Thành Nhật Nguyệt Liên Bang Đông Hải là một thành nhỏ, tiếp giáp biển rộng.
Ngày hôm nay trong thành đặc biệt náo nhiệt, mỗi năm một lần đến ngày thức tỉnh.
Những người trên Đấu La Đại lục, đều có một loại là Vũ Hồn tồn tại. Vũ
Hồn là một bộ phận thân thể bọn họ, có thể là bất kỳ động vật gì, thực
vật hoặc là đồ vật.Khi sáu tuổi, thông qua nghi thức thức tỉnh, là Vũ
Hồn có thể tự mình tỉnh lại. Mỗi năm một lần ngày thức tỉnh chính là
thời kỳ Vũ Hồn tỉnh lại.
Nếu mà Vũ Hồn là một cái cuốc, như vậy, năng lực cày ruộng của người này sẽ mạnh hơn người khác một phần. Nếu mà Vũ Hồn là một loại động vật,
nói không chừng người này liền có thể có được một chút khả năng của loại động vật này. Bởi vậy, Vũ Hồn sớm đã trở thành một hiển diện quan
trọng.
Quan trọng hơn là, mọi người càng đang mong đợi có hồn lực xuất hiện,
hồn lực là một loại năng lượng cùng Vũ Hồn phát triển, bản thân mỗi
người đều có Vũ Hồn, nhưng trong một ngàn người, cũng chưa chắc có một
người có thể hiện ra Vũ Hồn kèm theo hồn lực.
Hồn lực giống như là tương lai, giống như là sức mạnh, thời điểm xuất
hiện Vũ Hồn kèm hồn lực, có thể thông qua tu luyện hồn lực Vũ Hồn tự
mình tăng lên, từ trăm ngàn năm qua trên thành Đấu La Đại Lục vẫn luôn
có nghề cao quý, Hồn Sư.
Cho nên, cho dù là xuất thân dân chúng thông thường, cũng đang mong đợi
con của mình có thể khi sáu tuổi đến ngày ngày thức tỉnh Vũ Hồn thức
tỉnh đồng thời xuất hiện hồn lực, vậy có thể sẽ thay đổi con cái suốt
đời, thậm chí làm cho cả gia đình được hưởng lợi.
Hôm nay,Đường phố trước Học viện Hồng Sơn, sáng sớm cũng đã chen chúc
không chịu nổi,phụ huynh khắp nơi đều mang theo con mình tới tham gia
thức tỉnh.
- Ba ba, ngươi nói Vũ Hồn của con sẽ là cái gì?
Mới vừa đầy sáu tuổi thằng bé nhảy nhót nhìn cha của mình, nó thích nghe nhất, chính là ba ba nói cho nó chuyện xưa liên quan tới Hồn Sư. Trong
đôi đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy ước mơ.
Thằng bé có một cái đầu tóc ngắn màu đen, vóc người so với trẻ con cùng
lứa hơi cao một chút,thằng bé này một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi dài ngay cả nhiều cô bé còn sợ thua. Quần áo tuy rằng bình thường,
nhưng tướng mạo xuất chúng, rất dễ khiến mọi người chú ý.
Ba thằng bé là một người đàn ông trung niên tướng mạo, vóc dáng, vóc
người thông thường, tất cả nhìn qua như vậy đều là bình thường.
- Ba ba cũng không biết,cái này phải xem vận may.
Ông trong lòng thầm nghĩ,ngày thức tỉnh kỳ thực cũng là một cái ngày
quyết định, phân chia thời kì cuộc sống. Bản thân có hay không có hồn
lực, đời người chắc chắn được quyết định. May là, hiện ở thời đại này,
dù cho không thể trở thành Hồn Sư,bản thân có khả năng cũng có tương lai tốt.
- Ta nhất định sẽ có hồn lực đúng hay không?
trong mắt thằng bé xinh đẹp tràn đầy khao khát.
Phụ thân xoa đầu của hắn, mỉm cười nói:
- Bất luận con có hay không hồn lực, ba ba đều yêu con.
Bên trong học viện, không ngừng phụ huynh mang theo con đi tới,đại đa
số, đều là cụt hứng hoặc là dáng vẻ than thở. Thỉnh thoảng có một đứa
hân hoan nhảy nhót, không cần hỏi, đó nhất định là nó Vũ Hồn xen có hồn
lực xuất hiện, cũng lập tức sẽ thu hút ánh mắt mọi người xung quanh,
mang theo ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ.
Theo thời gian trôi qua, ánh mặt trời cũng càng ngày càng gay gắt, hưng
phấn của thằng bé khôi ngô cũng theo đó hạ xuống rất nhiều.
- Đường Vũ Lân!
một người lão sư bên trong học viện Hồng Sơn đi ra, nhìn bảng trong tay gọi lên một cái tên.
- Ta ở chỗ này!
thằng bé khôi ngô liền mở to hai mắt nhìn,nhảy dựng lên.
Đường Tư Nhiên cũng mừng rỡ, nhìn con trai hưng phấn, bàn tay nhỏ bé của nó lôi kéo đi tới.
- Đi theo ta.
Có lẽ là ngày thức tỉnh làm việc nhiều lắm, lão sư lộ ra có chút hờ
hững, xoay người đi ở phía trước. Đường Tư Nhiên mang theo Đường Vũ Lân
vội vàng theo sau.
Đi trên đường nhỏ ở học viện, Đường Vũ Lân hưng phấn mà nhìn hết thảy
chung quanh, đối với hắn mà nói, hết thảy đều là như vậy mới lạ. Học
viện Hồng Sơn là một khu nhà có thể tiếp nhận hai nghìn học viên sơ
đẳng, bên trong học viện lối kiến trúc phong cách cổ xưa, tường trắng
mái đỏ, trong sân trường quét dọn vô cùng sạch sẽ,ngày thức tỉnh,phía
ngoài tiếng động lớn ầm ĩ so với vẻ đặc biệt yên tĩnh bên trong học
viện, ngay cả Đường vũ Lân nhảy nhót dường như cũng theo hoàn cảnh của
nơi này mà yên tĩnh trở lại.
Lão sư mang theo bọn họ đi tới một cái nhà hình tròn, nhìn về Đường Tư Nhiên nói:
- Phụ huynh ở chỗ này chờ một chút đi.
Đường Tư Nhiên gật đầu, nhìn về phía con trai nói:
- Nghe lão sư hướng dẫn, cố gắng lên, con trai! Ba ba ở đây chờ con.
Đường Vũ Lân gật đầu mãnh mẽ:
- Ba ba, ta sẽ có Vũ Hồn mạnh mẽ.
Nhìn con trai theo vị lão sư kia đi vào nhà hình tròn, trong con ngươi
Đường Tư Nhiên toát ra một tia buồn vô cớ cùng dòng hồi tưởng. Tại nhà
hình tròn bất luận học viện sơ đẳng nào đều có thể, nó cũng gọi là thức
tỉnh thất, là chuyên dùng để trợ giúp bọn nhỏ sáu tuổi tiến hành thức
tỉnh Vũ Hồn, đến thời điểm thức tỉnh, học viện sẽ chỉ biết là được mời
tới truyền linh tháp,truyền linh sư đến tiến hành nghi thức thức tỉnh.
Vài thập niên trước, mình cũng là như thế này tràn ngập hy vọng tiến vào thức tỉnh thất sao?.
Bên trong Thức tỉnh thất cũng không phải chỉ có một tiến hành thức tỉnh
phần Vũ Hồn, mà là có bảy tầng, mỗi một tầng đều có một cái thức tỉnh
thất. Đường Vũ Lân bị dẫn tới tầng ba trong thức tỉnh thất.
Vừa vào thức tỉnh thất, Đường Vũ Lân thì có loại cảm giác hoa cả mắt,
trên mặt đất, trên vách tường, thậm chí là nóc phòng, đều khắc một số
hoa văn mỹ lệ kỳ diệu, trong lúc mơ hồ, trong lòng hắn dường như có chút cảm giác kỳ lạ, phảng phất tại trong thân thể của mình có thứ gì dường
như động đậy.
Bên trong thức tỉnh có một người đàn ông trung niên ăn mặc trường bào
phong cách cổ xưa, trường bào là màu cam, mặt trên thêu hoa văn một phần hồn hình thú.
Đường Vũ Lân từ nhỏ thích nghe ba ba kể chuyện xưa, đang nghĩ chuyện
xưa, thì có truyền linh sư xuất hiện, những người này đến từ truyền linh tháp chính là truyền linh sư, thần bí mà lại thật sự mạnh mẽ, Hồn Sư
đúng vô cùng đặc biệt, có địa vị vô cùng cao thượng. Thật sự lần đầu nó
được trông thấy.
- Xin chào.
Đường vũ lân rụt rè nhút nhát nói.
Truyền linh sư trên mặt mang theo nụ cười ấm áp:
- Lại đây, tiểu bằng hữu, đứng ở chính giữa.
Đường vũ lân nháy mắt một cái, khéo léo đi tới đứng vững, sau đó không nhịn được hỏi:
- Truyền linh sư đại nhân, tôi sẽ có Vũ Hồn là cái gì ạ?
Truyền linh sư mỉm cười nói:
- Ta cũng không biết! Chờ chút ngươi thức tỉnh rồi, dĩ nhiên là có thể
đã nhìn ra.Nhưng mà, ánh mắt của ngươi xinh đẹp như vậy, nếu mà Vũ Hồn
của ngươi cùng mắt có liên quan, vậy thì hoàn mỹ.
Đường Vũ Lân ánh mắt sáng lên:
- Linh mâu sao? Tôi nghe nói qua. Đó là truyền linh tháp tháp chủ đầu tiên...