lý khiến anh trở nên rất mệt mỏi, hiện tại hai người đã trở về bên nhau, tình cảm thoả mãn, tâm lý tốt, tất nhiên
sẽ nhanh hồi phục.
Sau khi đã xác định anh không có vấn đề gì
lớn, cô cũng yên lòng, đồng ý cho anh nằm trên giường sử dụng máy tính,
nhưng không vội điều tra chuyện của Niếp Tiểu Phương, dù sao cô cũng
hiểu, anh làm việc này sẽ rất đau đầu hại não, hiện tại cô không muốn
anh mệt mỏi quá độ, dùng máy tính nhưng chỉ cho anh chơi game, không cho phép anh đụng vào những chương trình, lập trình cần tập trung đầu óc
vất vả.
Biết cô quan tâm đến mình, mỗi ngày Giản Chính Dương đều
cười không khép miệng, dáng vẻ đắc ý đến mức Tiểu Thỏ nhìn không nổi,
thậm chí muốn hung hăng đánh cho anh một trận.
Trải qua mọi
chuyện mới rõ người kia rất quan trọng, Giản Chính Dương cực kỳ hưởng
thụ sủng ái, anh mất tích khiến cô cuống cuồng lo lắng, càng hiểu rõ vị
trí quan trọng của Giản Chính Dương ở trong lòng mình. Hiện tại, cô trân trọng mỗi giây phút ở bên anh, sao có thể nhẫn tâm mắng anh dù chỉ một
câu.
Cho dù thỉnh thoảng mắng anh, giọng điệu vẫn đùa nghịch
không hề có ý trách móc, khiến Giản Chính Dương càng vui vẻ, anh sẵn
lòng dùng cả thế giới đổi lấy Tiểu Thỏ không chút do dự.
Dưới sự
chăm sóc của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương chỉ ăn rồi ngủ, cơ thể đã khỏe
hơn rất nhiều, nhưng anh buồn bực bởi vì từ đầu đến cuối Tiểu Thỏ chỉ lo lắng cho thân thể của anh, chỉ cho anh ôm cô nhưng không được làm đến
bước cuối cùng. Theo cô nói, như vậy là vận động quá sức, mà lúc này anh không được vận động mạnh, tình trạng mỗi lần đều chỉ nhìn không được ăn khiến Giản Chính Dương buồn rầu không thể phát tác.
Vì vậy câu chuyện được nói nhiều nhất mỗi ngày, đó là:
"Bà xã, chúng ta …abc đi"
"Không được."
"Bà xã, thân thể anh tốt lắm rồi, thật đó, nếu không tin, em kiểm tra một chút đi."
"Không được."
"Bà xã... "
Không đến mười phút sau …
"Bà xã, anh muốn."
"Anh tự giải quyết đi."
"Anh tự giải quyết thế nào được?"
"Tùy anh."
"Bà xã... "
....
Vô số lần mười phút sau,
"Bà xã, anh... "
Tiểu Thỏ mất kiên nhẫn, đập một cái, lập tức yên lặng, hài lòng nhìn Giản Chính Dương đứng im tại chỗ, cô đe dọa,
"Anh còn làm phiền em, một năm không cho anh chạm vào."
Kết quả, Giản Chính Dương đấu với Bạch Tiểu Thỏ, Bạch Tiểu Thỏ đại thắng!
Chẳng qua, sau một giờ nghiêm túc tập trung, Tiểu Thỏ hơi mệt, nhìn anh ngoan ngoãn chơi game, không chú ý tới mình, trong lòng cô bắt đầu phân cao
thấp với cái máy tính, cô không có lực hấp dẫn bằng nó hay sao?
Quả nhiên, ở bên cạnh một bình dấm chua lâu ngày, bản thân cũng sẽ trở thành bình dấm chua.
"Ông xã."
"Ừ?"
"Em mệt!"
"Nghỉ ngơi một lát đi."
"Ờ."
Không đến 10 phút sau
"Ông xã."
"Ừ?"
"Game hấp dẫn lắm sao?"
"Rất thú vị."
"Anh thích game hay thích em?"
"Em."
Tiểu Thỏ hài lòng, không hỏi tiếp.
Lại qua mười phút.
"Ông xã."
"Ừ?"
"Em chán quá."
"Bà xã."
"Sao ạ?"
"Nếu em không muốn xxx với anh, đừng bày ra tư thế đó ở trước mặt anh, mắt
anh rất tốt, em muốn quyến rũ anh, đừng trách anh Bá vương ngạnh thượng
cung."
"Hả, anh hiểu lầm rồi,......"
Bị anh nhìn thấu,
Tiểu Thỏ lúng túng, ảo não ngồi thẳng người, nghiêm túc. Một lát sau, cô ngẩng đầu, vô tình liếc nhìn máy tính của Giản Chính Dương, phát hiện
anh đang cùng một tổ đội đánh quái, hơn nữa đội trưởng còn là con gái,
Tiểu Thỏ lập tức nổi máu ghen.
Cảm nhận không khí xung quanh hơi u ám, Giản Chính Dương không quay đầu lại, trên mũi nghe được hương vị
quen thuộc, "Bà xã, không đọc sách nữa sao?"
"Em mệt rồi, không đọc nữa." Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm bóng dáng trên màn hình máy tính, "Ông xã, game vui lắm à?"
"Em vừa hỏi rồi mà."
"Vậy sao, con người vẫn thường thay đổi, có lẽ vừa rồi anh cảm thấy game này chơi rất thú vị, nhưng mà sau đó lại phát hiện có chuyện khác càng hấp
dẫn anh hơn, có phải không?"
"Hiện tại anh chưa phát hiện."
"Thật vậy à." Tiểu Thỏ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Giản Chính Dương, "Thật sự, không thấy gì hứng thú sao?"
Giản Chính Dương sửng sốt, nhìn bàn tay đang nắm, khẽ run, tuy rất nhanh, nhưng cô thấy được, mừng thầm, làm bộ không thấy gì,
"Ông xã, anh không đánh quái nữa sao, cho bà xã nhìn khí phách anh dũng của ông xã đi."
"À." Giản Chính Dương đưa mắt nhìn lên màn hình, mới phát hiện vừa rồi có
rất nhiều quái thú kéo đến, kết quả anh và đồng đội đều đã chết, hiện
tại bản thân đang anh dũng nằm sấp trên mặt đất.
"Hả, chết rồi sao?" Tiểu Thỏ chu miệng, mừng thầm, đáng đời, chết là đáng, dám cùng tổ đội với ông xã của cô, đáng chết, hứ!
"Nhưng mà cũng không sao, đúng lúc, chúng ta có thể làm chuyện khác."
"Làm cái gì?" Giản Chính Dương không hiểu.
"Làm gì cũng được, ví dụ như...... " Tiểu Thỏ ám muội kề sát Giản Chính
Dương, mê hoặc dụ dỗ. Nếu bây giờ Giản Chính Dương vẫn không hiểu chuyện gì, anh đúng là ngốc nhất thiên hạ, chẳng qua, anh không vội vã di
chuyển, tỏ vẻ bối rối nhìn Tiểu Thỏ.
"Nhưng mà, anh đang chơi game, còn chưa cứu sống đồng đội, cứ mặc kệ như vậy không tốt lắm."
Đồng đội, đồng đội muội muội, chết luôn đi, trong lòng Tiểu Thỏ bốc hỏa, vì Giản Chính Dương lo lắng cho người khác mà khó chịu.
"Game quan trọng hơn bà xã sao?"
"Không phải."
Nói vậy còn nghe được, nếu anh dám nói có, cô thề một năm cũng không cho
anh chạm vào mình, Giản Chính Dương không hề do dự trả lời, vì vậy Tiểu
Thỏ khá hài lòng.
"Không phải nói, bây giờ anh là người có gia
đình, làm người chồng tốt thì phải cố gắng hết sức làm cho vợ hài lòng,
anh biết không?"
"Anh biết." Giản Chính Dương gật đầu, "Nhưng mà
bà xã, anh cũng vì muốn tốt cho em, anh sợ chuyện anh muốn làm và chuyện em nghĩ không giống nhau."
Tiểu Thỏ làm sao không hiểu Giản
Chính Dương đang bóng gió với cô, đúng lúc có thể kéo anh thoát khỏi mấy đồng đội kia, cô lập tức ôm tay anh, "Người ta không phải đã nói rồi
sao, cái gì.... cũng... đều có thể làm..."
"Vậy, anh sẽ không
khách sao nữa." Hai mắt Giản Chính Dương tỏa sáng, bà xã đã nói, chuyện
gì cũng đều có thể làm, lần này, anh tuyệt đối sẽ không xuống xe giữa
đường.
"Được." Tiểu Thỏ cười duyên, đôi môi mềm mại chủ động đưa
tới, cô không cho phép ông xã chú ý đến bất kỳ cô gái nào, cho dù chỉ
suy nghĩ thôi cũng không được phép, hừ!
Được Tiểu Thỏ đồng ý, lại còn chủ động hôn anh, Giản Chính Dương sao có thể khinh địch mà buông
tha cho cô, vì thế, trời đất xoay chuyển, củi đốt liệt nữ, mọi người đều hiểu...
Một lúc lâu sau, Tiểu Thỏ mệt mỏi đến nỗi tay cũng không thể động, nhìn dáng vẻ cô buồn ngủ, tâm trạng Giản Chính Dương vô cùng
thỏa mãn, nói nhỏ với cô,
"Bà xã, anh muốn thẳng thắn với em một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
"Thật ra nữ đồng đội kia, là tài khoản phụ của anh."
Tiểu Thỏ: "........."
Một lúc lâu sau, tiếng thét giận dữ của Tiểu Thỏ truyền đến, "Giản Chính Dương, anh dám lừa em."
Từ đầu tới cuối, cô bị anh ăn sạch, sau đó lại thay cô xóa bỏ mọi nghi
ngờ, thiếu chút nữa còn hại cô tức muốn hộc máu, anh bị cô quát nhưng
không sợ, chỉ tủm tỉm cười, ôm cô trong lòng mình, không cho động đậy.
"Anh không làm vậy, sao có thể biết bà xã còn để ý đến anh, bà xã, anh thật
sự cao hứng, bộ dáng ghen tuông của em, rất đáng yêu."
Tiểu Thỏ
cảm thấy tranh cãi cũng vô ích, một lúc sau, bất đắc dĩ nói, "Lần này
phạm tội em cho qua, từ nay về sau, không được lập lại trò này với em."
"Tuân lệnh bà xã đại nhân."
"Còn nữa, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em, trước tiên, em biến anh
thành hoạn quan, sau đó đi tìm mười tám người đàn ông đến an ủi chính
mình."
"Em dám, vĩnh viễn cũng không ngày đó."
"Được, vậy anh ngoan ngoãn an phận cho em."
"Được."
Rốt cuộc, cũng không biết là ai đang trị ai, có lẽ khi yêu, thật sự không ai quan tâm chuyện thắng thua.