Thời điểm hắn đến, vừa vặn nhìn thấy Nguyên Ân Dạ Huy đang vươn vai ưỡn
ngực, những đường cong đầy mê người của nàng được toàn diện phô bày
trước mặt hắn. Tuy rằng chỉ nhìn thấy trong nháy mắt, nhưng chính trong
nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy một dòng máu nóng tràn lên não, hắn còn
chưa kịp lui lại, mũi chẳng hiểu vì sao bỗng có một giọt máu tươi nhỏ
xuống một cái “tách”.
Lúc này mới dẫn tới loạt công kích như cuồng phong vũ bão của Nguyên Ân Dạ Huy.
Tạ Giải âm thầm kêu khổ trong lòng, tính khí của Nguyên Ân Dạ Huy hắn hiểu rõ vô cùng. Thật vất vả quan hệ giữa hai người mới hòa hoãn lại được
hơn đôi chút, ngờ đâu lại sinh chuyện như vậy.
Đại tỷ à, oan uổng quá đi mà!
Nguyên Ân Dạ Huy ngờ đâu lại đi rửa ráy trong sân, đâu phải là hắn cố ý nhìn?
Nàng làm sao lại không tắm trong phòng của mình cơ chứ?! Thật là oan
uổng quá!
Nhưng mà Nguyên Ân Dạ Huy chịu ngừng lại giảng đạo lý với hắn sao? Đáp án đương nhiên là: Không!!
Pháo Không Khí kia không chút lưu tình nổ tung trên không trung, sóng năng
lượng mãnh liệt không ngừng bạo tạc. Tạ Giải đem tuyệt học Đường Môn Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ triển khai đến cực hạn, lúc này mới có thể miễn cưỡng
sống sót qua kẽ hở của loạt Pháo Không Khí khủng bố nọ.
Một học
kỳ vừa qua, hắn vẫn luôn phi thường nỗ lực, hiện tại Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ
cũng coi như là tạm ổn chút chút. Toàn lực né tránh, Nguyên Ân Dạ Huy
trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp nào bắt được hắn.
"Ngươi dừng lại cho ta!" Nguyên Ân Dạ Huy gào thét đầy phẫn nộ.
"Ta không dừng! Ta không muốn chết!" Tạ Giải vừa kêu thảm, vừa càng chạy nhanh hơn.
Kỳ thực, hắn hiện tại có thể lao ra khỏi ký túc xá công đọc sinh. Thế
nhưng, coi như là trong kỳ nghỉ, học viện cũng nhất định sẽ có các lão
sư. Một khi bị phát hiện bọn họ động thủ trong học viện, chẳng phải là
lại bị xử phạt nữa hay sao? Hơn nữa, Nguyên Ân Dạ Huy bị một người con
trai nhìn thấy đang tắm rửa, loại chuyện này truyền đi ra ngoài cũng
quá mất mặt. Dù có không nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho Nguyên
Ân!
Vì lẽ đó, hắn tuy rằng né tránh đã vô cùng chật vật, vẫn như cũ không hề xông ra ngoài, cắn răng cố nhịn.
"Ngươi cho rằng ngươi chạy thoát được sao?" Nguyên Ân Dạ Huy quát to một
tiếng, hai tay đột nhiên vỗ một cái ở trước ngực. Cùng lúc đó, Hồn Hoàn
thứ tư trên người tỏa sáng, Cự Ma Thái Thản!
Thân thể lần thứ hai bành trướng, song quyền trước sau vung ra trên không trung, một đoàn
Pháo Không Khí vô cùng cường thịnh bay vụt đến khu nhà nhỏ ở giữa ký túc xá. Tiếp đó, lại một đoàn Pháo Không Khí thứ hai từ phía sau nhanh như
tia chớp đuổi theo. Hai đoàn Pháo Không Khí đụng vào nhau trên không
trung, sinh ra một tiếng nổ vang trầm thấp.
"Ầm" Gợn sóng không khí bay tán loạn tứ phía, Tạ Giải đang lao nhanh khắp nơi nhất thời bị dư âm sóng năng lượng hất tung lên.
Trời ơi, sao nàng lại mạnh như thế! Cùng lúc khi Tạ Giải bị đánh bay, trong
lòng cũng vô cùng khiếp sợ. Mấy hôm không giao thủ với Nguyên Ân, nàng
rõ ràng đã cường đại hơn rất nhiều so với lần thi đấu giao lưu nọ.
Thân thể Cự Ma Thái Thản khổng lồ của Nguyên Ân Dạ Huy phóng vọt lên trời
khác nào đạn pháo, hầu như chỉ trong vòng một nhịp hô hấp, liền đuổi kịp Tạ Giải đang bị hất bay trên không trung.
Khí thế áp bức cường thịnh, Tạ Giải chỉ nhìn thấy một cái bóng đen cực lớn bao phủ lên thân thể mình.
Thế nhưng, trải qua sự truy đuổi trước đó, tâm thái của Tạ Giải cũng đã
vững vàng hơn rất nhiều. Hồn Hoàn thứ ba trên người lóe lên, Quang Long
Phân Thân được triển khai.
Thân thể hơi lắc nhẹ một cái trên
không trung, trong nháy mắt chia ra làm hai, hóa thành hai đạo thân ảnh, sau đó hai đạo thân ảnh tung bốn chưởng chạm vào nhau. Nhất thời, trong nháy mắt khi Nguyên Ân Dạ Huy nhào đến, hai tên Tạ Giải đã đồng thời
lộn vòng bay ngang sang hai bên, phi thân tránh ra ngoài.
"Hả?"
Nguyên Ân Dạ Huy vốn cho rằng đòn đánh này của mình đã đem hắn ta đưa
vào trạng thái bị động, lại không ngờ rằng Tạ Giải lại còn có phương
pháp chạy trốn như thế. Nhưng phản ứng của nàng cũng cực kỳ nhanh, hai
tay đưa lên, hai đoàn Pháo Không Khí đồng thời nổ ra, phân biệt đuổi
theo hai tên “Tạ Giải”.
Một gã “Tạ Giải” điểm nhẹ mũi chân nóc
nhà, nhảy bật lên cao trên không. Một gã còn lại thi triển Quỷ Ảnh Mê
Tung Bộ, lăn lộn sang ngang, trực tiếp lăn hướng xuống mặt đất. Hai kiểu ứng đối hoàn toàn không giống nhau.
Hai cái phân thân này, được 2 luồng tư tưởng khác nhau điều khiển. Tạ Giải
quả thực là hao tâm tổn sức, dồn không ít công phu vào kỹ thuật này, vào lúc này công dụng kỳ diệu của nó mới được hiển hiện ra.
Pháo
Không Khí của Nguyên Ân Dạ Huy tuy rằng cường đại, nhưng dù sao không
phải công kích bao phủ trên diện rộng. Hơn nữa, đây còn là ở trong ký
túc xá công đọc sinh, nàng ra tay cũng có phần kiêng dè, không cách nào phát huy được toàn bộ thực lực. Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Giải
lăn tới lộn lui với hai đạo phân thân khắp mọi ngóc ngách, đúng là nàng
không có cách nào bắt được hắn.
"Có bản lĩnh ngươi đừng chạy!" Nguyên Ân Dạ Huy gầm lên.
"Có ngu mới không chạy!" Tạ Giải có chút không phục rên rỉ. Bị truy sát
kiểu này thật sự hắn cũng có chút uất nghẹn, Nguyên Ân thật sự không
hề thủ hạ lưu tình mà! Vừa nãy nếu như Pháo Không Khí này đánh trúng vào người, khẳng định là sẽ bị lột một lớp da. Bị nàng bắt được, còn toàn
mạng được sao?
"Ta chống mắt lên xem ngươi chạy đi đâu!" Thân
hình Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên kịch liệt thu nhỏ lại, một đôi cánh đen
tuyền dang rộng ở phía sau lưng. Nàng phóng thích Võ Hồn thứ hai của
mình, Đọa Lạc Thiên Sứ.
Đọa Lạc Thiên Sứ của nàng hiện tại mới
chỉ có ba cái Hồn Hoàn, nhưng thay đổi Võ Hồn, độ bùng nổ tăng vọt. Tay
phải xuất một chiêu hư ảo, Ma Kiếm tới tay, vờn quanh một vòng trên
không trung. Nhất thời, năng lượng hắc ám to lớn gieo rắc bốn phía.
Hắc Ám Thiên Mạc!
Hắc Ám Thiên Mạc này của Nguyên Ân Dạ Huy vừa có tính chất công kích, nhưng một khi bị bao phủ lại, còn có hiệu quả khống chế rất mạnh.
Từ
sau khi thất bại trong tay tiểu đội của Đường Vũ Lân, Nguyên Ân Dạ Huy
tu luyện đặc biệt khắc khổ. Hai Đại Võ Hồn của chính nàng đều thuộc vào
hàng đầu, chỉ từ riêng năng lực đặc thù của Võ Hồn, đã đủ để thực lực
của nàng có thể có ưu thế rất lớn rồi.
Lúc này Hắc Ám Thiên Mạc,
chính là nàng lấy đặc tính của Đọa Lạc Thiên Sứ để triển khai. Trong
nháy mắt mạnh mẽ phóng thích hơn 1/3 hồn lực để tạo nên Hắc Ám Thiên
Mạc, chậm rãi ăn mòn đối thủ, quần khống trên phạm vi rộng.
Năng lực viễn công cùng cận chiến của Nguyên Ân Dạ Huy đều mạnh phi thường,
vấn đề duy nhất chính là không đủ linh hoạt. Một khi gặp phải đối thủ có tốc độ đặc biệt nhanh sẽ có vấn đề, giống như khi nàng đối mặt với Tạ
Giải. Vì lẽ đó, nàng mới tự nghĩ ra tuyệt kỹ Hắc Ám Thiên Mạc của Đọa
Lạc Thiên Sứ Võ Hồn này, giúp nàng có thể trong thời gian ngắn khống chế được đối thủ. Tuy rằng tiêu hao rất lớn, nhưng chỉ cần có thể cho nàng
cơ hội tiếp cận đối thủ, như vậy, dựa vào uy lực của Thái Thản Cự Viên,
nhất định có thể làm cho đối thủ bị trọng thương.
Thật bất hạnh, Tạ Giải trở thành vật thí nghiệm đầu tiên cho tuyệt kỹ Hắc Ám Thiên Mạc này của nàng.
Hai đạo phân thân của Tạ Giải chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, phảng phất
như rơi vào trong bùn lầy vậy. Để đối chọi lại năng lực ăn mòn của Hắc
Ám, Quang Thuộc Tính của bản thân hắn vô thức được phóng thích, nhưng
tốc độ cũng bị hạ xuống. Quỷ Ảnh Mê Tung chịu phải sự hạn chế cực lớn.
Sau đó hắn liền nhìn thấy, thân thể Nguyên Ân Dạ Huy một lần nữa bành
trướng lớn lên, Thái Thản Cự Viên tái hiện. Ngay sau đó, một phân thân
trong nháy mắt bị Thái Thản Cự Viên oanh kích hóa thành bọt nước.
Nguyên Ân Dạ Huy hiểu rất rõ kỹ năng phân thân này của Tạ Giải. Chỉ cần còn có phân thân, bản thể sẽ không thật sự bị trọng thương, cho nên nàng hạ
thủ đối với phân thân đầu tiên này không hề lưu tình chút nào. Sau đó
bỗng nhiên thu tay, trước khi Hắc Ám Thiên Mạc kết thúc, nàng đã lướt
đến trước bản thể của Tạ Giải, nện thẳng một quyền về phía cậu ta.
Không hiểu tại sao, Tạ Giải đột nhiên cảm giác được, sức mạnh đòn đánh này
của Nguyên Ân Dạ Huy tựa hồ như thu liễm lại rất nhiều, cũng không phải là Pháo Không Khí.
Nàng đang thủ hạ lưu tình sao?
Trốn đã trốn không được, Tạ Giải cũng không có ý định dùng hồn kỹ gắng gượng
chống đỡ, chỉ đành nhắm mắt lại, hai tay bắt chéo trước ngực, khắp khuôn mặt là nụ cười khổ.
"Ầm!" Sóng khí lan tỏa ra, Tạ Giải ngã bật
ngửa ra sau vài bước, nhưng hắn kinh ngạc vì không hề cảm nhận được chút thống khổ nào truyền đến.
Thời điểm hắn mở mắt ra, đã nhìn thấy
một luồng hào quang vàng kim rực rỡ. Không biết từ lúc nào, trước mặt
mình đã nhiều hơn một người. Nhìn từ phía sau, bờ vai, phía sau lưng và
trên cánh tay phải của cậu ta đều bao trùm vảy màu vàng kim óng ả. Mỗi
một mảnh vảy này đều nhô ra ngoài, cực kỳ sinh động.
Tấm lưng của cậu ta thật rộng lớn, vĩ đại, làm cho người ta có một cảm giác đầy kiên cố. Che ở phía trước nắm đấm của Nguyên Ân Dạ Huy, chính là một bàn tay của chàng trai này.
"Lão Đại, cứu mạng!" Tạ Giải kêu thảm một tiếng.
Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nói: "Cái tên hư hỏng nhà ngươi, làm sao lại đi trêu chọc Nguyên Ân vậy?"
Còn không phải sao? Người ra tay ở thời khắc mấu chốt này, chặn lại được một quyền của Nguyên Ân Dạ Huy, chính là Đường Vũ Lân.