Thẩm Dập liếc hắn một cái, "Chờ ngươi đậu khảo thí đã rồi hẵng hỏi ta vẫn đề này. Hiện tại còn sớm."
Trong khi nói chuyện, Thẩm Dập giảm tốc độ, xa xa, một quảng trường khổng lồ hiện ra ở trước mặt bọn họ.
So với nền đá trên đường đi của Sử Lai Khắc nội thành không giống, tiến
vào phạm vi quảng trường, mặt đất liền đã biến thành màu xám, những viên đá lót nền này rõ ràng lớn hơn Thanh Thạch thông thường nhiều lắm.
Chung quanh quảng trường, là những kiến trúc mái vòm đầy cổ điển. Những kiến
trúc này tạo thành một hình bán nguyệt, dùng ánh mắt để ước tính, hình
bán nguyệt này có đường kính tuyệt đối vượt quá 1.000 mét, hoàn toàn
được lợp bằng đá, mặt trên có đủ loại điêu khắc hoàn chỉnh tựa như thân
người.
Ở giữa quảng trường là một hồ nước nhân tạo hình tròn,
đường kính hơn trăm mét, bên trong có suối phun ra. Ở giữa hồ là một pho tượng đứng sừng sững.
Đó là một bức điêu khắc nhân loại rất sống động, nhìn thấy hắn, Đường Vũ Lân không khỏi trong lòng hơi động, bởi
vì, pho tượng này hắn ở đã từng thấy ở bên trong Đường Môn. Chính là
người duy nhất trong lịch sử Đường Môn, tầm quan trọng có thể sáng ngang với tổ tiên Đường Tam, Truyền Linh Tháp Sơ Đại tháp chủ, cũng là Hải
Thần Các các chủ của Sử Lai Khắc học viện khi đó, Linh Băng Đấu La Hoắc
Vũ Hạo.
Xung quanh pho tượng, là những đại Hồn Linh của ngài, suối phun lên tựa như "chúng tinh phủng nguyệt", bảo vệ ở bên cạnh.
Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo, được ca tụng là người duy nhất có khả năng hóa thân thành thần ở thời đại thượng cổ! Từ việc nơi này xuất hiện pho
tượng của hắn có thể nhìn ra, ảnh hưởng của ngài trên đại lục khi đó to
lớn đến mức nào.
Đường Môn có tượng của hắn, nơi này có, Truyền
Linh Tháp không thể nghi ngờ cũng có. Đường Vũ Lân trong mắt loé lên vẻ ngóng trông.
"Toà quảng trường này gọi là Linh Băng Quảng
Trường. Vào vạn năm trước, khi Sử Lai Khắc ngoại thành bắt đầu kiến tạo, nội thành được bàn giao lại cho học viện xây dựng và quản lý, vì vậy
mới có nơi này. Hiện tại nơi này chính là chủ giáo học lâu của Sử Lai
Khắc học viện ngoại viện, quảng trường này lấy theo phong hào mệnh danh
của người vạn năm trước quát tháo phong vân, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ
Hạo. Các ngươi hẳn là đều nghe qua chuyện xưa của ngài, ta cũng không
nói nhiều. Đi thôi, theo ta tiến vào lớp học."
Thẩm Dập đơn giản giải thích một câu, đã mang theo bọn họ hướng về tòa nhà hình mái vòm kia đi vào.
Càng lại gần, thân thể của từng pho tượng ở mặt ngoài giáo học lâu cũng có thể thấy được rõ ràng hơn.
"Những điêu khắc nơi này chính là pho tượng của nội viện đệ tử. Phàm là những
đệ tử có thể tiến vào Sử Lai Khắc học viện nội viện, đều sẽ được đúc một pho tượng lưu lại nơi này để làm kỷ niệm, đồng thời cũng làm chứng
nhân lịch sử của Sử Lai Khắc học viện."
Thẩm Dập nhìn ra sự hiếu
kỳ trong lòng bọn họ, lại giải thích thêm một câu. Không đợi Đường Vũ
Lân bọn họ quan sát thêm, Thẩm Dập đã dẫn bọn họ đi vào tòa nhà lớn.
Đi vào trong tòa nhà, cảm giác đầu tiên của bọn họ chính là to lớn hùng
vĩ, mỗi tầng cao chí ít hơn 10 mét, tổng thể tòa nhà cao khoảng 6 tầng
cả thảy. Trên vách tường đều là bút họa. Khung đỉnh cũng thế, tuy rằng
xanh vàng rực rỡ, nhưng phần nhiều đều mang lại cảm giác trang nhã cổ
điển.
Thẩm Dập vừa đi về phía trước vừa nói: "Toà nhà lớn này gọi là Sử Lai Khắc Lâu, các bức bích họa các ngươi thấy, đều là những sự
tình mà Sử Lai Khắc học đã trải qua kể từ khi thành lập suốt 2 vạn năm
qua"
Đây mới là gốc gác đó! 2 vạn năm gốc gác.
Cảm giác
này có thể nào không khiến người khác suýt xoa cho được! Bất kể là Đường Vũ Lân, Tạ Giải, hay là Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn, sau khi tiến vào
nơi này, đều có loại cảm giác thiêng liêng muốn quỳ bái.
Bọn họ
cuối cùng đã hiểu được tại sao Sử Lai Khắc học viện lại được gọi là
Thánh Điện của hết thảy các Hồn Sư. Đi tới nơi này, thực sự có cảm giác
đang hành hương. Nếu như có thể ở nơi như thế này học tập, sự phát triển của bọn họ có thể tưởng tượng được. Tất nhiên sẽ là những trải nghiệm
tuyệt vời cả đời khó có thể nào quên.
Đường Vũ Lân chỉ cảm giác
dòng máu trong cơ thể mình như đang sôi trào, hai tay bỗng nắm chặt
thành quyền, đồng thời, sự xấu hổ trong lòng hắn cũng càng thêm mãnh
liệt, bởi vì do lỗi của mình, suýt chút nữa đã hại tất cả các bạn bè bỏ
lỡ cơ hội ghi danh cả đời chỉ có một lần này.Ở lại chỗ này, nhất định phải cùng các bạn đồng thời ở lại chỗ này!
Tuy rằng chỉ mới đến lần đầu, nhưng ngay lập tức trong đầu hắn cũng đã tràn ngập ý niệm này.
Sử Lai Khắc học viện, là địa phương mà bất kỳ Hồn Sư nào cũng không thể miễn dịch được.
Đi qua khu vực khung đỉnh, leo lên thềm đá tiếp tục thâm nhập sâu vào
trong, từ cửa sổ hình vòm hai bên có thể thấy được cỏ cây xanh um bên
ngoài, mảnh cây cối dày đặc, cao thấp chập trùng. Các loại thảm thực vật được bố trí tao nhã, nhưng ở một bên khác lại như là khung cảnh tự
nhiên được kiến tạo lại mà thành. Căn bản là không có cách nào phán đoán ra chủ giáo học lâu này đến tột cùng rộng lớn bao nhiêu! Kiến trúc mái
vòm chính diện lúc trước, rất hiển nhiên chỉ là một phần của nó! E rằng
cho dù là hoàng cung trước đây, cũng không thể so sánh được với nơi này.
Chẳng trách lúc trước Thẩm Dập nói Sử Lai Khắc không thiếu tiền, chỉ riêng kiến trúc quy mô như vậy, đã là bao nhiêu tiền rồi?
Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, cảm giác cả người đều trở nên khác biệt. Hòa
vào nơi này, nhất định sẽ là sự tình tươi đẹp nhất trong cuộc đời.
Lại vòng qua hai đạo hành lang uốn khúc, Thẩm Dập dẫn họ đi tới một đại
sảnh hình tròn. Đại sảnh này có chiều cao 20 mét, khung đỉnh vẫn được
trang trí bích họa như trước.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thân
thể đều không tự chủ run rẩy một thoáng. Tấm bích họa kia tuy rằng cách
bọn họ đến 20 mét trên cao, nhưng ngẩng đầu nhìn lại, vẫn như cũ có loại cảm giác thái sơn áp đỉnh.
Bên trong bức họa chỉ có một loại
sinh vật, đó là một con Hắc Long to lớn, nó có một đôi mắt màu vàng óng, đôi cánh khổng lồ mở ra, toàn thân phóng thích vầng sáng ám tử sắc, tuy rằng chỉ là họa, nhưng cũng họa cực kỳ sinh động, vảy trên người nó đều có thể thấy được rõ ràng. Áp lực cực lớn cũng bởi vậy mà xuất hiện. Áp lực đó tựa như muốn khiến cho cả không gian sụp đổ.
Phản ứng của Đường Vũ Lân là nhanh nhất, khi hắn cảm nhận được uy thế kia từ trên
trời giáng xuống, trong cơ thể nóng lên, khí tức huyết mạch tuôn ra uy
dũng. Hắn tựa hồ cảm giác được huyết mạch của chính mình toát lên một ý
niệm đầy kiêu ngạo, giúp hắn vẫn có thể đứng thẳng tắp sống lưng, không
chịu ảnh hưởng chút nào.
Cổ Nguyệt phản ứng chỉ đứng sau hắn,
thân thể rung động mấy lần, sau khi con ngươi lóe lên chút khiếp sợ liền dần dần khôi phục lại bình thường.
Nhưng Hứa Tiểu Ngôn cùng Tạ Giải lại phản ứng khá chật vật.
Hứa Tiểu Ngôn thân thể run lên, suýt nữa ngã sấp xuống, khắp khuôn mặt đều
là vẻ hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Tình huống của Tạ Giải lại càng thêm không thể tả, thân thể hắn loáng một
cái liền trực tiếp muốn ngã sấp xuống mặt đất, may là được Đường Vũ Lân
kéo lại, lúc này mới không thực sự ngã sấp xuống. Hơn nữa, nói cũng kỳ
quái, trong nháy mắt khi hắn bị Đường Vũ Lân kéo, hắn cũng cảm nhận được thân thể mình được khí tức của Đường Vũ Lân bao phủ lấy. Cảm giác sợ
hãi đến cực điểm cũng yếu bớt đi rất nhiều, cuối cùng cũng coi như có
thể miễn cưỡng đứng vững.
Thẩm Dập không biết từ lúc nào đã biến mất, trong căn phòng lớn này cũng chỉ còn sót lại bốn người bọn họ.
Giữa bầu trời truyền đến áp lực không ngừng tăng cường, tựa như sóng biển.
Đường Vũ Lân khẽ nhíu mày, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, bên cạnh mình,
thân thể Tạ Giải kịch liệt run rẩy hơn, tựa như lúc nào cũng có thể tan
vỡ.
Đường Vũ Lân là người thông minh, thời điểm hắn thấy chính
mình đã khôi phục lại, liền phát hiện ra Thẩm Dập đã biến mất, hắn lập
tức ý thức được, nơi này sẽ không đơn giản như vậy, rất có khả năng là
một phần của cuộc thi nhập học của bọn họ.
"Hừ!" Một tiếng hừ
lạnh từ trong mũi Đường Vũ Lân phát ra, nơi sâu xa trong hai mắt của
hắn, lóe lên một vệt kim quang nhàn nhạt. Lực lượng huyết mạch trong
người trong nháy mắt bị hắn thôi động.
Đường Vũ Lân lập tức cảm
giác được, Kim Lân bao trùm toàn bộ lấy cánh tay phải của mình, so với
trước đây, sức mạnh rõ ràng lại tăng lên rất nhiều. Quan trọng hơn, lần
này hắn có thể tự cảm nhận được khí huyết của chính mình sôi trào.
Vảy lan tràn, từ cánh tay phải tiếp tục lan đến vai phải, tiếp tục lan tràn đến xương quai xanh, ngực phải, lao thẳng đến toàn bộ phía cơ ngực bên
phải, đến khi bao trùm toàn bộ phía người bên phải mới ngừng lại. Ngay
cả phần cổ bên phải của Đường Vũ Lân cũng có thêm một ít Kim Lân.
Gợn sóng khi huyết cường thịnh nương theo tiếng hừ lạnh kia của hắn bùng
nổ, hóa thành một tầng bảo vệ vô hình, đem các bạn bè tất cả đều bao phủ ở bên trong.