Cơ Giáp màu tím thân hình bắn lên, bay ngược về đằng sau. Mặc dù như
thế, Kim Long Trảo sắc bén vẫn lưu ở trước ngực nó 5 đạo vết tích thật
sâu.
Chiến đấu của một bên khác lúc này cũng đã kết thúc, hai đài Cơ Giáp màu vàng, một đài bị Tạ Giải chặt đứt đầu mối, một cái khác,
cái đầu cũng đã không còn.
Đương nhiên, buồng lái của chấp pháp
giả lái Cơ Giáp này ở nơi ngực, cũng không phải ở đỉnh đầu. Nhưng dù cho là vậy, tên chấp pháp giả kia cũng bị dọa đến són són một ít ra quần.
Diệp Tinh Lan đệ tam hồn kỹ, Kiếm Tinh Lạc!
Đó là một kiếm kỹ nhìn như sao băng rơi, cũng là một đòn chí mạng, từ trên trời giáng xuống, hung hãn oanh kích, đã trực tiếp phá tan vòng bảo vệ
đang vội vàng mở ra; nổ nát đầu lâu của Cơ Giáp.
"Dừng tay!" Đường Vũ Lân hét lớn một tiếng, thanh âm chấn động khắp nơi.
Cùng lúc đó, Kim Long Trảo tay phải của hắn bỗng nhiên đánh ra về phía
trước, năm đạo quang nhận màu vàng sậm lóe qua, lưu lại trên mặt đất ở
trước người năm cái rãnh sâu hoắm.
Cơ Giáp màu tím vừa định lao tới phản công, bỗng nhất thời khựng lại.
Đường Vũ Lân đây là đang nói cho hắn, nếu như bên trong một đòn vừa rồi có
thêm sức mạnh của Kim Long Khủng Trảo, Cơ Giáp Trưởng * dù cho không tèo thì e rằng cũng sẽ bị trọng thương.
* Tác giả dùng lặp đi
lặp lại nhiều lần “Chấp pháp giả bên trong Cơ Giáp màu tím” – mình thay
bằng Cơ Giáp Trưởng cho dễ theo dõi.
Cuộc chiến đấu này bắt đầu nhanh, nhưng kết thúc cũng vô cùng nhanh.
Nếu như nói về thực lực thuần túy, 6 người Đường Vũ Lân thật sự chưa chắc
đã là đối thủ của 3 đài Cơ Giáp này. Sức chiến đấu của Cơ Giáp căn bản
chưa hề phát huy hoàn toàn. Bọn họ có thể giành thắng lợi, đầu tiên là
do tuổi tác. Tuổi của bọn họ khiến cho sự cảnh giác của 3 tên Cơ Giáp Sư này thả lỏng hơn rất nhiều, sau đó chính là nhờ vào đột ngột tập kích.
Ai có thể nghĩ tới, mấy đứa trẻ lại dám ngang nhiên tập kích Cơ Giáp chứ!
Hai đài Cơ Giáp màu vàng kia là oan uổng nhất, vòng bảo vệ cũng chưa kịp mở ra hoàn toàn, một lần công kích cũng chưa hề phát động, mà đã bị tổn
hại.
Đường Vũ Lân đánh với bộ Cơ Giáp màu tím kia cũng là như
thế, vừa bắt đầu đã công kích quá đột nhiên, hơn nữa đối phương cũng
không biết hắn, thêm nữa còn có tác dụng hỗ trợ rất lớn của Đấu Khải.
Được Đấu Khải tăng cường, Kim Long Trảo vốn đã có lực công kích cực kỳ cường hãn, uy lực chí ít gia tăng gấp đôi, mạnh mẽ xé nát lồng phòng hộ của
đối phương. Thêm vào đó, còn có Kim Long Kinh Thiên được phát động, lúc
này mới có thể khắc địch chế thắng.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Cơ Giáp Trưởng lúc này là vừa kinh vừa sợ, nhưng lại không dám mù quáng công kích.
Đường Vũ Lân đứng thẳng người, nào còn có nửa điểm nhát gan lúc trước, hướng
về hắn trầm giọng quát lên: "Ngươi cũng biết sai sao?"
"Sai?" Cơ Giáp Trưởng lúc này bị tiếng hét lớn đầy nghĩa chính ngôn từ của hắn làm cho sửng sốt.
Đường Vũ Lân ưỡn ngực ngẩng đầu, ngang nhiên nói: "Chúng ta đến từ Truyền
Linh Tháp Tổng Bộ, chuyên sát hạch năng lực ứng biến của chấp pháp đội
các ngươi. Các ngươi thực sự là quá khiến người ta thất vọng. Liền bởi
vì tuổi tác chúng ta còn nhỏ, các ngươi lập tức quên mất chúng ta vẫn
còn có khả năng công kích? Nhất định phải phải nói cho các ngươi hay,
mới cách đây không lâu, đã có tung tích Tà Hồn Sư xuất hiện. Tà Hồn Sư
am hiểu nhất là che giấu mình, nếu như các ngươi có thái độ chấp pháp
như vậy, làm sao có thể ứng phó với nguy hiểm lúc nào cũng có thể sẽ
xuất hiện đây? Chúng ta chỉ là cho các ngươi một chút giáo huấn, sau khi trở về, cố gắng tỉnh lại, viết một bản kiểm điểm đưa cho chấp pháp đội
của Tổng Bộ sắp đến. Nghe rõ chưa?"
Cơ Giáp Trưởng nhất thời đổ
mồ hôi lạnh, Đường Vũ Lân nói hắn tin. Không có cách nào không tin! Tuổi nhỏ như thế, thực lực đã mạnh như vậy, hơn nữa từ đầu tới cuối, mấy hài tử này đều không hề hạ sát thủ, phối hợp ăn ý. Hơn nữa lời nói này, lẽ
nào thật sự chính là do chấp pháp đội của Tổng Bộ truyền xuống.
Thời khắc khi trong lòng hắn còn đang nghi hoặc, Đường Vũ Lân hướng về các
bạn bè phất tay lên, "Được rồi, việc nơi này xong, chúng ta đi tới chỗ
tiếp theo. Cổ Nguyệt, cho bọn họ xem chứng nhận thân phận của chúng ta
một chút đi!"
Cổ Nguyệt đi cùng với hắn bao lâu, còn cần phải
nhắc nhở sao, tay phải giơ lên cao, một tấm huy chương ở trong lòng bàn
tay lấp lánh.
Nhìn thấy tấm huy chương này, Cơ Giáp Trưởng không
nghi ngờ hắn nữa, nhưng hắn lúc này cũng không biết nên nói cái gì mới
tốt, hướng về mấy đứa trẻ này thừa nhận sai lầm thì kỳ quá!
Buồng lái mở ra, hắn từ bên trong nhảy xuống.
"Ta…"
"Cái gì cũng không cần nói nữa, mau chóng đi viết kiểm điểm nộp lên. Hi vọng đây là lần thứ nhất, cũng là một lần cuối cùng, sai lầm tương tự,
không được tái phạm." Đường Vũ Lân lúc này nghiễm nhiên là một bộ dáng
dấp tiểu đại nhân, nói xong câu đó, ngẩng đầu liền hướng về phía xa đi
thẳng.
Những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo. Sáu người,
Đường Vũ Lân đi ở trước nhất, mặt sau là Cổ Nguyệt, Diệp Tinh Lan, hàng
cuối cùng là Tạ Giải, Từ Lạp Trí cùng Hứa Tiểu Ngôn. Sáu người duy trì
trận hình tam giác, ngang nhiên rời đi.
Đúng vào lúc này, một đạo nhân ảnh từ bên trong Truyền Linh Tháp chạy ra, nhanh chóng hướng về
nơi khởi nguồn của trận chiến chạy tới.
Đồng thời trên không trung cũng có mười mấy đài Cơ Giáp bay tới, nhanh chóng tiếp cận bên này.
Bọn họ đầu tiên liền phát hiện ba đài Cơ Giáp phe mình bị tổn hại, nhưng kỳ quái chính là, ba tên Cơ Giáp Sư tất cả đều từ bên trong Cơ Giáp đi ra, cũng không hề bị tổn thương.
Một đài Cơ Giáp từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất. Còn có các nhân viên Truyền Linh Tháp chạy tới hỏi dò.
Quẹo qua một khúc cua, khi đã đi khuất tầm mắt của mấy tên Cơ Giáp Sư kia,
Đường Vũ Lân khẽ quát một tiếng, "Chạy!" Xông lên trước, toàn lực gia
tốc, liền vọt vào nơi đường phố của thành thị lớn phía xa xa.
Những người khác nào dám khinh suất, một đường lao nhanh. Sáu người xuyên
nhai nhiễu hạng, vội vàng chạy trên những con đường rêu phong cổ kính
của Thiên Đấu Thành.
Đường Vũ Lân chuyên tìm đường nhỏ chạy, chạy mãi tận mười mấy phút, mới chui vào một tửu điếm ngồi vào chỗ của mình.
"Lão đại, ta phục rồi!" Tuy rằng vừa mới chạy nhanh, nhưng thân là Mẫn Công
Hệ Hồn Sư, Tạ Giải mặt không hồng, thở không gấp. Chỉ là ánh mắt hắn
nhìn Đường Vũ Lân lại tràn ngập sự quái dị.
Cổ Nguyệt cười nói: "Ngươi phục hắn chỗ nào?"
Tạ Giải cười quái dị một tiếng, "Đương nhiên là được mở rộng tầm mắt về
phương diện nói phét rồi! Ta nếu như là người Cơ Giáp Sư kia, ta cũng
cảm thấy những điều hắn nói là sự thật. Chấp pháp đội của Tổng Bộ, Cổ
Nguyệt, Truyền Linh Tháp Tổng Bộ các ngươi có cái cơ cấu này sao?"
Cổ Nguyệt nói: "Là có, nhưng bất quá, chấp pháp đội của mỗi một tòa Truyền Linh Tháp đều không quản giáo lẫn nhau. Lần sau có nói nữa, thì nói là
giám sát đội. Đội này có thể giám sát hết thảy phân bộ của Truyền Linh
Tháp."
"Còn lần sau!?" Đường Vũ Lân tức giận: "Lần sau ai còn bồi các ngươi làm bậy. Các ngươi có thấy nguy hiểm không? Nếu như thoát
thân không được bị tóm lấy, cuộc thi cuối kỳ của chúng ta còn làm cách
nào hoàn thành? Đúng rồi, Cổ Nguyệt, huy chương Truyền Linh Tháp của
ngươi là từ đâu tới? Không bị thu à?"
Cổ Nguyệt khoan thai nói:
"Nhưng ngươi không thể không thừa nhận, phương pháp của chúng ta có thể
hoàn thành cuộc thi với tốc độ nhanh nhất. Chỉ cần một lát nữa là chúng
ta có thể rời đi được rồi. Còn huy chương, tự ta khắc lại một cái."
Đường Vũ Lân hừ một tiếng, nói: "Nếu như Truyền Linh Tháp phát sinh tin tức,
mời cơ quan chấp chính phong tỏa thành thị, bắt chúng ta, lẽ nào chúng
ta còn có thể chạy sao?"
Cổ Nguyệt mỉm cười nói: "Sẽ không. Bọn
họ chung quy phải cho lão sư ta mấy phần mặt mũi. Ai bảo bọn họ không
phối hợp giúp chúng ta hoàn thành sát hạch. Hơn nữa, việc chúng ta làm
cũng đâu có gì không đúng, những lời vừa nãy ngươi nói rất hay nha!
Chúng ta tuy rằng không phải giám sát đội chân chính, nhưng loại nhắc
nhở này cũng không có gì sai. Còn tổn thất, Truyền Linh Tháp sẽ không
để ý chút tổn thất ấy đâu."
Cửa tửu điếm mở ra, Vũ Trường Không một mặt đầy hàn ý từ bên ngoài đi vào.
Hắn trực tiếp đi tới bàn của Đường Vũ Lân bọn họ ngồi xuống.
Vũ Trường Không khóe miệng khẽ giựt giựt một chút.
Đường Vũ Lân dò hỏi: "Vũ lão sư, chúng em lần này xem như là qua ải sao?"
"Tính!" Vũ Trường Không nói.
Đường Vũ Lân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi."
Vũ Trường Không quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không
tiếp tục nhìn Đường Vũ Lân. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn kịp từ trong con
ngươi của lão sư bắt lấy một nụ cười.
Nở nụ cười? Vũ lão sư lại có ý kích động muốn cười?
Kỳ thực, hắn làm sao biết được, Vũ Trường Không trong lòng là dở khóc dở cười.
Không thể không nói, những tên tiểu tử này gan to bằng trời, lại dám trực
tiếp ở Thiên Đấu Truyền Linh Tháp gây sự. Tố chất Đường Vũ Lân thể hiện
ra, coi như là người trưởng thành cũng rất khó làm được đi. Tiểu tử này tương lai nếu không có đại trí đại dũng, sẽ là đại gian đại ác. Vũ
Trường Không trong lòng đã có chút cảnh giác.
Đường Vũ Lân làm sao biết được, ở trong lòng Vũ lão sư, đã muốn nghiêm ngặt quản giáo đối với hắn.
Uống một chút đồ uống, ăn mấy cái Khôi Phục Đại Bao Thịt do Từ Lạp Trí chế
tác. Mọi người sau khi khôi phục như cũ, theo đề nghị của Đường Vũ, bọn
họ đến gần đó mua mấy bộ quần áo. Thiên Đấu Thành là địa phương có trang phục khá là đặc sắc. Sau khi thay đồ xong, lúc này mới hướng về phía
Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm đi tới.
Bất quá, đến trước cửa Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm bọn họ liền há hốc mồm.
Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm tạm thời đóng cửa vô thời hạn.
Đường Vũ Lân lúc này mới chợt hiểu, khủng bố tập kích khiến Thiên Đấu Thành
bên này thần hồn nát thần tính, Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm đóng cửa cũng là
chuyện đương nhiên. Còn lúc nào mở lại, cũng không có thời gian rõ ràng.
"Làm sao bây giờ?" Cổ Nguyệt hướng về Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Lân trong lòng hơi động, "Các ngươi có ai biết lái xe không?"
"Ta biết!" Tạ Giải nói rằng.
Đường Vũ Lân nói: "Đi taxi, chúng ta lái xe đi đến tòa thành thị tiếp theo."
Thời gian không thể làm lỡ, không thể ngồi Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm, vậy thì
lái xe. Lái xe tuy rằng không nhanh bằng Hồn Đạo Hỏa Xa, nhưng dù sao
cũng hơn ở đây tiếp tục chờ đợi. Có trời mới biết lúc nào nhà ga sẽ mở
cửa lại!
Hơn nữa, nhà ga là địa phương dòng người dày đặc qua
lại, còn có thể sẽ gặp phải người của Truyền Linh Tháp đến tìm bọn họ
gây sự.