Phương thức chiến đấu của Diệp Tinh Lan, đã làm
toàn trường chấn kinh. Cũng chứng minh, Hồn Sư thông thường so với Đấu
Khải Sư, cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào thủ thắng.
Thánh Linh Đấu La tự mình ôm Diệp Tinh Lan từ trên Luận Bàn Lôi hạ
xuống, đưa nàng đến trước mặt nhóm Đường Vũ Lân đang đứng đợi sẵn.
"Thân thể của con bé không có gì đáng ngại, nhưng hồn lực có chút
tiêu hao quá độ, cần phải nghỉ ngơi một chút, không thể tham gia những
trận thi đấu phía sau được. Vì lẽ đó ta cũng không miễn cưỡng khiến con
bé tỉnh lại. Thật là một cô nương ưu tú." Nhã Lỵ xuýt xoa khen ngợi từ
đáy lòng.
Cổ Nguyệt và Hứa Tiểu Ngôn đồng thời đỡ lấy Diệp Tinh Lan. Bọn họ đều không nói gì, nhưng trong mắt mỗi người đều có hỏa diễm hừng hực đang
thiêu đốt.
Diệp Tinh Lan không hề thua! Ở trong lòng bọn họ, Diệp Tinh Lan mới thật sự là người thắng cuộc.
Nàng dựa vào tu vi tứ hoàn của mình, đánh gục một tên Ngũ Hoàn Hồn
Vương - Nhất Tự Đấu Khải Sư đấy! Mặc Giác rõ ràng cũng không có cách nào tiếp tục lên sân thi đấu những trận phía sau.
"Đoàn chiến, chúng ta phải thắng!" Đường Vũ Lân trầm giọng nói.
Trước khi trận giao lưu này diễn ra, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng
liên quân lớp năm nhất – năm hai có thể thu được thắng lợi cuối cùng.
Thế nhưng một khắc đó, khi thấy Diệp Tinh Lan từ trên trời giáng xuống,
đánh cho Mặc Giác nằm gục trên mặt đất, đâm thủng lớp Đấu Khải phòng ngự của nàng, chiến ý của tất cả mọi người đều đã triệt để bùng cháy!
Nhất Tự Đấu Khải Sư thì đã làm sao? Ai nói chúng ta không thể chiến
thắng Nhất Tự Đấu Khải Sư chứ? Chúng ta phải thắng, nhất định phải giành chiến thắng!
Đường Vũ Lân nhìn về phía Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt cũng nhìn về phía
hắn. Nguyên Ân Dạ Huy từ bên cạnh yên lặng đi tới, đón lấy Diệp Tinh
Lan.
Một bầu không khí không tên, hừng hực bao phủ lấy mỗi người bọn họ.
Vào đúng lúc này, ánh mắt của mỗi người đều đang như thiêu như đốt.
Trên khán đài, khu vực lớp năm nhất, lúc này mọi người cũng đều trầm mặc. Vì thua nên không có cách nào hoan hô, nhưng một trận thua này của Diệp Tinh Lan, lại mang lại sự chấn động cho bọn họ còn nhiều hơn cả
hai trận thắng trước đó.
Huyết quản bọn họ phảng phất như đang rừng rực cháy, sôi trào trước ý chí chiến đấu ngoan cường bất khuất của vị bạn học này.
Lạc Quế Tinh, Từ Du Trình, Dương Niệm Hạ, Trịnh Di Nhiên đều ngồi ở hàng trước.
Lúc này, ánh mắt của bốn người có sự khác biệt.
Cho tới nay, bọn họ đều đang cố gắng giữ vững niềm tin của chính mình, nỗ lực đuổi theo bước chân phía trước.
Nhưng chính ở trong nháy mắt này, bọn họ lại rõ ràng cảm nhận được,
dù cố gắng truy đuổi cũng không cách nào rút ngắn được khoảng cách, mà
ngược lại, lại càng ngày càng trở nên xa hơn.
Diệp Tinh Lan lúc này, ở trong mắt bọn họ, là một người không thể vượt qua!
Chênh lệch, đây chính là chênh lệch đấy!
Lạc Quế Tinh theo bản năng nắm chặt hai tay, móng tay đã đâm sâu vào
bên trong lòng bàn tay từ lúc nào không hay. Ánh mắt của Từ Du Trình
chấn động kịch liệt, trước sau đều không hề rời khỏi người Diệp Tinh
Lan.
"Bắt đầu từ hôm nay, nàng là nữ thần trong lòng ta." Từ Du Trình mặt lạnh như băng, trầm giọng nói một câu.
Mọi người cứ như vậy mà choáng váng. Còn hắn thì lại sờ sờ môi, trong mắt cũng đồng dạng có gì đó như đang thiêu đốt.
Ánh mắt của hắn không có chút gợn sóng tình cảm nào, nếu có, thì chỉ
là ý chí chiến đấu tràn ngập. Từ trên người của Diệp Tinh Lan, hắn tìm
ra được con đường mà mình ắt phải đi. Thân thể yếu đuối thì đã làm sao?
Hồn Linh cấp độ thấp thì đã thế nào? Đó là bởi vì mình không dám thử
nghiệm nên mới vậy. Không có tinh thần dám liều mạng nỗ lực, làm sao có
khả năng đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này?
Thiên phú là một chuyện, nhưng mà có thể điên cuồng như vậy hay
không, lại là một chuyện khác! Chỉ có những người cuồng si chân chính,
mới có thể leo lên được tới đỉnh cao của đại lục!
Ánh mắt Trịnh Di Nhiên lại có chút ảm đạm, nàng vẫn luôn có chút
không phục lắm đối với đoàn đội của Đường Vũ Lân. Nhưng hiện tại nàng
lại phát hiện, khoảng cách giữa mình và bọn họ đã quá mức xa xôi.
Dương Niệm Hạ ánh mắt thâm trầm, hắn không hề nhìn Diệp Tinh Lan, mà
lại nhìn cái người đứng ở dưới đài, mãi mãi vẫn luôn là hạt nhân của
đoàn đội kia.
Hắn ưỡn ngực, trong ánh mắt hắn là hỏa diễm ngập tràn. Trận chiến
này, Diệp Tinh Lan không chỉ đã làm cho tất cả mọi người nhìn thấy được
sự mạnh mẽ của nàng, mà còn cho thấy một sự tín nhiệm đối với những
người bạn của mình. Nàng dùng hành động, thắp sáng lên ý chí mãnh liệt
của mọi người, mà chuyện về sau, sẽ giao lại cho Đường Vũ Lân cũng như
các đồng đội của nàng.
Dương Niệm Hạ rõ ràng chú ý được, một khắc cuối cùng trước khi Diệp
Tinh Lan hôn mê, đầu nàng lại hướng về phương hướng của tên thiếu niên
kia. Hẳn là, tên thiếu niên kia cũng nhìn thấy rõ ràng.
Tại khu vực khách quý.
"Ghê gớm thật! Người trẻ tuổi bây giờ, thật là không bình thường mà!" Sí Long Đấu La Phong Vô Vũ lẩm bẩm nói.
Thật hiếm thấy, Trọc Thế không hề phản bác lại, "Đúng đấy! Tiểu nha
đầu kia so với ngươi năm đó còn muốn điên hơn mấy phần. Hiện tại ta phải thừa nhận, năm nhất khóa này, đúng là lớp năm nhất mạnh nhất trong vòng mấy trăm năm qua. Tiểu nha đầu này không chỉ là điên cuồng, mà trong sự điên cuồng còn ẩn chứa chiến thuật. Hết thảy sự cường thế trước đó, đều được Hồn kỹ Kiếm Thần Tinh trùng hợp che giấu trong nháy mắt. Nếu như
ta không nhìn lầm, một lần cuối triển khai Nhân Kiếm Hợp Nhất - Kiếm
Thần Tinh này, thứ con bé dùng chính là kỹ xảo Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ của
Đường Môn. Chính là nhờ khoảng cách được rút ngắn, nên mới có thể khiến
cho một tên Nhất Tự Đấu Khải Sư am hiểu viễn công ăn thiệt thòi lớn như
vậy. Con bé không chỉ mê hoặc đối thủ, mà trong nháy mắt này, ngay cả
chúng ta cũng đều bị con bé mê hoặc. Một cô nương vừa điên cuồng lại
thông minh như vậy, tương lai tất có thành tựu lớn. Ta thấy, Sử Lai Khắc Thất Quái một đời tiếp theo, con bé có thể sẽ là một trong những người
được lựa chọn."
Thái Lão đứng trên đài, hồi lâu sau cũng dần dần bình tĩnh lại. Nơi
đáy mắt bà lóe qua một nét kiêu ngạo. Hết thảy học viên của Ngoại viện
có thể nói là đệ tử của bà. Một trận đấu này, e rằng khí thế của lớp năm ba…
"Đấu đôi, tuyển thủ của hai bên ra sân." Thái Lão trầm giọng lên tiếng.
Bên phía lớp năm ba, hai vị học viên một nam một nữ, tướng mạo có ít
nhất 8 phần 10 giống nhau đứng dậy, cùng nhau đi lên phía trên đài thi
đấu.
Một bên khác, đại biểu liên quân năm nhất – năm hai, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt sóng vai mà đi, nhanh chân leo lên đài thi đấu.
Khí tràng của một đôi học viên lớp năm ba bên này rõ ràng có chút
ngột ngạt. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt cũng ngột ngạt, nhưng là cảm giác
ngột ngạt của núi lửa sắp phun trào.
"Lớp năm ba, Lý Mộng Dương, Lý Mộng Điềm!"
"Lớp năm nhất, Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt!"
Từng người tự giới thiệu mình.
Khán đài một lần nữa rốt cục cũng trở nên sống động.
"Là Lý Mộng Dương, Lý Mộng Điềm sao? Bọn họ là hai anh em sinh đôi,
phối hợp cực kỳ ăn ý. Còn có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ. Là lực lượng chủ chốt
bên trong đoàn đội mạnh nhất lớp năm ba. Hai huynh muội đều là Cường
Công Hệ Chiến Hồn Sư. Được gọi là Hỏa Vũ Diệu Dương. Vô cùng lợi hại!"
"Liên quân bên kia lại là lớp năm nhất ra sân, tiểu cô nương lúc nãy
hẳn cũng là năm nhất phải không? Năm nhất khóa này thực sự là rất mạnh
đấy! Đấu đôi vậy mà lại để cho năm nhất lên!"
"Có chuyện này ngươi không biết đâu! Cái cậu nhóc Đường Vũ Lân kia
chính là lớp trưởng của lớp năm nhất, tuy rằng chỉ là tam hoàn, nhưng
bản thân lại là một tên Đoán Tạo Sư cấp 5. Dưới tình huống lớp năm nhất
có nhiều thiên tài như vậy, thật giống như đều vô cùng nể phục cậu ta.
Cổ Nguyệt hẳn là lớp phó. Bất quá chưa từng nghe nói bọn họ sẽ am hiểu
giao đấu 2 chọi 2 như thế này."
"Cứ xem là biết ngay thôi! Có người nói năm ngoái lớp năm nhất và năm hai đã tổ chức một buổi giao lưu, nhưng mà bên thắng lợi lại là lớp năm nhất."
"Không thể nào! Cái cô nàng Nguyên Ân Dạ Huy của lớp năm hai rất mạnh mà! Nếu như dưới tình huống không có Nhất Tự Đấu Khải Sư, ta thấy lớp
năm ba cũng chưa chắc có người là đối thủ của nàng. Lớp năm nhất có thể
thắng được bọn họ?"
"Điều này có gì mà không thể? Ngươi không thấy vừa mới rồi, cô nàng
Diệp Tinh Lan kia mạnh bao nhiêu sao! Hiện tại, nhóm các học đệ, học
muội thật là đáng sợ! Chúng ta nếu như không cố gắng nỗ lực, sợ là sẽ
không phải là đối thủ của bọn họ."
"Xem so tài đi, đã sắp bắt đầu rồi! Thực lực sẽ chứng minh tất cả."
Dưới đài là một trận xôn xao, bên trên Luận Bàn Lôi Đài, Thái Lão
thật lạ kỳ, lại không trực tiếp tuyên bố bắt đầu. Lần lượt nhìn hai bên, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở trên người Cổ Nguyệt và Đường Vũ Lân lâu
hơn một chút, sau đó mới trầm giọng quát lên: "Thi đấu bắt đầu!"
Cùng với một tiếng tuyên bố này của bà, trên người hai huynh muội Lý
Mộng Dương, Lý Mộng Điềm, trong nháy mắt có hai ngọn lửa mãnh liệt dâng
lên.
Không chỉ có như vậy, bọn họ đồng thời hất tay, từng khối Đấu Khải từ trong chiếc nhẫn trữ vật bay ra, gắn vào cơ thể.
Đấu Khải của bọn họ có màu đỏ rực, mặt trên mơ hồ có hoa văn đỏ
tươi. Có giáp 2 giáp tay – cẳng tay, 2 giáp vai – cánh tay, và thêm 1
khối giáp eo – đùi (chiến quần). Mỗi người đều có 5 khối Đấu Khải.