"Ta không có chuyện gì. Ta rất khỏe, cái cảm giác này, thật kì diệu
nha!" Âm thanh Hứa Tiểu Ngôn có chút run rẩy, nhưng đây rõ ràng là run
rẩy trong hưng phấn ngập tràn.
Lý Chí Long phụ trách trọng tài
cũng có chút giật mình, hắn đối với Quan Tinh Đài là quen thuộc nhất. Ở
đây, các học viên có thể hấp thu tinh lực * để rèn luyện thân thể, nhưng giới hạn với Hồn Sư có Phi Hành Võ Hồn mới hữu hiệu. Có thể nói, Quan
Tinh Đài là cội nguồn của Thiên Định Tinh Không Hồn Sư học viện.
* tinh lực / tinh luân lực: lực từ sao trời
Chiến đấu ở đây sẽ có bổ trợ đối với hồn lực, đồng thời tốc độ khôi phục cũng sẽ mạnh hơn so với ngoại giới nhiều.
Nhưng tình huống của cô bé Sử Lai Khắc học viện kia là thế nào?
Đó là Võ Hồn của nàng?
Học viên Thiên Định có trình độ nhận biết đối với tinh lực cùng khả năng
hấp thu đều không giống nhau. Càng phù hợp với tinh lực, gợn sóng tinh
lực xuất hiện ở trên người sẽ càng mạnh. Vầng sáng màu vàng nhạt Đường
Vũ Lân nhìn thấy lúc trước chính là như vậy. Mà dù cho là ở Thiên Định
Tinh Không Hồn Sư học viện, cũng chỉ có rất ít học viên xuất hiện tình
huống tinh lực cụ thể hóa. Học viên bình thường ở bên ngoài sẽ không có
gì, mà lớp quang vụ nhàn nhạt bên người là biểu hiện của tinh lực cụ thể hóa.
Kim quang vụ xuất hiện trên người Hứa Tiểu Ngôn đã gần như
là thực chất hóa. Vì lẽ đó, dù cho là Lý Chí Long đã rất quen thuộc với
nơi này, cũng không hiểu được tình huống biến hóa trên người nàng mang ý nghĩa gì?
"Bắt đầu!"
Nương theo tiếng quát to của Lý Chí
Long, trận đấu đoàn đội 6 đối 6, giữa các học viên năm nhất của Sử Lai
Khắc học viện – và học viên ưu tú nhất dưới 20 tuổi của Thiên Định Tinh
Không Hồn Sư học viện – đã bắt đầu.
Sử Lai Khắc học viện bên này, 3 bóng người uyển chuyển tựa như tia chớp đồng thời lướt ra, tốc độ nhanh vô cùng.
Đường Vũ Lân thanh thế lớn nhất, chân trái giẫm một cái trên mặt đất, người
cũng đã bắn tới như đạn pháo, tốc độ cực nhanh làm cho người ta nhìn mà
than thở. Ở trong nháy mắt khi lao ra, Võ Hồn của hắn cũng thuận theo đó phóng thích ra ngoài, 3 vòng Hồn Hoàn màu tím sặc sỡ loá mắt, từng cây
Lam Ngân Thảo chen chúc tràn ra.
Bất quá, đã rất khó có người
nhận ra được của hắn đây là Lam Ngân Thảo, dây leo màu xanh lam óng ánh
long lanh, bên trong mơ hồ có hoa văn màu vàng. Nếu như nhìn kỹ còn có
thể nhìn thấy mặt ngoài của Lam Ngân Thảo có một lớp kim lân nhạt.
Cùng hắn đồng thời lao ra đương nhiên là Tạ Giải cùng Diệp Tinh Lan. Tạ Giải thân hình mềm mại, không có bạo lực như Đường Vũ Lân, nhưng tốc độ lại
không chậm chút nào. Diệp Tinh Lan thực sự nhanh, nhanh đến mức khiến
cho người ta không nhìn thấy rõ được. Trên thân thể 3 người đều là 3 cái Hồn Hoàn sáng lấp lánh, khác nào 3 mũi tên nhọn, lao thẳng đến đối thủ.
6 tên học viên của Thiên Định Tinh Không Hồn Sư học viện phản ứng rất là
thống nhất, đồng thời nhảy lên, đồng thời bay lên không trung.
Tiếu Thiên Thiên thoáng uốn cong eo về phía trước, trên người đột nhiên bùng nổ ra một tầng hào quang màu đỏ sậm, thậm chí ngay cả con mắt cũng đã
biến thành màu đỏ sậm. Sau lưng một đôi cánh lớn nhìn như cánh dơi mở
ra, dùng sức vỗ một cái, người cũng đã phóng lên trời. Trên người bốn
cái Hồn Hoàn tất cả đều là màu tím, ánh sáng lấp loé, khí thế kinh
người. Thời điểm khi hắn phóng thích ra Võ Hồn, nguyên bản vóc người
thon dài cũng thuận theo đó bắt đầu bành trướng, trở nên khôi ngô hơn.
Đây là Võ Hồn gì? Đường Vũ Lân nhìn thoáng qua vẫn đúng là không nhận ra được.
Bên người Tiếu Thiên Thiên, Diệp Tử Thư là kỳ dị nhất. Hai tay hắn hợp lại ở trước người, một đạo kim tuyến sáng lên, là một cây gây trúc thật dài.
Tiếp đó, đệ nhị Hồn Hoàn trên người sáng lấp lóa. Gậy trúc nhẹ nhàng lay động, vô số lá trúc theo gió bay lên, ở sau lưng ngưng tụ thành hai
mảnh cánh. Cây gậy trúc trong tay hắn đẩy trên mặt đất một cái, người
hắn bắn lên, phi hành trên không trung. Nhìn hắn phi hành có vẻ nhẹ
nhàng, cả người có vẻ cực kỳ mềm mại đến kỳ dị. Dường như tơ liễu phi
thăng, lại không giống là phi hành thuần túy.
Trong miệng Cổ
Thiên Minh vang lên một tiếng ưng minh, một đôi cánh chim mở ra, trên
tóc cũng rõ ràng đã có thêm lông chim. Hai cánh vỗ một cái, hung hãn
trùng thiên. Võ Hồn, Ma Thiên Chiến Ưng!
Trương Hi Ninh cũng là
một đôi cánh chim, nhưng so với Cổ Thiên Minh, cánh chim của hắn liền
nhỏ hơn nhiều, cũng linh xảo hơn nhiều lắm. Cánh chim có màu trắng, nhẹ nhàng vỗ một cái, tung bay mà lên, tránh né ở sau lưng Cổ Thiên Minh,
lại dường như là một con chim nhỏ.
Nhưng khiến Đường Vũ Lân trợn
mắt ngoác mồm nhất, vẫn là vị Lý Dao Dao kia. Vị mỹ nữ này nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, trong một chớp mắt tiếp theo khi bay lên trời, trên người đột nhiên bốc lên một tầng ánh lửa mãnh liệt. Vội nhìn lên, da dẻ cả người liền trở nên ngăm đen lên, hai tay nhìn như dáng dấp của tảng đá ngưng kết lại. Hỏa diễm phun ra, mang theo cơ thể nàng xung kích mà lên. Đoàn đội 6 người của bọn họ là đồng thời bay lên, nhưng tốc độ của nàng lại
là người nhanh nhất.
Đây là Võ Hồn gì?
Không hổ là Phi Hành Võ Hồn học viện, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Cuối cùng, Hàn Vũ Thường xem như là khá bình thường, sau lưng là mở ra chính là một đôi cánh điệp màu sắc sặc sỡ. Điệp Dực vỗ nhẹ, nhẹ nhàng bay lên không.
Quả nhiên 6 người đều là Phi Hành Hồn Sư!
Khoảng cách
100 mét đối với Hồn Sư tam hoàn trở lên mà nói, chỉ là khoảng chừng vài
lần hô hấp thời gian mà thôi. Thời điểm nhóm Đường Vũ Lân lao ra được 50 mét, đột nhiên, Đường Vũ Lân đột ngột nhảy lên, sau đó hai chân rơi
xuống đất, mượn trùng thế vận lực, đem một dây Lam Ngân Thảo từ phía sau lưng mình ném lên.
Một bóng người, được Lam Ngân Thảo quấn chặt, khác nào đạn pháo bay lên không, bay thẳng một hơi đến vị trí 6 người
của Thiên Định Tinh Không Hồn Sư học viện ở trên cao tận 30 mét.
Không chỉ là hắn ngừng lại, Diệp Tinh Lan cùng Tạ Giải cũng đồng thời dừng
bước, bật lên, hướng về phương hướng Đường Vũ Lân nhảy tới. Đường Vũ Lân hai tay mở ra, ôm lấy eo từng người bọn họ, thân thể ở tại chỗ xoay
tròn lên. Cao tốc xoay tròn ba vòng, lại bỗng nhiên vứt ra, Tạ Giải,
Diệp Tinh Lan song song nhập không.
Trong bọn họ không có Phi
Hành Hồn Sư, bọn họ cũng không có cách nào ở trong tình huống cách nhau 100 mét ngăn cản người ta bay lên. Có thể làm, chính là trước khi nhân
gia người ta bay lên đến độ cao tối đa, ngăn chặn từ trên không trung.
Người thứ nhất bị Đường Vũ Lân ném nhập vào không trung, thình lình lại chính là Từ Lạp Trí. Thân hình hắn to mọng, lúc này thân thể cuộn thành một
đoàn, lại giống như một viên đạn pháo làm từ thịt vậy. Mục tiêu của hắn
chính là Ma Thiên Chiến Ưng Cổ Thiên Minh của đối phương, cùng với
Trương Hi Ninh được hắn bảo vệ.
Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư mãi mãi luôn phiền phức hơn nhiều so với Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư, điểm này
Đường Vũ Lân tin tưởng không nghi ngờ. Vì lẽ đó, hắn đầu tiên muốn giải
quyết, chính là Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư của đối phương.
Tạ Giải bị quăng lên, mục tiêu bay về phía chính là Điệp Dực Hàn Vũ Thường;
phương hướng của Diệp Tinh Lan, lại nhắm thẳng vào đội trưởng đối
phương, người có thực lực mạnh nhất - Tiếu Thiên Thiên.
Ba
người bay về ba phương hướng, chỉ cần điểm này, liền có thể nhìn ra sức
mạnh của Đường Vũ Lân cường hãn đến mức nào, lực chưởng khống mạnh bao
nhiêu.
Nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, ba người bọn họ tuy rằng bay
lên, nhưng bên hông mỗi người lại đều được quấn quanh bởi một cây Lam
Ngân Thảo.
Vị trí của Đường Vũ Lân lúc này, chính là trung ương của toàn bộ Quan Tinh Đài.
Một đoàn Hỏa Cầu bay lên không trung, không một quả cầu lửa nào có đường
kính 1 thước trở lên, mang theo huyễn lệ vĩ diễm, áp chế hướng về phía
Diệp Tử Thư cùng Lý Dao Dao.
Kế hoạch của Đường Vũ Lân rất đơn
giản, muốn ngay đầu tiên chặn được đối thủ. Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn trên mặt đất tiến hành viễn trình trợ giúp, tấn công từ xa; chính hắn ở giữa điều hành. Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị bạo phát công
kích.
Hắn cũng không hi vọng trước tiên liền có thể đem đối
phương hoàn toàn giải quyết được, nhưng ít ra cũng muốn giải quyết bớt
một phần. Sau đó chính là so đấu tiêu hao. Phi Hành Hồn Sư tuy rằng có
ưu thế nhất định so với Hồn Sư phổ thông khác, nhưng tiêu hao hồn lực
khi phi hành cũng không hề nhỏ. Vì lẽ đó, Đường Vũ Lân cũng không sợ
tình huống đối phương bay đến vị trí cực kỳ cao không thể với tới xuất
hiện.
Người đầu tiên phát sinh giao chiến, chính là Từ Lạp Trí
bên này. Hắn là người thứ nhất bị Đường Vũ Lân ném đi, mượn xung lượng
cùng lực cánh tay mạnh mẽ của Đường Vũ Lân, tuyệt đối nhanh hơn nhiều so với dựa vào hai cánh phi hành.
Cổ Thiên Minh bên này mới vừa bay đến độ cao như ý, một quả cầu thịt từ phía đối diện cũng đã xông lại.
Sau lưng hắn, đệ nhất Hồn Hoàn trên người Trương Hi Ninh sáng lóng lánh,
một tiếng hót to rõ vang lên. Tiếng hót của hắn xác thực êm tai, uyển
chuyển du dương, nhiễu lương không dứt.
Võ Hồn của hắn là Chim Sơn Ca, mặc dù là Phi Hành Hồn Sư, nhưng cũng có thể dựa vào âm thanh để khống chế kẻ địch.
Đệ nhất hồn kỹ, chính là giảm tốc độ, làm suy yếu đối thủ.
Nhưng kỹ năng giảm tốc độ của hắn dùng trên người Từ Lạp Trí lại không đem
lại hiệu quả. Từ Lạp Trí cũng không phải là dựa vào tốc độ của mình mà
bay đến! Mà hắn là bị Đường Vũ Lân ném đến.
Cổ Thiên Minh lúc này trong lòng còn đang suy nghĩ, gã béo này không phải là Thực Phẩm Hệ Khí Hồn Sư sao? Bị quăng đi, lẽ nào là làm con cờ thí?
Thân là học
viên ưu tú của Thiên Định Tinh Không Hồn Sư học viện, phản ứng của hắn
cũng rất nhanh. Đệ nhất Hồn Hoàn trên người sáng lên, hai cánh bỗng
nhiên vỗ một cái về phía trước, mấy chục mũi Ưng Vũ hóa thành mũi tên
nhọn, chụm lại bắn về phía Từ Lạp Trí.
Ở trong không chiến, có thể tấn công từ xa là vô cùng trọng yếu, bởi vì song phương rất dễ dàng kéo dãn khoảng cách
Ưng Vũ Phá Không, phát sinh âm thanh "Phốc phốc" liên tiếp.
Đáng tiếc, Cổ Thiên Minh không biết được rằng, vị mà hắn đang đối mặt, lại
đến từ Đường Môn. Căn cơ của Đường Môn khi lập môn năm đó là gì? Chính
là…Ám Khí!
Giữa không trung, nguyên bản đang rúc người vào một
chỗ, Từ Lạp Trí bỗng nhiên duỗi người ra, hai tay ở trước người đảo một
vòng, trên mặt vẫn như trước là một nụ cười chất phác. Một đôi bàn tay
to mọng lập lòe hào quang như ngọc thạch lộng lẫy xuất hiện. Ưng Vũ kia
lại như là tiến vào một vòng xoáy, hợp lại vào bên trong, trực tiếp bị
hắn thu vào trong tay.