Thanh niên dẫn đứa bé rời đi trước. Ở đây, hắn rất khó có
thể khống chế lại tâm tình của chính mình. Vì bảo vệ thê tử, hắn cố ý ở
phụ cận thuê một phòng, nhờ người hỗ trợ trông con. Ngày hôm nay nếu
không phải là vì không cản được cậu bé muốn đòi gặp mẹ, cũng sẽ không
dẫn cậu nhóc tới nơi này.
Chấn Hoa đi tới bên cạnh Đường Vũ Lân,
nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, Đường Vũ Lân ngẩng đầu lên, vành mắt ửng hồng, "Sư bá, tại sao trên thế giới này có nhiều người xấu như vậy?"
Chấn Hoa thở dài một tiếng, "Đó là chuyện đương nhiên! Ở trên thế giới này,
có chính diện thì có phản diện, cũng như có quang minh thì có hắc ám.
Chúng ta đứng về phía quang minh, những gì chúng ta có thể làm, chính là bảo vệ quang minh, làm hết sức để tiêu trừ đi hắc ám. Nếu chỉ cầu
nguyện cũng là vô dụng, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, mới có thể
bảo vệ được người mình muốn bảo vệ."
Đường Vũ Lân thống khổ nói: "Con còn quá nhỏ yếu, không thể bảo vệ tốt cho Mặc Lam tỷ."
Chấn Hoa khẽ mỉm cười, "Đứa nhỏ ngốc, ở độ tuổi này của con, những gì con có thể làm được, con đã làm rất tốt! Con có biết hay không, khi ta nhìn
thấy con toàn thân đẫm máu, không rõ sống chết, trong lòng ta sợ hãi đến dường nào. Con phải nhớ kỹ, bất kể là trừng ác hay là dương thiện, đầu
tiên đều phải trước tiên bảo toàn chính bản thân mình, bởi vì con là hạt giống quang minh, nếu như chết rồi, vậy cái gì cũng làm không được!"
"Dạ vâng."
Chấn Hoa vui mừng nói: "Sư bá lấy con làm vinh, lão sư con quả là thu được
một đệ tử giỏi! Ta thật ước ao được như hắn." Thần Tượng nói câu này,
nếu như để các vị trong giới Đoán Tạo Sư nghe được, không biết sẽ kinh
ngạc tới trình độ nào? Đánh giá một người cao như thế, đối với Chấn Hoa, tuyệt đối là sự tình cực kỳ hiếm thấy.
Lời nói này của ông ta
hoàn toàn xuất phát từ thật tâm. Một Đoán Tạo Sư thiếu niên thiên tài đã rất khó tìm, dù sao, Đoán Tạo Thuật cũng có yêu cầu cực kỳ cao đối với
thiên phú, hơn nữa còn phải có tính chấp nhất cùng sự kiên trì chống đỡ. Thiên phú, chấp nhất, kiên trì – ba đặc tính cộng lại, mới có thể đi
được tới thành công.
Nhưng so với ba điểm này mà nói, tâm tính
lại càng trọng yếu hơn, bất kể là năng lực như thế nào, quang minh hay
là hắc ám, dùng cho chính nghĩa thì là chính, dùng cho tà thì là tà.
Đường Vũ Lân có thể vì cứu giúp người khác mà không tiếc hi sinh chính
bản thân mình, chỉ cần điểm này, đã làm Chấn Hoa yêu thích từ nội tâm
đối với đứa bé này, hoàn toàn không phải là vì lòng hiếu thắng cùng với
Mộ Thần.
Một đứa bé 14 tuổi, có thể làm được điều này là khó khăn đến dường nào!? Có thể là vì nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng phần thiện lương này, phần quang minh chi tâm này của cậu bé, coi như là
người trưởng thành, sẽ có mấy người làm được đây?
Thời điểm Chấn
Hoa đem Đường Vũ Lân cứu trở về, ở trong lòng hắn cũng đã có ý nghĩ
không tiếc tất cả để bồi dưỡng Đường Vũ Lân. Đứa nhỏ này, đáng giá để
ông ta làm như vậy! Coi như không phải là đệ tử của mình, nhưng cậu bé
cũng là một thành viên của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, chính hắn là một vị
Thần Tượng, rất có khả năng đã có người nối nghiệp.
Thời gian một tiếng trôi qua rất nhanh, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân
nhè nhẹ. Bởi khí thế dẫn dắt, Chấn Hoa vẫn chờ ở chỗ này ngẩng đầu lên,
nhìn về phía hành lang.
Một cô gái đang bước nhanh đi tới. Bước
tiến của nàng rất khinh xảo, nhìn qua tần suất không cao, nhưng tốc độ
lại rất nhanh. Chấn Hoa mới vừa nhìn sang, nàng cũng đã đi tới phụ cận.
Đường Vũ Lân cũng vẫn đang nôn nao chờ đợi, nghe được tiếng bước chân, hắn
cũng lập tức ngẩng đầu nhìn lại. Thời điểm hắn nhìn thấy người mới đến
này, cũng không khỏi sửng sốt; bởi vì vị này, hắn có quen biết.
Nhã Lỵ đi tới trước mặt Chấn Hoa, gật đầu chào hắn một cái, sau đó ánh mắt
ôn hòa liền rơi vào trên người Đường Vũ Lân, "Lại là con đứa nhỏ này,
chuyện lần trước ta đã nghe nói, con đã làm rất tốt. Học viện lấy con
làm vinh."
Đúng vậy, vị được Thần Tượng Chấn Hoa mời tới, chính
là Phó Các chủ của Hải Thần Các - Sử Lai Khắc học viện, Thánh Linh Đấu
La Nhã Lỵ.
Nhã Lỵ rất tự nhiên xoa xoa đầu của Đường Vũ Lân,
Đường Vũ Lân nhất thời cảm giác được một luồng khí tức ấm áp đến cực
điểm trong nháy mắt từ phần đầu truyền khắp toàn thân. Trong đầu, trên
thân thể, tất cả các năng lượng tiêu cực đều biến mất không còn tăm hơi. Thậm chí ngay cả những chỗ ứ tụ nơi trước ngực đều bị sức mạnh nhu hòa
kia ép ra, khoan khoái không nói nên lời.
Chấp chính quan Mặc Vũ
cũng bước nhanh tới, nhưng hắn hiển nhiên là không quen biết Nhã Lỵ,
nhưng từ việc nàng ở trước mặt Chấn Hoa vẫn luôn có dáng vẻ bình tĩnh,
cùng với việc trên mặt Chấn Hoa khi nhìn nàng cũng lộ ra vẻ mỉm cười,
cung kính nói: "Chào ngài. Ta là Mặc Vũ, phụ thân của Mặc Lam." Hắn
không hề nói mình là chấp chính quan Thiên Đấu Thành, vào lúc này, hắn
chỉ là một người cha đang lo lắng cho con gái mình.
Nhã Lỵ xoay
người nhìn về phía Mặc Lam bên trong phòng bệnh, nhìn thấy dáng vẻ của
nàng không khỏi cau mày lại, "Được rồi, để ta vào xem xem." Nàng không
hề hàn huyên nhiều, trực tiếp đi vào trong phòng bệnh dành cho bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng.
Các Y Sư và Hộ Vệ bên này cũng sớm đã được Mặc Vũ thông báo, đưa tới y phục vô trùng.
Nhã Lỵ khoát tay áo một cái, bạch quang trên người lóe lên, một luồng khí
tức thanh tân rất tự nhiên tản mát ra từ trên người nàng. Ở trên người
nàng, xưa nay đều sẽ không có vi khuẩn.
Xuyên qua hai lớp cửa vô trùng, đi tới trước giường bệnh.
Đám người Đường Vũ Lân cũng đã tập trung ở ngoài cửa sổ, căng thẳng nhìn vào bên trong.
Dù cho Mặc Vũ không quen biết Nhã Lỵ, cũng có thể đoán được vị này là nhân vật kiệt xuất bên trong Trị Liệu Hệ Hồn Sư, bằng không Thần Tượng
Chấn Hoa cũng sẽ không mời nàng tới đây.
Nhã Lỵ khẽ sờ sờ đầu
của Mặc Lam. Vì thuận tiện cho việc trị liệu, phần tóc của Mặc Lam cũng
đã bị cạo sạch. Toàn bộ phần đầu bị phù nề làm cho người ta nhìn qua sẽ
bất giác có cảm giác sợ hãi.
Trong mắt của Nhã Lỵ chỉ có vẻ thương xót, từng vòng Hồn Hoàn, lặng yên không một tiếng động từ dưới chân nàng bay lên.
Ngoài cửa sổ, thời điểm mọi người thấy những Hồn Hoàn này, ngoại trừ Chấn Hoa ra, trên mặt tất cả mọi người đều toát ra vẻ khiếp sợ không gì sánh
bằng.
Ở trên người Nhã Lỵ, màu sắc Hồn Hoàn chỉ có hai loại. Sáu
cái Hồn Hoàn phía trước là màu đen, ba cái Hồn Hoàn cuối cùng, là màu
đỏ!
6 đen, 3 đỏ. Cũng chính là 6 cái Vạn Niên Hồn Hoàn, và 3 cái Thập Vạn Niên Hồn Hoàn. Đây là tu vi cỡ nào cơ chứ!
Đường Vũ Lân cũng đã thấy qua Hồn Hoàn của sư tổ mình, cũng như Hồn Hoàn của
Phong Vô Vũ lão sư, nhưng so với vị trước mắt này, chênh lệch nào đâu
chỉ là một điểm.
Lúc này Nhã Lỵ triển hiện ra, chí ít chứng minh
nàng nắm giữ 02 cái Vạn Niên cùng 01 cái Thập Vạn Niên Hồn Linh, mới có thể có được Hồn Hoàn như vậy. Đây tuyệt đối là một vị đại năng đỉnh
của đỉnh ở trong giới Hồn Sư.
Đường Vũ Lân không nhịn được lộ ra
vẻ hâm mộ. Nếu như có một ngày nào đó, chính mình cũng có thể đạt đến
tầng thứ này, thì thật là tốt biết bao. Chẳng trách, bất kể là đám người Thái lão hay là sư tổ, lão sư bọn họ, đều tôn kính như vậy đối với vị
Thánh Linh Đấu La này, thực lực của nàng không ngờ lại cường đại như
thế.
Thân thể Mặc Vũ run lên bần bật, thất thanh nói: "Thánh Linh Đấu La? Chấn Hoa miện hạ, vị này chính là Thánh Linh Đấu La sao?" Hắn
dù sao cũng là nghị viên của Liên Bang, đối với Hồn Sư cấp độ Phong Hào
Đấu La trên thế giới hiện nay ít nhiều cũng có chút hiểu rõ. Ở trong trí nhớ của hắn, Trị Liệu Hệ Hồn Sư, có thể đạt đến trình độ trước mắt như
thế này, cũng chỉ có Thánh Linh Đấu La miện hạ một người duy nhất. Vào
giờ phút này, trong mắt hắn tràn ngập sự vui mừng cùng phấn khởi, có
Thánh Linh Đấu La tự mình ra tay, con gái của mình dù như thế nào cũng
đều sẽ không chết.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn tràn ngập sự cảm kích.
Chuyện xưa của Thánh Linh Đấu La, ở trên đại lục người biết cũng không phải
đặc biệt nhiều, bởi vì xưa nay nàng đều không thích thể hiện hay lưu lại tên tuổi. Nhưng ở trong các cao tầng của Liên Bang lại có rất nhiều
ghi chép.
Võ Hồn của Thánh Linh Đấu La có tên là Kỳ Nguyện Thiên
Sứ, là một loại Võ Hồn cực kỳ đặc thù. Là Trị Liệu Hệ Võ Hồn, nhưng bản
thân việc tự tu luyện hồn lực vốn vô cùng khó khăn.
Nhã Lỵ thiên
tính thiện lương, từ ngày đó khi bắt đầu trở thành Hồn Sư, liền yêu
thích trợ giúp người khác. Nàng xuất thân từ xóm nghèo, sau khi trở
thành Hồn Sư vốn là có thể rời đi, nhưng nàng vẫn như cũ quyết định ở
lại nơi đó, dùng chính khả năng của mình chữa trị cho các người dân
nghèo ở chung quanh.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết, Võ
Hồn Kỳ Nguyện Thiên Sứ phát triển bắt đầu từ lúc nào, mãi đến tận khi tu vi của nàng đã rất cường đại nàng mới phát hiện, thì ra, Kỳ Nguyện
Thiên Sứ Võ Hồn có phương thức tu luyện chân chính, chính là tiếp thu
Tín Ngưỡng Chi Lực của những người khác.
Mỗi một người được nàng
cứu, nàng sẽ nhận được năng lượng như vậy từ trên người của bệnh nhân.
Thời điểm nàng phát hiện ra điểm này, bản thân đã là cấp độ Hồn Vương.
Khoảng chừng 50 năm trước, đại lục đã từng xuất hiện một trận đại ôn dịch. Lần nọ đã làm chết rất nhiều người. Thánh Linh Đấu La khi đó tu vi thất
hoàn, đã là một vị Hồn Thánh. Nàng trong vòng 15 ngày ngắn ngủi, bôn ba 14 tỉnh của đại lục, thời điểm hoàn thành việc cứu chữa cho một nhóm
bệnh nhân cuối cùng, bản thân nàng đã hoàn toàn suy kiệt sức sống. Ngăn
ngắn 15 ngày, nàng như già đi 50 tuổi. Bởi vì nàng không ngừng thông
qua thiêu đốt Tín Ngưỡng Chi Lực mà mình hấp thu và ngọn lửa sinh mệnh
của chính bản thân nàng để gia tăng năng lực chữa trị.
Khi đó,
nàng đã như người sắp chết, không còn cách nào xoay chuyển càn khôn.
Thời điểm được đưa về Sử Lai Khắc học viện, đã triệt để mất đi ý thức.
Thế nhưng, bắt đầu từ ngày đó, nương theo các bệnh nhân đợt ôn dịch này từ
từ chuyển biến tốt, vô số điểm Tín Ngưỡng Chi Lực dần dần xuất hiện ở
trên người nàng. Sau khi hôn mê trọn vẹn một năm, Nhã Lỵ mới tỉnh lại,
lại trực tiếp từ cấp độ Hồn Thánh nhảy thẳng lên cấp độ Phong Hào Đấu
La. Được ca tụng là người tu luyện từ cấp độ thất hoàn lên cửu hoàn
nhanh nhất trên Đấu La Đại Lục từ trước tới nay.