Tiễn Giản Chính Dương đi xong, Tiểu Thỏ trở về nhà lần nữa, mặc dù lúc ở dưới lầu Giản Chính Dương đã nhiều lần căn dặn, lại cảm thấy anh có
phần chuyện bé xé ra to, nhưng mà vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cả
nhà trống trải, trong lòng Tiểu Thỏ đột nhiên dâng lên cảm giác mất mát
không thể lý giải.
Cô sống cùng một chỗ với Giản Chính Dương nên
bản thân sớm bị anh làm cho hồ đồ mất rồi, trước kia cũng không phải
chưa ở một mình, sao hôm nay mới một lúc đã cảm thấy không được tự nhiên rồi.
Quả nhiên thói quen là một chuyện rất đáng sợ, có một người từng giờ từng phút luôn luôn ở bên cạnh bạn nói cho bạn biết người đó
cần bạn, sẽ luôn bên bạn không rời, có thể khi đó bạn không cảm thấy,
nhưng một khi xa nhau, liền ý thức được người đó rất quan trọng, lại vô
thức khiến cho thể xác và linh hồn của chính mình bị đắm chìm trong đó,
thật sự là chuyện rất đáng sợ.
Lắc đầu xua đi những suy nghĩ mờ
ám trong lòng, Tiểu Thỏ cầm lấy một cuốn sách căn bản về máy vi tính
tiếp tục nghiên cứu, một bên là máy tính hướng dẫn, cầm viết trong tay,
bên cạnh là từ điển Hán - Anh.
Vì sao người đầu tiên phát minh ra máy vi tính không phải là người Trung Quốc?
Vừa tra từ điển Hán - Anh vừa dùng máy tính cẩn thận ghi chép lại đầy đủ
nội dung đã dịch nghĩa, Tiểu Thỏ có phần hơi tiếc nuối, ngày trước cô
không thích học môn Tiếng Anh, không nghĩ tới có một ngày vẫn phải dùng
đến từ điển Hán - Anh.
Thật ra những từ Tiếng Anh nào cô không
biết, có thể trực tiếp hỏi Giản Chính Dương, nhưng mà cô cảm thấy tự
mình tra từ điển thì có thể hiểu sâu nhớ lâu hơn một chút. Bây giờ cô có thầy giáo bên cạnh, có thể dạy theo trình độ năng lực của chính mình,
Tiểu Thỏ không muốn lãng phí cơ hội, ngoài sự thích thú của bản thân, cô muốn một ngày nào đó được cùng tung hoành trên mạng với Giản Chính
Dương, vợ chồng bọn họ song kiếm hợp đấu, là một chuyện khiến người ta
hưng phấn cỡ nào.
Cô hi vọng khi nhìn Giản Chính Dương thao tác
trên bàn phím, cô có thể đứng bên cạnh anh tìm hiểu, không giống như bây giờ phải nhìn hình ảnh Tiếng Anh để không bị nhầm từ.
Thất học
không đáng sợ, đáng sợ là người không có hiểu biết, không có nghị lực
vươn lên. Tiểu Thỏ cảm thấy tính cách của Giản Chính Dương tuy có khiếm
khuyết, nhưng bản thân anh thật sự tài giỏi thậm chí có rất nhiều người
kém xa anh.
Nếu không phải bởi vì Giản Chính Dương tính tình
phóng khoáng, sao bản thân anh có thể chọn lấy một cô gái bình thường
như cô làm vợ, chỉ sợ không cần nói đến lý lẽ kia của bà ngoại Giản
Chính Dương, cũng sẽ không đồng ý cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ,
không cần nói đến những chuyện khác, chỉ cần một câu nói Giản Chính
Dương nhà bọn họ tài giỏi thế nào, cô còn có thể xứng đôi với anh sao?
Một câu này lập tức có thể giết chết cô, làm cho cô chết không có chỗ chôn, không cần người khác phải nói thêm, bản thân cũng thấy thật chán nản,
ngay cả bây giờ cũng vậy, chỉ cần đánh giá vẻ bên ngoài, cô đã có loại
cảm giác tự ti lo sợ, đừng nói đến chuyện anh là một người tài năng xuất chúng.
Cho nên, tuy rằng việc học bây giờ nghe có vẻ rất khổ sở, nhưng Tiểu Thỏ thực sự cố gắng toàn tâm toàn ý nỗ lực theo đuổi, chỉ
khi thật sự yêu thích một chương trình học nào thì mới có quyết tâm học
tập, nếu cảm thấy vô vị nhàm chán, sẽ dễ dàng nản lòng bỏ cuộc.
Sau một hồi tự động viên bản thân, Tiểu Thỏ nhanh chóng mang cả thể xác và
tinh thần vùi đầu vào học tập, khi tập trung vào công việc, thời gian
đặc biệt trôi mau, vốn tưởng phải chờ đợi Giản Chính Dương là chuyện rất khó khăn, nhưng sau khi vùi vào học, lại không cảm thấy thời gian buồn
tẻ một chút nào.
Chờ đến lúc Tiểu Thỏ ý thức được vấn đề, thời
điểm nhìn lại, không thể ngờ đã hơn một giờ sáng, trách không được cô có chút mệt mỏi, chẳng qua, không phải Giản Chính Dương năm lần bảy lượt
nói rất nhanh sẽ trở về, nhưng đã trễ thế này sao vẫn không thấy.
Trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, vội vàng lấy điện thoại muốn gọi cho Giản Chính Dương, kết quả mới phát hiện có tin nhắn, là của Giản Chính
Dương, nói bà ngoại muốn anh ở lại nhà một đêm, tối hôm nay không thể
trở về.
Nếu anh không về, sao lại không gọi điện cho cô, mang
theo nghi ngờ, Tiểu Thỏ lấy điện thoại gọi cho Giản Chính Dương lần nữa, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Chân mày Tiểu Thỏ cau lại, không
biết vì sao trong lòng cô có dự cảm không tốt, muốn gọi điện thoại cho
mẹ Giản, nhưng mà ngẫm lại đã trễ như vậy nói không chừng bà cũng đã đi
ngủ, bây giờ quấy rầy thì không tốt lắm.
Lại thầm mắng mình mải
lo học quên cả giờ giấc, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của Giản Chính
Dương, lẽ nào điện thoại vừa rồi không phải của anh? Không phải chứ, mới qua một chút thôi mà.
Cố nén nội tâm đang ngờ vực, Tiểu Thỏ suy
nghĩ, trả lời tin nhắn cho anh, “Ngày mai khi nào thì trở về?” Điện
thoại tắt máy, đương nhiên cô không thể kỳ vọng anh ngay lập tức trả lời lại, chỉ hi vọng ngày mai khởi động điện thoại sẽ nhìn thấy tin nhắn
rồi trả lời cho cô.
Để điện thoại qua một bên, sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, cô có chút lo lắng lại nhìn đến điện thoại,
trách mình không được suy nghĩ nhiều, chỉ là ngủ lại cùng bà ngoại một
buổi tối, hiện tại cô cần phải nghỉ ngơi, không được phép suy nghĩ miên
man.
Vứt bỏ suy nghĩ mờ ám trong lòng, cô lại ở trên giường đếm
cừu, đếm tới một vạn con vẫn chưa ngủ được, sau cùng lại dứt khoát ngồi
dậy, mở đèn, nhìn trên giường rộng lớn bất đắc dĩ cười, không có Giản
Chính Dương ôm cô, không thể ngờ cô không ngủ được.
Bình thường
lúc ngủ cùng anh, cảm giác, bị anh ôm thật chặt, bây giờ anh không có ở
đây, cô lại bắt đầu nhớ nhung, thật sự rất hoài niệm cảm giác khi đó.
Trong lòng Tiểu Thỏ suy nghĩ, chờ ngày mai Giản Chính Dương quay về, cô nhất
định phải lập tức nói cho anh biết, sau này mặc kệ anh đi đến nơi nào,
cô đều muốn đi theo, bởi vì không có anh, cô sẽ không ngủ được.
Nếu như mình nói như vậy, anh nhất định sẽ thật cao hứng, tưởng tượng thấy
bộ dáng vui mừng phấn khích của Giản Chính Dương, trong tim cô bất giác
nở nụ cười, không buồn ngủ nữa, vậy thì xem phim.
Một mình cảm
thấy hơi yên tĩnh, Tiểu Thỏ chạy vào mở tủ lạnh tìm chút đồ uống đặt lên bàn máy tính, lại đi đến ban công bế Tiểu Bạch đang ngủ vào trong.
“Tiểu Bạch à, tối hôm nay chị không ngủ được, anh rể em không có ở nhà, thật
là khó chịu nha, chao ôi, chị thật sự xong rồi, bây giờ em phải hy sinh
một chút, cùng chị xem phim đi, chúng ta xem phim cả đêm, chờ anh rể
quay về có được không?”
Tiểu Bạch ai oán: haizzz, chị gái ngủ
không được thì có liên quan gì đến em, bình thường lúc hai người thân
thiết thì chê em dư thừa, bây giờ người ta buồn ngủ thì bị đem ra làm
cứu tinh lại phải bồi chị xem phim, chị không ngủ được thì quan hệ gì
đến e, vì sao, vì sao, vì sao!!!
Nỗi lòng ai oán của Tiểu Bạch,
đương nhiên là Tiểu Thỏ không nghe được, vì vậy cô nghĩ im lặng chính là ngầm đồng ý không lên tiếng, cô nghĩ Tiểu Bạch đồng ý đề nghị của mình. “Tiểu Bạch em thật ngoan, đến đây, chị cho em ăn ngon.”
Tiếng
lòng của Tiểu Bạch: đừng tưởng cho đồ ăn ngon có thể mua chuộc được em,
mèo cũng có khí phách của mèo, còn nữa còn nữa, sự thực em là thú cưng
nha, cái kia, hạt dưa kìa? Em muốn ăn sao?..