Sau một phen cò kè mặc cả, Đường Vũ Lân cuối cùng đầy đau lòng thanh
toán 280 ngàn điểm cống hiến, mới xem như hoàn thành Cơ Giáp đặt riêng.
Dựa theo thời gian, hai tháng sau, hắn sẽ có thể nhận chiếc Cơ Giáp này
của mình.
Mà chương trình học Điều Khiển Cơ Giáp đến khi đó cũng sẽ vừa bắt đầu.
"Ghi danh học khóa tự chọn buổi chiều, ta muốn tham gia." Hứa Tiểu Ngôn
không chút do dự giơ tay lên, biểu thị mình muốn tham gia chương trình
học Cơ Giáp buổi chiều. Nhìn hai mắt nàng tỏa sáng long lanh, hiển nhiên là thật sự cảm thấy hứng thú.
Vì vậy, trong nhóm của Đường Vũ Lân, những người chọn học Điều Khiển Cơ Giáp có hắn, Từ Lạp Trí và Hứa Tiểu Ngôn ba người.
Cổ Nguyệt, Diệp Tinh Lan và Tạ Giải đều không báo danh.
Cổ Nguyệt vẫn luôn bận rộn như trước, mỗi buổi chiều khi có thời gian rảnh rỗi nàng sẽ đi đến Truyền Linh Tháp để học tập. Nhưng đến giờ cơm tối,
nàng thường sẽ mang một ít đồ ăn ngon trở về.
Tạ Giải bọn họ
cũng có thấy, thế nhưng xưa nay chưa từng ăn. Cổ Nguyệt mang thức ăn
đến cũng không nói tiếng nào, trực tiếp đưa cho Đường Vũ Lân. Có lần
Đường Vũ Lân dự định cùng chia sẻ với Tạ Giải, Từ Lạp Trí, liền thấy
được một luồng sát khí và một đôi mắt hình viên đạn cực kỳ hung ác của
Cổ Nguyệt.
Sau đó Từ Lạp Trí cùng Tạ Giải liền… bỏ chạy. Từ đó về sau, đồ ăn mà Cổ Nguyệt mang đến liền thuộc về riêng Đường Vũ Lân.
"Ngươi muốn học điều khiển Cơ Giáp?" Cổ Nguyệt hơi nghi hoặc, hỏi Đường Vũ Lân.
"Ừm, ta muốn thử xem sao. Đấu Khải Sư và Cơ Giáp Sư cũng không có xung đột.
Có thể học cả hai nội dung này. Có thêm một năng lực, cũng sẽ thêm một
phần bảo đảm. Hơn nữa, ngươi đừng quên, ta sau này có tâm nguyện là có
thể tòng quân. Quân đội lấy Cơ Giáp làm chủ, nếu như ta không biết điều
khiển Cơ Giáp, làm sao có chỗ đứng trong quân đội được!"
"Được rồi, ta chỉ là lo lắng người sẽ làm lãng phí thời gian." Cổ Nguyệt có chút bất đắc dĩ.
Đường Vũ Lân cười nói: "Chuyện này cũng chưa chắc. Ta từ lúc nhỏ đã mơ một
ngày sẽ trở thành một vị Cơ Giáp Sư đấy. Khi đó, nào có nghĩ tới việc
trở thành Đấu Khải Sư, thậm chí ngay cả khái niệm Đấu Khải Sư cũng đều
không có. Nơi ta sinh ra rất nhỏ bé, ở nơi đó, giấc mơ của mọi đứa con
trai đều là cưỡi Cơ Giáp rong ruổi trên bầu trời."
Cổ Nguyệt cười cợt, "Được rồi, tùy ngươi."
"Tan học." Sau khi Thẩm Dập tuyên bố tan học, liền mở cửa phòng đi ra ngoài. Sau khi nàng mở cửa, bước chân bỗng khựng lại một chút, vì bên ngoài có một người đang đứng.
"Chào lão sư!" Một thiếu nữ với mái tóc màu bạc tuyệt sắc vô song, cung kính hướng về Thẩm Dập hành lễ.
Thẩm Dập nghi ngờ hỏi: "Na Nhi? Sao ngươi lại đến đây? Ngươi tìm ta?"
Na Nhi cười híp mắt, lắc lắc đầu, đưa tay chỉ vào bên trong.
Trong lòng Thẩm Dập khẽ động, liếc mắt nhìn vào trong lớp. Na Nhi đương nhiên nàng có nhận biết, người này chính là đệ tử thân truyền của Các chủ Hải Thần Các, được ca tụng là thiên tài số một của Nội viện, là thành viên
được chỉ định để bồi dưỡng tiến vào Hải Thần Các trong tương lai.
Thiên tài cũng phân chia cấp độ. Nàng có thể được Các chủ đương nhiệm của Hải Thần Các coi trọng, việc này cũng đã chứng minh trình độ thiên tài của
nàng.
Nàng lại đến lớp năm nhất để tìm người? Lẽ nào trong lớp có người nàng quen biết?
Thẩm Dập tránh sang một bên, nhưng lại không hề rời đi. Nàng ngược lại muốn
xem xem, người có thể làm cho vị tiểu công chúa Nội viện Na Nhi đến tìm, đến tột cùng là ai.
Nàng tránh ra, nhóm học viên lớp năm nhất
đang chuẩn bị tan học đương nhiên cũng nhìn thấy Na Nhi đứng ở nơi cửa
yêu kiều cười khẽ.
Hầu như hết thảy những người nhìn thấy nàng,
đều theo bản năng dừng bước. Đặc biệt là các học viên nam, từng người
đều trợn mắt há hốc mồm. Cô bé này…
Ôi mẹ ơi đẹp quá trời đẹp! Hơn nữa nhìn dáng dấp có vẻ nàng còn là bạn cùng lứa tuổi với bọn họ.
Na Nhi xinh đẹp tuyệt trần, mỹ lệ đứng ở nơi đó, trong nháy mắt liền trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.
Người khác nhìn thấy Na Nhi, Đường Vũ Lân tự nhiên cũng nhìn thấy, trong mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc, chủ động đi ra ngoài đón.
"Na Nhi, sao em lại đến đây?" Lời Đường Vũ Lân vừa nói ra, lập tức xác nhận hắn chính là người mà Na Nhi đến đây tìm kiếm. Nhất thời, ánh mắt nhìn
hắn của học viên cả lớp nhất thời trở nên không giống nhau.
Ngoại trừ bản thân Đường Vũ Lân ra, người gặp được Na Nhi cũng chỉ có Tạ
Giải. Lúc này, hắn nhìn Na Nhi, lại nhìn một chút Cổ Nguyệt lúc này đang cau mày, theo bản năng tránh ra vài bước.
Đường Vũ Lân đi ra
khỏi phòng học, Na Nhi lập tức đến gần, nắm lấy cánh tay của hắn, ngọt
ngào kêu lên: "Ca ca, còn không phải là vì em nhớ anh sao? Đây chính là
nơi mà anh học tập sao? Nơi này thật là rộng lớn, em tìm cả nửa ngày mới tìm ra được đấy!"Trong lớp xôn xao lên một trận. Ca ca? Em gái của Đường Vũ Lân? Em gái của lớp trưởng!!
"Chào mỹ nữ, ta tên là Dương Niệm Hạ, là huynh đệ tốt của lớp trưởng." Dương
Niệm Hạ thân hình cao lớn chen qua những người khác, là người đầu tiên
vọt ra, mặt đầy hiền hòa nói với Na Nhi.
Đường Vũ Lân lườm một cái. Từ lúc nào thành huynh đệ tốt, trình độ xấu xa của tên này nào có kém mình chút nào đâu!
Na Nhi khẽ mỉm cười, "Xin chào, ta là Na Nhi."
"Chào Na Nhi, ta là Lạc Quế Tinh." Ánh bạc lóe lên, Lạc Quế Tinh liền xuất
hiện ở một bên khác của Đường Vũ Lân. Cái tên này vậy mà lại vận dụng kỹ năng thuấn di để… tiếp cận em gái xinh đẹp.
"Xin chào!" Na Nhi vẫn là một nụ cười mỉm đầy thân thiện.
Từng người trong số các học viên nam đều nhanh chóng vọt ra. Ở độ tuổi này
của bọn họ, còn chưa biết rõ lắm cái gì gọi là rụt rè. Na Nhi thực sự là quá đẹp, hơn nữa còn là một người rất cởi mở, ôn nhu, không hề có nửa
điểm làm cao giá. Ai chào hỏi nàng cũng đều nhận được một nụ cười ngọt
ngào đáp lại. Ôi một đám thiếu niên đầy nhiệt huyết, nhất thời ngây ngây ngẩn ngẩn.
"Các ngươi đủ rồi đấy! Chúng ta đi thôi!" Đường Vũ Lân xua tay, tách các bạn học, dẫn Na Nhi đi ra ngoài.
Nhìn bọn họ rời đi, vẻ mặt Dương Niệm Hạ trở nên đầy thành thật: "Bắt đầu từ hôm nay, lớp trưởng chính là đại ca ta, ta phải nỗ lực để biến cậu ta
trở thành….anh vợ."
"Cắt!!"
"Không biết xấu hổ!"
"Cậu ấy là anh vợ của ta!"
Trong lúc nhất thời, lớp năm nhất bên này hò hét loạn cả lên. Thẩm Dập nhìn
Đường Vũ Lân và Na Nhi rời đi, cũng đầy kinh ngạc. Ca ca? Na Nhi lại là em gái của Đường Vũ Lân? Nhưng bọn họ nhìn qua nào có nửa điểm giống
nhau!!
Đường Vũ Lân dẫn Na Nhi đi ra khỏi lớp học, đi đến Linh Băng Quảng Trường.
"Na Nhi, em thật là được hoan nghênh." Đường Vũ Lân nhìn Na Nhi yêu kiều
cười khẽ, không nhịn được thốt lên. Không chỉ là bạn học cùng lớp, trên
đường bọn họ đi đến đây, gặp phải những học viên khác lớp, ai cũng muốn
tiếp cận Na Nhi cả. Mà Na Nhi ôm lấy cánh tay Đường Vũ Lân, vấp phải vô
số những ánh mắt ghen tỵ.
Na Nhi nở nụ cười hì hì, "Ca ca không
thích em như vậy sao? Vậy lần sau em sẽ không tới lớp tìm anh nữa. Chúng ta hẹn một nơi nào đó là được rồi. Bình thường tu luyện rất bận rộn,
mỗi tuần em chỉ có thể ra ngoài được một lần. Vậy thì sau này hẹn mỗi
buổi chiều thứ tư, chúng ta gặp mặt có được hay không? Anh dẫn em đi
ăn!!"
"Được." Đường Vũ Lân đầy yêu thương nhéo nhéo mũi Na Nhi, "Ngày hôm nay em muốn ăn cái gì nè?"
"Tùy anh chọn! Em sẽ ăn cho anh nghèo luôn!." Na Nhi hưng phấn đọc tuyên ngôn.
"Xuất phát!"
Thời điểm ở cùng với Na Nhi, trong lòng Đường Vũ Lân cảm thấy rất ấm áp,
luôn nhớ lại khi còn bé một nhà sum vầy. Na Nhi xuất hiện, làm cho sự
lạnh lẽo và cô đơn ở sâu trong lòng hắn tan chảy, tinh thần được thả
lỏng.
Buổi chiều hôm đó, hắn không tu luyện.
Mãi cho đến lúc chạng vạng, mới trực tiếp đi tới khu tu luyện hồn lực chuyên dụng.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đường Vũ Lân mới vừa đi vào phòng học, liền cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Sau đó nam sinh cả lớp "vèo" một cái, chí ít cũng phải có tới 2/3 số nam sinh, đồng loạt hướng về hắn
hành lễ, "Chào đại ca!"
Khóe miệng Đường Vũ Lân co giật. Có chuyện gì thế này?
"Các ngươi đều lăn ra xa một chút!" Đường Vũ Lân không vui nói, sau đó đi đến chỗ mình ngồi.
"Đại ca, mời ngài uống nước!" Lập tức có người đưa nước lại đây.
"Đại ca, mời ngài ăn chút đồ ăn vặt!"
"Các ngươi đủ rồi đấy!" Đường Vũ Lân vỗ vỗ trán của chính mình.
"Đại ca, lúc nào Na Nhi sẽ trở lại vậy? Lần sau chúng ta cùng nhau hẹn ăn cơm, đệ mời!"
"Hẹn cái gì mà hẹn!" Đúng lúc này, một thanh âm đầy lạnh lẽo mà tràn ngập
tức giận đột nhiên bạo phát, Cổ Nguyệt vỗ mạnh bàn một cái, đứng lên.
Sóng tinh thần cường thịnh nhất thời trào dâng như núi lửa phun, từ trên người nàng tỏa ra.