Vừa xem thi đấu, trong lòng hắn đã lập sẵn kế hoạch.
Nửa giờ sau, rốt cục cũng đến phiên đại biểu Đông Hải học viện bọn họ ra trận.
Đường Vũ Lân đi ở trước nhất, theo sau hắn chính là Tạ Giải, còn có Hứa Tiểu Ngôn...
Đúng, Cổ Nguyệt cũng không hề ra trận.
Nhìn những tràng thi đấu trước đó, hơn nữa đối thủ đều đến từ những tòa
trung cấp học viện thuộc các thành thị nhỏ, Đường Vũ Lân hoàn toàn tự
tin. Vũ Trường Không đã nói, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là
quán quân. Đối với Vũ Trường Không, Đường Vũ Lân hiểu rõ bất luận bọn họ tham gia thi đấu như thế nào, đối thủ mạnh mẽ đến mức nào, mục tiêu mãi mãi cũng sẽ chỉ có một cái này.
Muốn thu được giải quán quân,
vậy sẽ phải có sắp xếp chiến thuật bài bản. Trong các học viên Linh Ban, thực lực mạnh nhất không nghi ngờ chút nào chính là Cổ Nguyệt. Bảo
toàn thực lực sẽ có lợi ích rất lớn đối với những trận thi đấu về sau
của bọn họ.
Băng Trượng Hứa Tiểu Ngôn không được tính là đặc
biệt mạnh, nhưng khả năng phối hợp với đồng đội của nàng lại cực kỳ tốt, thường thường sẽ có thể đem lại tác dụng ở thời khắc mấu chốt.
Giống như Tạ Giải hình dung về nàng, nhìn qua tưởng như một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ thanh khiết, trên thực tế lại là một tên xấu bụng ham lợi tiểu đạo tặc.
Hứa Tiểu Ngôn cũng không nghĩ rằng cuộc so tài thứ
nhất đã có thể ra trận, trong con ngươi xinh đẹp hiện rõ sự hưng phấn,
buổi sáng bọn Đường Vũ Lân thi đấu cá nhân đều giành chiến thắng, nàng
kỳ thực trong lòng cũng khá là ước ao. Chỉ là bởi vì nhận thức rất rõ
ràng thực lực của bản thân, nàng biết mình cũng không thích hợp để
chiến đấu một chọi một, vì vậy nên cũng không tranh phong.
Nhưng
ngay lúc đó lại được chọn để thi đấu đồng đội, nàng làm sao không hưng
phấn cho được? Không nghĩ tới, Đường Vũ Lân lại đồng ý để nàng xuất
chiến.
Bước lên đài thi đấu, đối thủ của bọn họ cũng đã xuất hiện rồi. Ba tên thiếu niên khoảng chừng 14, 15 tuổi.
Khi ba vị thiếu niên đến từ Hải Dương Thành Trung Cấp học viện này nhìn
thấy đối thủ rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình nhiều, trên mặt cả ba đều toát
lên ý cười không thể che giấu được.
Đúng như Đường Vũ Lân phán
đoán, Hải Dương Thành Trung Cấp học viện không mạnh, giống như những đội thi đấu trước đó bọn họ đã xem qua.
Khi bọn hắn tự cho rằng
không có cơ hội nào để chiến thắng, vậy mà ở vòng thi đấu thứ nhất lại
đụng được đối thủ nhỏ tuổi như bọn Đường Vũ Lân, làm sao bọn họ có thể
không vui mừng đây?
Ba tên tiểu gia hỏa này cùng lắm cũng chỉ 11, 12 tuổi chứ bao nhiêu? Ở độ tuổi này, kém hơn vài tuổi, chính là một
trời một vực! Vì thời gian tu luyện sẽ kém hơn rất nhiều. Trong lúc nhất thời, ba người không thể tiết chế được cảm xúc vui mừng của mình lộ rõ
ra bên ngoài.
"30 giây thời gian chuẩn bị. Sau khi đếm ngược 5
giây cuối sẽ bắt đầu. Quy tắc thi đấu, không được cố ý làm đối thủ tàn
phế hoặc tử vong, khi ta kêu ngừng phải dừng thi đấu ngay lập tức."
Trọng tài đã lên đài. Ngày hôm nay thi đấu rất nhiều trận, hắn đọc vanh
vách quy tắc thi đấu y như một cái máy.
"Ta tên Ma Tạp, đây là
đồng đội của ta Vũ Thạch cùng Đoan Mộc Liên Liên, mấy tên tiểu tử các
ngươi đến từ Đông Hải Học Viện?" Bọn họ cũng đã xem qua kết quả rút
thăm.
Tiểu tử? Trên mặt Đường Vũ Lân toát ra vẻ mỉm cười, "Đúng
đấy! Ba vị học trưởng, chúng ta đến từ Đông Hải Học Viện năm nhất. Xin
mời ba vị học trưởng chỉ giáo nhiều hơn."
Tạ Giải vốn định phát
tác, nhưng nhìn thấy Đường Vũ Lân hướng về phía mình làm ám hiệu từ phía sau lưng. Hắn biểu hiện hơi sững sờ, sau đó liền ý thức được cái gì,
cúi đầu, không để vẻ mặt của mình bị đối phương nhìn thấy.
Hứa Tiểu Ngôn vẻ mặt lại trở nên quái lạ hơn. Cái tên đội trưởng này, bình thường không phải rất quang minh chính đại sao?
"5, 4, 3, 2, 1…thi đấu bắt đầu!"
Theo tiếng tuyên bố của trong bài, trận thi đấu đồng đội đầu tiên của Linh Ban đã chính thức bắt đầu.
Đường Vũ Lân là người thứ nhất xông lên, cũng giống như lúc trước thi đấu cá
nhân, hắn căn bản cũng không hề thả ra Võ Hồn. Phóng thích Võ Hồn cần
mất một ít thời gian, với tu vi của bọn họ bây giờ, thậm chí có thể mất
đến một giây thời gian, hắn trực tiếp hướng về phía đối phương chạy đến, vậy cũng có thể tiết kiệm được khoảng thời gian này rồi.
Luận
tốc độ, hắn không sánh được với Tạ Giải, nhưng so về lực bộc phát, tuyệt đối không hề thua kém Tạ Giải một chút nào. Chân trái lúc dùng sức còn
phát ra một tiếng "ầm" vang vọng. Động tác của Tạ Giải cũng không hề
chậm, sử dụng chiến thuật lúc trước đã được thỏa thuận kỹ lưỡng. Hắn đi
theo sau Đường Vũ Lân, cấp tốc ẩn giấu thân thể phía sau lưng của Vũ
Lân.
Hứa Tiểu Ngôn tay phải thi triển một chiêu, một vòng Hồn Hoàn ở dưới chân sáng lên, Băng Trượng xuất hiện.
Nhìn thấy Đường Vũ Lân hai người vọt tới trước mặt, nhưng lại không phóng
thích Hồn Hoàn, mà Hứa Tiểu Ngôn cũng chỉ thả ra được mỗi một Hồn Hoàn, đối thủ của bọn họ ba vị này, rõ ràng sửng sốt một chút. Thậm chí ở
trong lòng còn sinh ra ảo giác có khi nào hai thằng nhóc này còn không
biết làm cách nào để phóng thích Hồn Hoàn hay không?
Sau đó ba người mới dồn dập phóng thích Võ Hồn của mình.
Nhị hoàn, tất cả đều là nhị hoàn màu vàng. Có thể đại biểu học viện xuất
chiến, ắt hắn cũng là những người tài ba trong đám học viên.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một ánh sáng Hồn Hoàn màu tím. Khẩn nhìn qua
liền thấy vô số dây leo màu xanh như xúc tu chen chúc xuất hiện. Ánh
sáng màu tím lóe sáng, dây leo bao trùm khắp chung quanh cơ thể bọn họ.
Trong lúc vội vàng, ba người gần như không phản ứng kịp, lúc này mới cố gắng
triển khai hồn kỹ. Những dây leo màu xanh lam kia đã đến rất gần, khi
bọn họ theo bản năng cố gắng chống lại thì từng cây dây leo vô cùng cứng cỏi đã cấp tốc quấn quanh mà lên, ba người đồng thời bị trói chặt lấy.
"Đừng nhúc nhích!" Âm thanh lạnh lùng của Tạ Giải vang lên, Quang Long Chủy phân biệt gõ trên đầu ba người một cái.
Hứa Tiểu Ngôn ở phía xa giơ cao băng trượng, nhưng căn bản không có phóng thích hồn kỹ.
"Dừng lại!" Thời điểm trọng tài hô lên, hắn cũng hơi ngạc nhiên.
Một tên nhị hoàn, hai tên nhất hoàn, chống lạ ba gã nhị hoàn, không chỉ thu được thắng lợi, hơn nữa lại chỉ sử dụng thời gian ngắn ngủi như vậy,
chuyện này quả thật khó mà tin nổi!
Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, toàn bộ quá trình thực sự là quá nhanh, có cảm giác như mắt không kịp nhìn.
Tại sao lại như vậy? Ma Tạp, Vũ Thạch, Đoan Mộc Liên Liên, ba người trong
lòng đều có cùng ý nghĩ này, bọn họ thậm chí còn chưa kịp triển khai hồn kỹ của chính mình.
Kinh nghiệm thực chiến, trong lòng Đường Vũ
Lân lại xuất hiện 4 chữ này. Những đối thủ này, so về kinh nghiệm thực
chiến, kém hơn bọn họ rất nhiều.
Lúc tham dự thi đấu cá nhân, hắn cũng đã cảm nhận được, đến lúc thi đấu đồng đội cũng là như vậy. Chẳng
lẽ nào bình thường bọn họ đều không hề trải qua huấn luyện thực chiến
sao?
Kỳ thực là hắn đã nghĩ oan cho những đối thủ này, bất kỳ học viên Hồn Sư nào đều phải trải qua thực chiến huấn luyện, chỉ có điều
trình độ huấn luyện có chỗ bất đồng. Huấn luyện thực chiến với cường độ
cao như bọn họ có thể nói là vô cùng hiếm, chớ nói chi là thiên phú của
bọn họ là ở tốp đầu của Đông Hải học viện từ hàng ngàn hàng vạn học viên tuyển chọn ra, giáo viên của bọn họ lại là Vũ Trường Không.
Vũ Trường Không xuất thân từ Sử Lai Khắc Học Viện, rất nhiều phương pháp dạy học đều được học tập từ Sử Lai Khắc.
Trước đây bọn họ chỉ luyện tập nội bộ lẫn nhau, hoặc đối mặt với Hồn Thú
trong Thăng Linh Đài, vẫn không cảm giác được ưu điểm của mình. Đến lần
tranh tài này, khi chân chính đối diện với những Hồn Sư khác, bọn họ mới có thể phát hiện ra điều này.
"Đội trưởng, không nghĩ tới ngươi cũng có mặt xấu nha!" Rời khỏi sân thi đấu, Hứa Tiểu Ngôn cười hì hì nói với Đường Vũ Lân.
Không phải sao? Thi đấu còn chưa bắt đầu, Đường Vũ đã mê hoặc đối thủ, ánh
mắt thuần khiết hoàn mỹ, một bộ dáng vẻ ngây ngô đã hoàn toàn mê hoặc
đối thủ. Thời điểm chân chính tranh tài lại đột nhiên bạo phát, trước
sau biến hóa quá to lớn mới khiến cho đối thủ không trở tay kịp, do đó
bị thua chóng vánh.
Nếu không, coi như có thể thắng, cũng không
thể thắng thoải mái như vậy mới đúng. Từ đầu tới cuối, đều chỉ có mỗi
Đường Vũ Lân sử dụng một hồn kỹ mà thôi, đương nhiên, đó là Thiên Niên
Hồn Kỹ.
Đường Vũ Lân cười ha ha nói: "Có thể tiết kiệm được một
điểm khí lực nào thì đều nên tiết kiệm, nếu có thể ẩn giấu được thực lực của các ngươi thì tại sao phải bại lộ? Mục tiêu của chúng ta là quán
quân đó nha!”
"Không sợ chém gió to quá gãy lưỡi sao?" Chính vào lúc này, một âm thanh lạnh như băng cách đó không xa vang lên.
Đường Vũ Lân ba người quay đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, chính là Diệp Tinh Lan cùng Từ Lạp Trí...