"Nhanh, nhanh cứu người. Đứa nhỏ này chẳng lẽ không nhận thức được nó
đối mặt với Ám Kim Khủng Trảo Hùng sao? Tại sao lại không nhấn tín hiệu
cầu cứu?!"
Bên tai vang lên thanh âm lo lắng, ý thức Đường Vũ Lân dần dần hồi tỉnh, cảm giác lạnh lẽo trên người cũng từ từ biến mất.
Trong tiếng kim loại ma sát, tia sáng lần nữa xuất hiện.
Trở về rồi, ta không có chuyện gì? Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Vũ
Lân. Bất quá hắn có chút kỳ quái tại sao cảm giác của mình lại như vậy?
Thân thể bị cắt thành vài miếng, đáng lẽ phải có cảm giác đau đớn hơn hoặc
có tác dụng phụ gì đó mới đúng. Nhưng hiện tại hắn lại không có cảm giác như vậy.
"Thế nào?" Vũ Trường Không là người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh ngăn tủ kim loại.
Sau đó liền bắt đầu có các nhân viên tập hợp lại, bọn họ trước tiên dùng
một đồ vật giống như que kem bằng kim loại chọt chọt vào các nơi trên
người Đường Vũ Lân "Có cảm giác gì không? Có thấy lạnh không?"
"Có." Đường Vũ Lân hồi đáp.
"Ý thức thanh tỉnh, có cảm giác. Kỳ quái à! Hồi phục nhanh vậy sao?" Đường Vũ Lân giơ tay lên, nắm lấy thành ngăn tủ, chậm rãi ngồi dậy.
Đại não truyền đến cảm giác vô cùng suy yếu, đây là về mặt tinh thần. Những thứ khác hết thảy đều bình thường.
"Lão sư, ta không có chuyện gì." Sau khi xác nhận thân thể mình không thành
vấn đề, Đường Vũ Lân liền nhảy ra khỏi ngăn tủ kim loại.
Vương
Kim Tỳ, Trương Dương Tử, Cổ Nguyệt đều ở bên cạnh chờ đợi, Cổ Nguyệt
ngay khi ngăn tủ kim loại mở ra, nhìn thấy hắn ngồi dậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà ở bên khác cạnh một ngăn tủ kim loại, một đám người lại đang bận rộn.
Tạ Giải, Tạ Giải ở bên kia.
Tạ Giải sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đường Vũ Lân vội vàng hỏi: "Tạ Giải thế nào?"
Vũ Trường Không nói: "Hắn ở thời khắc sống còn miễn cưỡng né được phần não bộ, nhưng tinh thần vẫn còn truyền đến cảm giác thân thể bị cắt vụn,
tạm thời trên người mất cảm giác, phỏng chừng muốn khôi phục cần mất một quãng thời gian nữa. Ý thức thanh tỉnh."
Nghe được
Ý-Thức-Thanh-Tỉnh mấy chữ này, Đường Vũ Lân mới xem như là thở phào nhẹ
nhõm. Từ Thăng Linh đài đi ra, quan trọng nhất chính là ý thức duy trì
tỉnh táo, chỉ cần ý thức không ra vấn đề, thân thể đều có thể chậm rãi
khôi phục, dù sao, bị thương cũng chỉ là giả.
Đi đến ngăn tủ kim
loại bên cạnh, Đường Vũ Lân nhìn về phía Tạ Giải bên trong. Sắc mặt Tạ
Giải tái nhợt, thân thể khẽ co giật, nhưng tần suất co giật của cơ thể
rõ ràng không đều. Đây chính là điển hình của di chứng về sau.
Thế này mới giống như tình huống bình thường chứ! Rõ ràng thân thể của mình cũng bị cắt ra, tại sao lại không bị như hắn?
Nghi vấn này không chỉ hắn nghĩ đến, trong lòng Vũ Trường Không cũng tồn tại câu hỏi tương tự, nhưng rất hiển nhiên, Đường Vũ Lân cũng không giải
đáp được nghi vấn này.
"Mọi người đều không có chuyện gì là tốt rồi." Vũ Trường Không thản nhiên nói.
"Vũ Lân, cảm ơn." Thanh âm yếu ớt của Tạ Giải từ trong ngăn kim loại vang lên.
"Hả? Tại sao lại cảm ơn ta?" Đường Vũ Lân cười khổ nói.
Tạ Giải trên mặt miễn cưỡng toát ra vẻ mỉm cười, "Cảm ơn Thiên Đoán Vân
Thái Nhuyễn Giáp của ngươi. Nếu như không phải có nó giúp ta thoáng cản ở phần bờ vai một chốc, giúp ta kịp phản xạ lách ra một chút, sợ cả phần
đầu não cũng không giữ được, như vậy, e rằng sẽ gặp phiền phức thực sự!”
Đường Vũ Lân lúc này mới chợt hiểu. Tuy rằng trong mắt hắn Tạ Giải bị chém
vụn, nhưng Thiên Đoán Vân Thái Nhuyễn Giáp chung quy vẫn có chút tác
dụng, nhờ phản ứng nhạy cảm của Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư mà Tạ Giải mới
có thể tránh phần đầu bị ảnh hưởng nặng.
Nói đi phải nói lại,
thời điểm hông và bụng của mình bị chém ra cũng có chút cảm giác giống
vậy, chỉ là, lúc đó mình đã không thể nào né tránh.
"Các ngươi
dối trá." Âm thanh của Vũ Trường Không từ một bên lạnh lùng truyền đến,
trong tay hắn là một cái Thiên Đoán Vân Thái Nhuyễn Giáp. Không thể nghi ngờ là cái thuộc về Tạ Giải, ở thời điểm kiểm tra thân thể đã bị tháo
xuống.
Đường Vũ Lân vẻ mặt nhất thời trở nên hơi lúng túng, "Vũ
lão sư, chúng ta này không nên tính là dối trá. Ta chủ yếu là sợ mọi
người chịu thương tổn như Vương Kim Tỳ lần nọ, cho nên mới..."
Vũ Trường Không đem áo lót đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Làm không tệ! Ngươi đã có thể Thiên Đoán sao?"
"À?" Đường Vũ Lân ngẩn người.
"Dạ vâng ạ!"
Vũ Trường Không nói: "Cuối kỳ cuộc thi, môn thứ nhất. Những người khác,
100 điểm. Làm đội trưởng, cầm đầu dối trá, hướng dẫn người khác dối trá, thành tích cuộc thi cuối kỳ của ngươi..."
Nghe hắn nói tới chỗ này, Đường Vũ Lân nhất thời trong lòng căng thẳng, thôi xong!
"Chấm 99 điểm vậy."
"À?"
99 điểm? Cái này khác biệt lớn so với 100 điểm sao? Đường Vũ Lân còn chưa
kịp phản ứng lại, bên cạnh Trương Dương Tử đã cao giọng hô: "Vũ lão sư
vạn tuế!"
Vũ Trường Không lạnh lùng nói: "Đừng cao hứng quá sớm,
cuộc thi cuối kỳ của các ngươi vẫn còn môn thứ hai đấy, phải thi đậu mới coi như thông qua cuộc thi."
Nhân viên dùng máy móc giúp Tạ Giải ổn định lại trạng thái cơ thể, nói chuẩn xác là dùng một loại điện lưu
kích thích thân thể của hắn, do đó giảm bớt tác dụng phụ của Thăng Linh
Đài.
Thân thể bị cắt ra, tuyệt đối là trọng thương, khôi phục mất hơn một giờ, Tạ Giải mới xem như là lấy lại sức lực, mới có thể một lần nữa ngồi dậy.
Tình trạng cơ thể mọi người căn bản cũng đã khôi
phục, đều đang đợi Tạ Giải. Đường Vũ Lân đến bên Vũ Trường Không, thấp
giọng hỏi: "Vũ lão sư, con còn một thẻ danh ngạch tiến vào Bạo Động
Thăng Linh Đài, con có thể lại đi vào thử thêm lần nữa không?”
"Hả?" Vũ Trường Không nhìn thấy tấm thẻ trong tay Đường Vũ Lân, trong mắt loé lên một sự kinh ngạc.
"Đây là Đoán Tạo Sư Hiệp Hội cho con." Đường Vũ Lân không giấu diếm.
Vũ Trường Không nhìn hắn, ánh mắt thoáng xuất hiện mấy phần biến hóa, sau
đó lắc lắc đầu, nói: "Không cần đi vào, vô nghĩa. Bạo Động Thăng Linh
Đài theo thời gian sẽ ngày càng trở nên lợi hại, số lượng Hồn Thú cùng
trình độ điên cuồng sẽ không ngừng tăng lên. Ngươi hiện tại lại đi vào,
căn bản không thể sinh tồn thời gian quá lâu. Còn tấm thẻ tư cách này,
ngươi nên giữ lại. Thời điểm bạo động kỳ tiếp theo diễn ra ngươi có thể
dùng. Giá trị của nó cũng không nhỏ, có thể thông qua đấu giá thu lại số tiền không tệ.”
Đường Vũ Lân vốn còn muốn thử nghiệm, trở lại
bên trong Thăng Linh Đài tiếp tục hấp thu linh lực, nghe Vũ Trường Không vừa nói như thế, mới hiểu được ý tưởng của mình là sai lầm.
"Vũ
lão sư, con có một ý tưởng khác, không biết có thể thực hiện được hay
không. Liên quan đến linh lực tụi con hấp thu, lần này..."
Đường
Vũ Lân mới vừa nói tới chỗ này, đã bị Vũ Trường Không giơ tay ngăn cản,
hắn liếc mắt nhìn tên nhân viên Truyền Linh Tháp đang bận rộn bên cạnh,
"Trở về rồi hãy nói."
Đường Vũ Lân lúc này mới tỉnh ngộ, đúng
đấy! Lần này bọn họ hấp thu nhiều linh lực như vậy, đã vượt qua tình
huống bình thường, ngay ở trước mặt nhân viên Truyền Linh Tháp nói những điều này, tựa hồ có chút không thích hợp.
"Dạ vâng!"
Tạ
Giải được Đường Vũ Lân cõng về học viện, tuy rằng tri giác cơ thể đã
khôi phục, nhưng sự khống chế vẫn chưa thể tốt như trước. Căn cứ nhân
viên Truyền Linh Tháp từng nói, tình huống như thế cần chí ít một ngày
thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục như bình thường, nhưng cuối
cùng cũng sẽ không lưu lại vấn đề gì quá nghiêm trọng. Còn trong lòng có ma chướng lưu lại hay không, vậy cũng chỉ có để Tạ Giải tự vấn lòng
mình.
"Ma chướng? Ta còn chưa kịp thấy ta tèo như thế nào, không biết con gì ra tay, lấy đâu ra ma chướng?" Tạ Giải mạnh mồm.
"Vậy thì tốt." Đường Vũ Lân mỉm cười nói.
Tạ Giải tức giận: "Quá bất công, ngươi rõ ràng cũng bị cắt, tại sao lại không có cảm giác gì được?”
Đường Vũ Lân nhún nhún vai, "Ta cũng không biết à! Ngược lại lúc ta đi ra vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Có thể điều này cùng cường độ thân thể có quan hệ. Thân thể ngươi vẫn quá yếu, không bằng sau này mỗi sáng sớm theo ta
cùng chạy bộ. Sau khi thể chất tăng cường, có thể sẽ khá hơn một chút."
Tạ Giải nói: "Tốt! Vừa vặn có thể cùng ngươi “tình cờ” gặp gỡ học tỷ."
Đường Vũ Lân mặt đỏ lên, "Cái gì mà “tình cờ” gặp gỡ học tỷ, ngươi đừng nói mò."
Cổ Nguyệt ở một bên ánh mắt vẫn hướng về đây. Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ cũng hiếu kì nhìn về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nói: "Đã bảo không có gì thật mà, mỗi sáng sớm có rất nhiều người chạy bộ. Tự nhiên là có các học trưởng."
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng ở trong lòng hắn lại hiện lên một kiều nhan rung động lòng người.
Đúng như Tạ Giải nói, mỗi sáng sớm hắn chạy bộ hầu như đều có thể đụng phải
Âu Dương Tử Hinh, tuy rằng mỗi ngày cũng chỉ chào hỏi, tình cờ nói
chuyện một hai câu. Nhưng chạy thời gian dài, tuy không cảm giác được,
nhưng quan hệ của Đường Vũ Lân cùng nàng cũng bắt đầu trở nên quen
thuộc hơn.
Hơn nữa, mỗi ngày đã quen nhìn thấy nàng, nếu có một
ngày chạy bộ nhưng không gặp nàng, trong lòng Đường Vũ Lân sẽ sản sinh
một loại cảm giác mất mát không tên.
"Trở về đều nghỉ ngơi cho
thật tốt. Ngày mai sẽ có tiết tổng kết. Đường Vũ Lân, ngươi đến văn
phòng của ta một chuyến" Trở lại học viện, Vũ Trường Không lập tức
truyền đạt mệnh lệnh.
Đường Vũ Lân trước tiên đưa Tạ Giải trở về ký túc xá, để hắn nằm nghỉ, sau đó liền đi đến phòng làm việc của Vũ Trường Không.
"Vũ Lân, ngươi nhớ kỹ, sau này dù trong Thăng Linh Đài hay là Truyền Linh
Tháp, bất luận có phát hiện gì đều phải quay về hẵng nói. Hiểu chưa?" Vũ Trường Không thản nhiên nói.
Đường Vũ Lân gật gù, "Vâng, Lão sư. Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ? Nếu như Thăng Linh Đài có vấn đề,
chúng ta không nên nói lại cho Truyền Linh Tháp sao?"