Đường Vũ Lân tới lúc này mới nhìn thấy hắn, vội chào: “Lão sư.”
Mang Thiên khẽ gật đầu, “Tới đây.”
Đường Vũ Lân xuống khỏi giường, giơ tay phải lên, khẽ động ý niệm, gian phòng đang tôi tối hơi sáng lên.
Một quầng sáng màu trắng từ dưới chân nó bay lên, kéo dài ra phía trước, quây quanh cơ thể nó.
Đây là dấu hiệu Hồn Hoàn của Hồn Sư, màu trắng, có nghĩa là Hồn Hoàn mười năm, là Hồn Hoàn tầng thấp nhất.
Đường Vũ Lân xòe cả hai bàn tay, trong lòng bàn tay, một vòng hào quang
màu vàng hiện lên, con Thảo Xà đã lớn gấp đôi xuất hiện trong lòng bàn
tay nó, ngay sau đó, từng bụi cỏ màu lam thô dài nhanh chóng chui ra,
tràn ra khắp chung quanh, biến cả gian phòng thành biển cỏ.
Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân phóng thích Võ Hồn sau khi trở thành
Hồn Sư, nó cảm thấy, Lam Ngân Thảo tràn ra tới đâu, thì như ý thức của
mình kéo dài ra tới đó, chúng đụng tới cái gì, là cái đó hiện ra trong
đầu nó. Thậm chí, nó còn cảm nhận được sự vui vẻ của Thảo Xà bé nhỏ, rất rõ rệt, không còn yếu ớt như lúc trước khi dung hợp.
Dù chỉ là Hồn Hoàn mười năm, nhưng quầng sáng màu trắng bao quanh Đường
Vũ Lân vẫn sáng rực, đây chính là điểm hấp dẫn chết người của Hồn Sư, dù chỉ mới có một cái Hồn Hoàn, nhưng cũng tiêu sái đẹp đẽ hơn hẳn người
thường.
Lang Nguyệt ngẩn người, Đường Tư Nhiên cũng ngơ ra, Na Nhi thì lúng túng.
Mang Thiên khoát tay kéo một cây Lam Ngân Thảo lại sát mắt, nhìn sợi
đằng yếu ớt, phế Võ Hồn dung hợp phế Hồn Linh, đúng là không sinh ra
được tiến hóa gì có ích!
Trong lòng hắn thấy buồn với Đường Vũ Lân: “Không nên nhụt chí. Tuy Hồn
Linh không tốt, nhưng ngươi cuối cùng cũng đã trở thành Hồn Sư, Hồn Lực
đã có không gian tiếp tục tăng lên. Có Hồn Lực hỗ trợ, ngươi làm bất cứ
nghề gì cũng có trợ giúp. Vạn năm trước, lúc Hồn Đạo Khí vừa mới thịnh
hành, sở dĩ được nhiều Hồn Sư ưa thích, là bởi vì Võ Hồn, Hồn Hoàn của
họ không đủ cường đại, nhờ Hồn Đạo Khí để gia tăng lực chiến đấu cho
mình. Cơ Giáp chính là như thế, chỉ cần ngươi có Hồn Lực, dù Hồn Linh
phụ trợ không mạnh, thì trong tương lai vẫn có có thể trở thành Cơ Giáp
Sư. Không phải là không có những Cơ Giáp Sư cường đại mà Võ Hồn nhỏ yếu. Hơn nữa, Hồn Lực rất có ích trong quá trình rèn, nó làm cảm giác của
ngươi thêm nhạy cảm, còn làm tăng sức mạnh cho ngươi.”
Mang Thiên buông Lam Ngân Thảo ra, Lam Ngân Thảo rơi xuống đất, phát ra tiếng “BA~” giòn vang.
“Ồ.” Mang Thiên sững người, vội kéo một câyLam Ngân Thảo nữa tới xem, tay khẽ ước lượng sức nặng, chân mày nhíu lại.
“Mang huynh, sao vậy?” Đường Tư Nhiên thấy phản ứng của Mang Thiên, vội hỏi.
Mang Thiên không đáp, dùng cả hai tay nắm lấy Lam Ngân Thảo, kéo mạnh ra hai bên.
Thân là một Đoán Tạo Sư, sức của hắn rất mạnh, hắn kéo cây Lam Ngân Thảo căng ra thẳng tắp, nhưng trái ngược với vẻ ngoài yếu ớt, cây cỏ này lại cứng cỏi ngoài ý muốn.
“Lam Ngân Thảo này của ngươi có chỗ kỳ lạ.” Mang Thiên nói với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân khó hiểu: “Lão sư, nó kỳ lạ chỗ nào?”
Mang Thiên nói: “Đầu tiên là sức nặng, lúc đầu ta không để ý, nhưng lúc
nó rơi xuống đất phát ra tiếng vang, chứng tỏ nó khá nặng, ta kiểm tra
lại, nó nhìn thì rất nhỏ, nhưng bản thân lại rất nặng, nặng hơn dây leo
bình thường. Lam Ngân Thảo chỉ với một Hồn Hoàn, bình thường không thể
có tình trạng này mới đúng. Ngươi chờ ta thử lại một chút.”
Hai mắt Mang Thiên sáng lên, sau đó, một trắng bạch, hai vàng, một tím,
bốn cái Hồn Hoàn từ dưới chân hắn bay lên, làm cả gian phòng hào quang
tỏa sáng, khí tức từ người Mang Thiên tỏa ra làm cho Đường Vũ Lân theo
bản năng phải lùi lại một bước.
Nó giật mình.
Theo đẳng cấp Hồn Sư, không tới cấp mười là Hồn Sĩ, cấp mười một tới cấp hai mươi là Hồn Sư, cứ mỗi mười cấp thì tăng lên một cái danh xưng, sau Hồn Sư là Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn Vương, Hồn Đế, Hồn Thánh,
Hồn Đấu La, tầng cao nhất là Cửu Hoàn Phong Hào Đấu La.
Lão sư Đoán Tạo Sư này của mình, không ngờ lại là một Đại Hồn Sư cấp Hồn Tông Tứ Hoàn.
Từ hai vai Mang Thiên bay ra ba cái Hồn Linh, cái đầu tiên nhìn là nhỏ
yếu nhất, là một con thỏ nho nhỏ, bò lổm ngổm trên vai hắn, trên người
tỏa ra vầng sáng màu trắng nhàn nhạt. Hồn Linh thứ hai là một cái màu
vàng, là hai thanh thiết chùy, lóe ra ánh sáng màu vàng. Hồn Linh nhân
tạo có thể chế tạo ra Khí Hồn Linh, còn Hồn Linh tự nhiên, không thể có
thứ như Khí Hồn Linh tồn tại.
Cái Hồn Linh màu tím cuối cùng làm người ta hút mắt nhất, là một con gấu cao chừng ba thước, có lông màu nâu, hai cánh tay vừa thô vừa to, trông rất dữ dằn. Nó vừa xuất hiện, là nhảy ngay xuống khỏi vai Mang Thiên,
nhe răng nhếch miệng, như muốn cắn người ta.
Ba cái Hồn Linh khác biệt hẳn nhau, Võ Hồn của Mang Thiên, là một cái
búa, một cái búa tỏa hào quang màu trắng nhàn nhạt, trông klha1 giống
chùy để rèn, bên trên có những đường hoa văn màu nâu đậm.
Nó gọi là Đại Địa Chi Chùy.
Võ Hồn phóng xuất, khí thế của Mang Thiên trở nên cực mạnh, Hồn Hoàn đầu tiên màu trắng sáng lên, con thỏ tỏa ánh sáng trắng bọc lấy người hắn.
Hồn Kỹ thứ nhất, Hồn Hoàn kỹ mười năm, là sự cứng cỏi.
Đây là một Hồn Kỹ rất bình thường, nhưng nó giúp cơ bắp Mang Thiên có tính co dãn, và mạnh hơn.
Tất cả mọi người, kể cả Đường Vũ Lân, đều nghĩ rằng Lam Ngân Thảo sẽ bị
kéo đứt ngay. Thế nhưng, không ngờ Lam Ngân Thảo vốn ảm đạm bình thường
bỗng sáng lên.