Khóc đúng là phương pháp giải tỏa tâm trạng tốt nhất, khi Đường Vũ Lân
nước mắt dính ướt đầu vai vạt áo Na Nhi thì tiếng khóc dần dần tắt.
- Na Nhi, có phải ta rất nhu nhược?
Đường Vũ Lân ngẩng đầu, xoa nước mắt, nhìn Na Nhi hỏi.
Na Nhi lắc đầu liên tục.
Đường Vũ Lân nhìn hồn trong tay, thảo xà bé nhỏ ở hồn cầu bên trong không nhúc nhích.
- Na Nhi, muội đi ra ngoài trước sao?. Ta muốn dung hợp hồn.
Đường Vũ Lân buồn bã nói.
Na Nhi chần chờ một chút:
- Thế nhưng, cái này không phải là không tốt sao?
Đường Vũ Lân cười khổ nói:
- Ba mẹ phải nuôi sống chúng ta đã không dễ dàng, ta không đỡ đần được
lại tăng gánh gặng, ba ba mới vừa nói phải giúp ta xoay sở tiền một lần
nữa mua hồn, thế nhưng, nhà chúng ta vốn cũng không có tiền, không có
khả năng nên ta không thể để cho ba mẹ lại thêm gánh nặng. Nó tuy rằng
không tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng là hồn, chí ít có thể làm cho ta lên đến chức Hồn Sư. Ta dung hợp nó, ba ba cũng sẽ không bởi vì ta mà phải
làm khó.
Na Nhi xót xa nhìn hắn:
- Ca ca...
Đường Vũ Lân nhoẻn miệng cười:
- Ta không sao. Coi như là giấc mộng đi? Có thể, rèn sư quả thực mới đúng là nghề thích hợp nhất với ta.
Đường Vũ Lân tươi cười nhưng trong lòng hắn chứa đầy vết thương, đó là
một hào hiệp, bất đắc dĩ, thoải mái, lạc quan rồi lại ẩn sâu bi thương
trong nụ cười.
Đưa mắt nhìn Na Nhi ra khỏi phòng, Đường Vũ Lân cắn môi một cái, lần thứ hai nhìn về phía thảo xà nhỏ bé, trong lúc nhất thời, trong lòng trăm
mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn biết, dung hợp cái hồn này, sợ rằng mình suốt đời đều không có duyên trở thành cường đại Hồn Sư nữa, thế nhưng, không dung hợp nó, đâu có
thể làm gì khác?
Đặt tay vào hồn cầu, nhẹ nhàng chạm vào thảo xà hồn, bản thân hồn cũng không phải là thực thể, nhất là loại hồn tầng thấp này.
Ngón tay buông lỏng đi qua thân thể thảo xà bé nhỏ, tựa như không cảm
nhận được cái gì, vòng lại dựng lên, mặc dù chỉ là hư ảo hình thái, lại
quấn vào ngón tay Đường Vũ Lân, thậm chí còn vô cùng thân thiết phun ra
phân nhánh đầu lưỡi, dường như đang liếm mút tay hắn.
Đưa tay đưa đến trước mặt mình, Đường Vũ Lân có thể thấy rõ, thảo xà cặp kia có màu rám nắng đôi mắt nhỏ, ánh mắt nó đục ngầu vô thần, có chút
mê võng, hình như cũng có chút sợ hãi.
Nó cũng là có sinh mạng mà? nếu như mình không chọn cùng nó dung hợp, 24 tiếng đồng hồ sau đó, nó vĩnh viễn tiêu tán.
Vũ Hồn phế xứng với tàn thứ phẩm phế, dường như cũng rất tướng ứng,
Đường Vũ Lân tự giễu cười cười, cuốn bàn tay,điều đông thể nhu hòa hồn
lực trong cơ thể, lóe ra nhạt màu lam nhạt quang vựng Lam Ngân Thảo, từ
trong lòng bàn tay chậm rãi chui ra.
Xuất phát từ bản năng, thảo xà lập tức liền cảm nhận được sự tồn tại của Lam Ngân Thảo, bám lấy ngón tay Đường Vũ Lân leo lên, rất nhanh đã bò
đến giữa Lam Ngân Thảo.
Lam Ngân Thảo bỗng có ánh sáng nhu hòa trong nháy mắt trở nên cường
thịnh hẳn lên, hóa thành lam sắc tia sáng quấy tròn bay lên, thảo xả
cũng tản ra màu nhàn nhạt vàng đất hòa lẫn
Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân dung hợp hồn, thế nhưng trong lớp học
Lâm Tích mộng đã sớm giảng thuật cho học trò quá trình dung hợp hồn cũng như cảm giác dung hợp như thế nào
Một ý niệm truyền vào trong đầu Đường Vũ Lân, đó là một loại suy nghĩ
mang theo chút thân thiết cùng sợ hãi, rồi lại tràn ngập cảm giác.
Đường Vũ Lân mở rộng cửa lòng, đón nhận nó. Nhất thời, trong lòng bàn
tay hắn, Lam Ngân Thảo bắt đầu nhanh chóng xuất hiện biến hóa, trong cơ
thể, hồn lực cũng theo đó ùa ra.
Khép kín hai mắt, yên lặng tiến vào suy tưởng trạng thái. Dung hợp, chính thức bắt đầu rồi.
Cỏ nhỏ xà trong lòng bàn tay hắn nhỏ nhẹ giãy dụa, ngoại trừ lúc ban đầu một cái chớp mắt ý niệm bên ngoài, cũng không có lại truyền ra... khác
tâm tình xuất hiện. Đây là cấp thấp nhất biểu hiện của hồn, càng là
cường đại hồn lại càng có trí tuệ cao đẳng, tử cấp trở lên hồn, thậm chí có có thể cùng kí chủ tương hỗ câu thông năng lực. Trong truyền thuyết
tầng thứ cao hơn hồn thậm chí có khả năng trực tiếp giúp kí chủ chiến
đấu.
Nhưng đối với bây giờ Đường Vũ Lân mà nói cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Trên người thảo xà màu vàng dần dần nhuộm đẫm màu xanh, Lam Ngân Thảo
từng cây một bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, cũng theo đó phát sinh
biến hóa.
Ban đầu là thảo xà yếu ớt dần dần tiến vào phía trong gấp khúc, dần dần
hóa thành to bằng ngón tay, nhìn kỹ, còn có thể phát hiện tại phiến lá
trên dường như có vết tích luôn phiên vậy. Lam Ngân Thảo bản thân sáng
bóng đen tối, cũng gần như giống thào xà. Tuy rằng biến thành to lớn,
thế nhưng, nhìn qua vẫn như cũ yếu ớt như vậy.
Thảo xà thân thể bỗng dài thêm vài phần, phồng đến khoảng chừng tám cm, trên người sắc lam luôn phiến, dung hợp rất thuận lợi.
Thảo xà tinh thần lực quá yếu, căn bản cũng không khả năng xuất hiện bất kỳ kháng cự nào, Lam Ngân Thảo tuy rằng cũng chỉ là phế Vũ Hồn, nhưng
Đường Vũ Lân đã đạt trung cấp linh nguyên cảnh tinh thần lực nên dung
hợp hoàn toàn chiếm thế chủ đạo.
Từng cây một Lam Ngân Thảo bắt đầu liên tục dài ra, hóa thành dây, quấn quanh thân thể hắn.
Thân thể Đường Vũ Lân cũng bắt đầu biến hóa, vừa mới đạt tới bình cảnh
lặng yên mở ra một khe nứt, hồn lực dâng ra, Vũ Hồn tiến hóa đồng thời,
phá tan cách trở.
Đường Vũ Lân cảm thấy toàn thân nhẹ một chút, bên trong đan điền ngưng
tụ một chuỗi hồn lực trong nháy mắt hóa thành vô số sợi tơ chui biến mỗi khắp ngõ ngách toàn cơ thể, thân thể mỗi một tế bào đều trong nháy mắt
dường như tỉnh lại, tràn ngập sức sống. Mềm mại cùng cảm giác thư thả
cuối cùng cũng khiến suy nghĩ trong lòng hắn bên nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Đúng lúc này, Đường Vũ Lân đột nhiên cảm giác được, đôi mắt mình nóng
lên, ngay sau đó, một cảm giác nóng rực trong nháy mắt từ đôi mắt truyền khắp toàn bộ cột sống, sau đó sẽ lan tràn tới toàn thân. Khí lực trong
người hắn cũng thay đổi.
Màu vàng nhạt võng lộ hoa văn lại một lần nữa xuất hiện, từ trán Đường
Vũ Lân cấp tốc kéo dài xuống phía dưới, Một sức mạnh vô hình cấp tốc kéo lên hẳn lên hướng về phía trước.
Lúc này đây lại xuất hiện màu vàng, rõ ràng muốn so với lần trước rõ
ràng vài phần, màu vàng kia không chỉ là lan tràn trên người Đường Vũ
Lân, đồng thời trên tay hắn khi tiến hóa hoàn thành Lam Ngân Thảo cùng
với thảo xà lan tràn qua.
Ban đầu xuất hiện ánh sáng ảm đạm của Lam Ngân Thảo, phần cuối bắt đầu
xuất hiện từng cây kim tuyến một, sau đó lan tràn đến mũi, tại đây màu
vàng hoa văn lộ ra, bắt đầu xuất hiện lần thứ hai biến hóa.
Thảo xà giống như được ghép vào một bộ xương, trở nên cứng cỏi hẳn lên,
hơn nữa, thảo xà bên ngoài lờ mờ cũng dần dần trở nên lấp nhánh, lúc ẩn
lúc hiện lam sắc xung quang cùng màu vàng hoa văn xen lẫn nhau, nhìn qua vô cũng bắt mắt