Đồng thời bị một chân đạp về phía vòng vây, Đường Vũ Lân kinh giác trong cơ thể hồn lực chợt giảm xuống, hầu như là trong khoảnh khắc này, cấp
mười hồn lực liền tiêu hao không còn một mống.
- Đùng đùng đùng!
Từng cây từng cây Lam Ngân Thảo gãy vỡ, các học viên lớp lớn dồn dập từ quấn quanh bên trong tránh ra.
Đồng thời quấn quanh nhiều người như vậy, tại bọn họ vượt xa Đường Vũ
Lân hồn lực tránh thoát bên dưới, Lam Ngân Thảo Đường Vũ Lân lần thứ
nhất đứt đoạn, Lam Ngân Thảo biến dị tác dụng phụ cũng thuận theo xuất
hiện, hồn lực tiêu hao hầu như không còn.
- Tiểu tử, ngươi dám động vào ta!
nam học viên cao to vung nắm đấm lên nhìn Đường Vũ Lân ném tới.
- Dừng tay!
Mộ Hi quát chói tai một tiếng.
Nam học viên lúc này mới dừng tay, nhưng vẫn là xô đẩy Đường Vũ Lân một cái.
Lúc này Đường Vũ Lân mới nhìn thấy, lúc trước đoàn kia cường quang
chính là Mộ Hi thả ra ngoài, nàng dưới chân màu vàng trăm năm hồn hoàn
bốc lên, hơn nữa rõ ràng là hai cái hồn hoàn. Trên đỉnh đầu, một vòng
khác nào mặt trời giống như quả cầu ánh sáng màu vàng óng ánh sáng lấp
loé, ở vai trái trên nàng, một tiểu đoàn quất màu đỏ hỏa diễm nhẹ nhàng
nhảy lên, tựa như là Hồn Linh nàng. Nóng rực đang thu lại, nhưng không
khí chung quanh nhiệt độ vẫn là lên cao rất nhiều.
Đây là Võ Hồn gì? Cảm giác thật là mạnh.
Các học viên lớp lớn tự mình nhìn về hai bên tránh ra, Mộ Hi chậm rãi đi tới trước mặt Đường Vũ Lân, tuy rằng Võ Hồn nàng nhiệt độ đã hạ thấp,
nhưng khí thế vẫn như cũ cường hãn.
Hai hoàn, nàng đã là Đại hồn sư.
- Ta là Trung cấp bộ lớp năm tốp một Mộ Hi, ta muốn cùng ngươi so tài
rèn đúc. Nếu như ngươi dự định tiếp tục học tập ở học viện, không nên
chối từ.
Mộ Hi lạnh lùng nói.
Nàng từ nhỏ đã là một cô nương hiếu thắng.
Đường Vũ Lân ánh mắt ngưng lại, hắn ghét nhất chính là có người uy hiếp
hắn, tính cách bên trong quật cường này bộ phận cấp tốc chiếm thượng
phong.
Giữa lúc hắn muốn mở miệng, đột nhiên, một âm thanh lãnh đạm vang lên.
- Nếu như ngươi dự định sống sót, đừng phí lời, mau nhanh để chân chó của ngươi tự cút ngay!
Mộ Hi sắc mặt khẽ thay đổi, cơ thể thanh mảnh mềm mại trong nháy mắt
căng thẳng, trong ánh mắt cũng lóe ra một ít vẻ hoảng sợ. Những người
khác không biết phát sinh cái gì, nhưng nàng lại có thể rõ ràng cảm giác được, trên cổ mình không ngừng truyền đến âm trầm khí tức lạnh lẽo, tựa như chỉ cần mình hơi động đậy, sẽ bị cắt đứt yết hầu.
Nàng không dám cử động, thậm chí không dám một lần nữa phóng thích Võ Hồn.
- Bảo bọn họ cút ngay!
Âm u âm thanh lại vang lên. Từ bên cạnh người Mộ Hi cố một khuôn mặt hiện ra, chẳng lẽ là Tạ Giải sao?
Hắn muốn so tài ao thấp với Mộ Hi, nhìn qua một cánh tay hắn đặt ở trên
bả vai Mộ Hi,một cái tay khác nắm Quang Long Chủy, đỉnh ở bên hông Mộ
Hi.
- Khốn nạn, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Nam học viên cao to nổi giận gầm lên một tiếng.
Tạ Giải lạnh lùng nói:
- Ta kiên trì có hạn, nếu như các ngươi cho rằng, ta ở học viện không dám động thủ, vậy các ngươi có thể thử xem.
Vừa nói, hắn dùng sức Quang Long Chủy, Mộ Hi nhất thời rên lên một tiếng đau đớn.
- Các ngươi đi đi!
Mộ Hi khẽ quát một tiếng, nàng có thể cảm giác được một cách rõ ràng sau lưng truyền đến sát khí, nàng dù sao chỉ là hài tử mười ba tuổi, sợ
hãi cấp tốc chiếm cứ thượng phong.
Các học viên lớp lớn không thể không tản ra, bỗng có âm thanh gầm lên giận dữ rít gào vang lên:
- Dừng tay!
Tạ Giải toàn thân tê rần, hai tay bên trong Quang Long Chủy long chủy
gần như cùng lúc đó biến mất. Sau một khắc, hắn đã bị một bóng người cao to khác nào đó nhấc bổng trong tay.
Trung cấp bộ giáo đạo xử.
- Nói đi! Chuyện gì xảy ra.
Thầy chủ nhiệm Long Hằng Húc mặt trầm như nước đứng trước mặt những học sinh này.
Mộ Hi cúi đầu, nói:
- Ta chỉ là đi tìm Đường Vũ Lân tranh tài rèn đúc.
Tạ Giải cười lạnh một tiếng:
- Mang theo một bầy chó ở ký túc năm nhất chúng ta đòi người, các ngươi sinh viên năm 3, năm 4 chính là như thế tìm người sao?
Long Hằng Húc lạnh lùng lườm hắn một cái:
- Đây chính là nguyên nhân ngươi dùng đao uy hiếp học tỷ? Nếu như bọn họ không dừng tay đây? ngươi thật sự giết cô ấy?
Tạ Giải bĩu môi,ánh mắt xem thường quét một vòng nhìn các học trưởng:
- Cái này chưa chắc đã nói trước được.
Long Hằng Húc chuyển hướng Đường Vũ Lân:
- Vậy còn ngươi? Làm người khởi xướng, ngươi có cái gì muốn nói?
Đường Vũ Lân ánh mắt ôn hòa, nhưng phi thường kiên định nói:
- Khi còn bé, cha giảng cho ta một đạo lý. Ở ta mới vừa tiến vào sơ cấp
học viện, cha nói với ta, nếu như ta ở trong trường học bị bắt nạt bởi
đồng học nhỏ hơn, cứ để mạnh mẽ giáo huấn. Thế nhưng, nếu như có lớn
hơn so với ta bắt nạt ta, như vậy, liền không chút do dự giáng trả, hắn
chắc chắn sẽ không trách cứ ta.
Nhìn mắt đứa nhỏ này, Long Hằng Húc đột nhiên phát hiện, làm chủ nhiệm
nhiều năm như vậy, lại bị hắn nói có chút á khẩu không trả lời được.
- Nói hay! Ta cũng không cảm thấy học sinh của ta có chỗ nào làm sai.
Một thanh âm lạnh như băng vang lên. Giáo đạo xử cửa phòng làm việc mở, Vũ Trường Không sắc mặt âm trầm đi vào.
Long Hằng Húc nhíu nhíu mày:
- Võ Lão sư, gõ cửa là phép lịch sự cơ bản ngươi quên sao?
Vũ Trường Không lãnh đạm nói:
- Xin lỗi!
Long Hằng Húc khuôn mặt thoáng co giật một thoáng, người này, thanh âm
xin lỗi nào có chút thành ý, hắn ở Cao cấp bộ cũng đã khiến giáo đạo xử
chủ nhiệm rất đau đầu, đến bên này, dạy học trò kém cỏi nhất lớp, lại
còn một điểm đều không cải.
- Lấy lớn ép nhỏ, các ngươi rất bản lĩnh!
Vũ Trường Không ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mộ Hi cầm đầu năm lớp năm một tốp với vài tên học viên:
- Lấy lớn ép nhỏ ta sẽ không làm, nhưng nếu như lại để ta biết các
ngươi dám đến trêu chọc học sinh của ta, ta sẽ không tha cho các ngươi.
Long Hằng Húc cả giận nói:
- Võ Lão sư, xin tự trọng.
Vũ Trường Không lạnh lùng nói:
- Ngươi đánh thắng được ta, ta liền tự trọng.
Nói xong, hắn giơ tay kéo đầu Tạ Giải, một cái tay khác kéo Đường Vũ Lân, mang theo hai người cứ như thế ra ngoài giáo đạo xử.
- Ngươi...
Long Hằng Húc tức giận đứng lên, muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới Vũ
Trường Không ở Cao cấp bộ bên kia đã từng trải qua sự tình, chung quy
vẫn không nên ngăn cản dũng khí của hắn. Cái tên này, vốn là người điên.
- Mấy người các ngươi! Mỗi người ghi nhớ cảnh cáo xử phạt một lần. Lấy lớn ép nhỏ, bản lãnh thật sự đấy!
Lửa giận bộc phát, trực tiếp đem tính khí trút xuống học sinh lớp năm.
Ra giáo đạo xử, Vũ Trường Không buông Đường Vũ Lân ra, đi ở phía trước.
Nhìn bóng lưng hắn kiên cường, Đường Vũ Lân cấp tốc bước nhanh, đuổi theo:
- Lão sư, cảm ơn ngài.
Vũ Trường Không thản nhiên nói:
- Ngươi không làm gì sai, có cái gì có thể cảm ơn. Ai cũng không thể bỏ lỡ giờ học của ta.
Tạ Giải xẹt tới, trên mặt chất đầy nụ cười:
- Võ Lão sư, ngài vừa nãy quá tuấn tú! Ta phục ngài. Ngài đưa chúng ta vào chỗ chết, ta cũng tuyệt không kêu khổ.