Trở lại ký túc xá, Đường Vũ Lân không về phòng của mình trước tiên, mà lần lượt gõ cửa từng gian phòng khác.
"Ngươi trở về rồi, đã làm gì thế?" Tạ Giải mở cửa ra liền thấy Đường Vũ Lân,
có chút giận không chỗ phát tiết, cái tên này, mấy ngày nay biến mất,
không ai cùng với hắn đi ra ngoài chơi, chỉ có thể tẻ nhạt lưu lại học
viện tu luyện.
"Đến phòng ta một chuyến, có chuyện muốn nói với
mọi người." Đường Vũ Lân hướng về hắn ngoắc ngoắc tay, liền đi sang gian tiếp theo.
Vào lúc này đã là chạng vạng, mọi người vừa mới cơm
nước trở về, vì lẽ đó đều ở ký túc xá, rất nhanh đã bị Đường Vũ Lân gọi
vào trong gian phòng của mình.
"Đội trưởng đại nhân, đem chúng ta cũng gọi đến là muốn làm gì thế?" Trương Dương Tử mang theo vài phần trêu chọc nói.
Đường Vũ Lân nói: "Cho mọi người một vài thứ, các ngươi mau nhanh nhanh thử
một chút, nếu không vừa ta sẽ chỉnh sửa lại cho” Vừa nói, hắn từ trong
chiếc nhẫn trữ vật của mình lấy ra một đống đồ kim loại, phân biệt đưa
cho mọi người.
"Đây là..." Nhìn Đường Vũ Lân lấy đồ ra, mọi người đều kinh ngạc.
Đó là một cái nhuyễn giáp *, kim loại nhuyễn giáp. Nhuyễn giáp này dùng
từng khối từng khối kim loại màu bạc to bằng ngón cái ghép thành, được
gắn kết với nhau vô cùng xảo diệu.
* Áo giáp mặc lót sát bên trong, bản convert họ ghi “áo lót”
Càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, áo lót kim loại này cầm vào phi
thường nhẹ, trọng lượng rất nhỏ. Nhìn qua khá giống tỏa giáp hình thức.
Nhìn kỹ có thể phát hiện, mỗi một mặt trên của kim loại đều có vân văn
như ẩn như hiện, đầy rẫy một loại khí tức kỳ dị.
"Nhẹ như vậy, cái này làm bằng vật liệu gì?" Trương Dương Tử tò mò hỏi.
Đường Vũ Lân nói: "Đây là một loại kim loại hiếm, gọi vân thái, ta dùng Thiên Đoán Pháp đem chúng nó rèn đúc tinh luyện mà tạo thành. Tuy rằng rất
nhẹ, nhưng độ cứng cùng tính dai đều phi thường cao. Chúng ta tiến vào
Thăng Linh Đài sẽ bị máy móc quét qua, đem chúng ta hết thảy đều hoàn
chỉnh sao chép vào trong Thăng Linh Đài, mặc nó vào mọi người có thể có
nhiều hơn một phần bảo đảm.
Vương Kim Tỳ có chút chất phác nói: "Chúng ta cái này có tính là ăn gian không?"
Trương Dương Tử tức giận: "Chuyện này làm sao có thể nói là ăn gian đây?
Chúng ta cái này gọi là lợi dụng tốt lỗ hổng của Bạo Động Thăng Linh Đài để gia tăng bản thân" Vừa nói, hắn đã cởi áo khoác, tròng vào Thiên
Đoán Vân Thái Nhuyễn Giáp Đường Vũ Lân cho.
"Tuy rằng không hoàn
toàn vừa vặn nhưng không ảnh hưởng hành động, rất nhẹ. Kim Tỳ, ngươi
đánh ta một quyền thử xem." Trương Dương Tử nóng lòng muốn thử nói.
"Ồ." Vương Kim Tỳ khoát tay, một quyền liền đánh vào trên ngực hắn.
"Ầm" một tiếng. Trương Dương Tử bị hắn đánh ngã ngồi trên mặt đất.
"Ai ui, ta nói ngươi đánh nhẹ chút mà!" Trương Dương Tử u oán nói.
Vương Kim Tỳ thản nhiên nói: "Nhẹ có thể có hiệu quả sao? Đội trưởng cái này làm thật không tệ nha, lúc ta đánh trúng ngươi, cảm giác những mảnh
giáp kia thật giống như nối liền một thể, lại như là đánh trúng thiết
bản. Ngươi kỳ thực là bị sức mạnh của ta đẩy ngã. Mà không phải bị đánh
ngã."
Trương Dương Tử bò lên, sờ sờ ngực, đúng đấy! Nơi ngực cũng không có cảm giác đau đớn gì.
Cổ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân, nói: "Ba ngày nay, ngươi vì chúng ta mà làm những thứ này?”
"Ừm. Xem như là lâm trận mới mài gươm đi. Kim Tỳ cùng Dương Tử nói đều đúng, chúng ta vậy cũng được xem là ăn gian với là trình độ nhất định, nhưng
ít ra có thể bảo đảm mọi người không dễ bị Hồn thú tập kích đánh tan.
Chúng ta chỉ cần ở trong Thăng Linh Đài kiên trì thời gian dài hơn bình
thường là được, đồng thời cũng có thể săn giết càng nhiều Hồn thú."
Tạ Giải nhìn Thiên Đoán Vân Thái Nhuyễn Giáp trong tay. Lại nhìn Đường Vũ
Lân một chút, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, nguyên lai cái tên
này là đi...
"Các ngươi mau nhanh đều thử xem đi!" Đường Vũ Lân thúc giục.
Mọi người phân biệt thử, đều khá vừa, tuy rằng Đường Vũ Lân đối với làm
quần áo không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng loại áo lót này khá là đơn giản, vẫn miễn cưỡng qua ải.
Cái của Vương Kim Tỳ hắn cố ý làm hơi rộng, một khi sử dụng võ hồn tăng cường thể trạng, liền vừa vặn.
"Được rồi, cứ vậy đi. Ngày mai chúng ta cùng nỗ lực cố gắng!" Đường Vũ Lân
đưa tay phải ra. Tạ Giải là người thứ nhất đưa tay đặt lên mu bàn tay
hắn, sau đó là Vương Kim Tỳ, Trương Dương Tử. Cổ Nguyệt lại đặt bàn tay
dưới lòng bàn tay của Đường Vũ Lân. Dùng mu bàn tay dán chặt vào lòng
bàn tay hắn.
Năm người cùng hô to: "Cố lên!"
Sáng sớm,
Đông Hải Thành bị một luồng hơi nước nồng đậm bao trùm. Hạn chế tầm mắt
của mọi người, nhìn cái gì cũng đều mơ mơ hồ hồ.
Ngày thường Đông Hải Truyền Linh Tháp khá là quạnh quẽ, vậy mà ngày hôm nay lại trở nên
đặc biệt náo nhiệt. Là một trong Thập Bát Thiên Thụ của tổ chức Truyền
Linh Tháp, nơi này chính là một trong những lối vào của Bạo Động Thăng
Linh Đài.
Mỗi một tấm thẻ tham gia Bạo Động Thăng Linh Đài, một
khi đấu giá sẽ bị đẩy lên đến mấy trăm ngàn kim hồn tệ, thậm chí có
tiền cũng không thể mua được. Những tấm thẻ này hàng năm đều bị tranh
mua gay gắt. Tuy rằng lượng người có thể ở bên trong chân chính hoàn
thành việc “thăng linh” đã ít lại càng ít, nhưng chung quy vẫn có cơ
hội.
Sáng sớm Vũ Trường Không liền dẫn theo các học viên Linh Ban của hắn đi tới Đông Hải Truyền Linh Tháp, tiến vào sớm một chút, khả
năng gặp phải đối thủ sẽ càng giảm.
"Các ngươi nhớ kỹ, Bạo Động
Thăng Linh Đài là thời điểm nhân số đồng thời tiến vào đông nhất. Ở bên
trong trừ tin tưởng lẫn nhau ra, mọi kẻ còn lại đều là địch. Điều các
ngươi cần làm chỉ có một việc, đó là sinh tồn. Nếu kỳ thi cuối kỳ không
thông qua, sẽ có trừng phạt."
Nghe Vũ Trường Không răn dạy, Tạ Giải hiếu kỳ nói: "Vũ lão sư, trừng phạt gì cơ?"
Vũ Trường Không liếc hắn một cái, "Thủ tiêu kỳ nghỉ." Sau mỗi học kỳ, đều
có một tháng kỳ nghỉ nghỉ ngơi, nghe được thủ-tiêu-kỳ-nghỉ bốn chữ này,
Tạ Giải nhất thời trợn to hai mắt. Hắn đã chờ mong kỳ nghỉ này từ rất
lâu.
Mấy người khác cũng hai mắt nhìn nhau, chỉ có Đường Vũ Lân
vẻ mặt vẫn như thường, ngay cả Cổ Nguyệt, nghe được trừng phạt này đôi
mi khẽ nhíu lại.
"Đi thôi."
Năm tấm thẻ nhập môn đưa lên,
được nhân viên dẫn dắt, bọn họ đi tới gian phòng quen thuộc. Đây chính
là năng lực của Đông Hải học viện. Là trung cấp hồn sư học viện duy nhất của Đông Hải Thành, Đông Hải học viện có sức ảnh hưởng rất lớn, có quan hệ tương hỗ với Truyền Linh Tháp, nếu không, tiêu chuẩn tiến vào Thăng
Linh Đài không phải cứ có tiền liền nhất định có thể mua được.
Đông Hải Truyền Linh Tháp chuyên môn vì bọn họ bố trí một phòng, quản chế
đều không phải thái độ bình thường, mà là cho bọn họ ưu đãi đặc thù.
"Bạo động kỳ trong Thăng Linh Đài vô cùng nguy hiểm, các ngươi đều đã tiến
vào Thăng Linh Đài rất nhiều lần, cũng cơ bản thích ứng các tình huống
bên trong, không cần ta nhắc nhở nhiều. Thời điểm có cảm giác không tốt, lập tức thoát ly chiến trường." Nhân viên đơn giản căn dặn vài câu.
Tiến vào Thăng Linh Đài số lần càng nhiều, càng khó xuất hiện loại nguy hiểm gặp Nhân Diện Ma Chu khi vừa tiến vào như Vương Kim Tỳ.
Năm
người phân biệt nằm vào hộc tủ kim loại, dưới sự điều khiển của vị nhân
viên, ngăn tủ kim loại đóng lại, ánh sáng từ từ biến mất. Màn hình máy
quét khởi động, chuẩn bị tiến vào thế giới ảo.
Nhân viên đem 5
thẻ danh ngạch cho vào khe quẹt thẻ, tiếp theo nhấn nút màu đỏ. Đây là
thiết bị quản lý bạo động kỳ, phải đúng loại thẻ này mới có thể tiến
vào, đồng thời khống chế vị trí xuất hiện của người tham dự.
Ý
thức mơ hồ một chút, khi lần nữa tỉnh táo lại thì chung quanh đã là rừng rậm mênh mông. Khác biệt lớn nhất so với trước đây là lần này bọn họ
năm người cùng nhau xuất hiện trong Thăng Linh Đài.
Không khí
trong lành, thảm thực vật màu xanh lục, hết thảy đều rất quen thuộc,
nhìn qua cùng với bình thường tiến vào cũng không có khác nhau lớn
gì.
Đường Vũ Lân trầm giọng nói: "Lập trận"
Hắn bước lên
trước vài bước, đứng ở đầu đội ngũ, Vương Kim Tỳ lưu ở phía sau, đối
lưng Đường Vũ Lân, Trương Dương Tử cùng Tạ Giải một trái một phải, bốn
người đều là mặt hướng phía ngoài, bao lấy Cổ Nguyệt ở trung tâm.
Ánh sáng màu xanh nhu hòa lóe lên, đồng thời bao trùm năm người, chính là
nguyên tố phong của Cổ Nguyệt chưởng khống, tuy rằng không mạnh, nhưng
cũng giảm bớt trọng lượng mọi người, giúp mỗi người trở nên linh hoạt
hơn.
Đường Vũ Lân tay phải vừa nâng lên, hai nhánh Lam Ngân Thảo
chui ra, hồn hoàn màu vàng dưới chân bay lên, Lam Ngân Thảo quấn quanh
như Linh Xà kéo dài về phía trước, sau đó lại quét ngang hai bên, vạch
bụi cây, tạo thành một đường đi.
"Chúng ta mục tiêu ưu tiên trên
hết là phải kiên trì một canh giờ, hoàn thành cuộc thi cuối kỳ. Mục tiêu thứ hai mới là làm hết sức săn giết nhiều hồn thú. Mọi người chú ý cẩn
thận.” Bốn nhánh Lam Ngân Thảo từ dưới chân hắn lan tràn ra xung quanh, quấn lấy hông đồng bọn để có thể cứu viện ở thời khắc nguy hiểm.
Trương Dương Tử khoát tay, Hồn Linh Tiểu Hắc Ưng của hắn bay lên trời. Tiểu
Hắc Ưng này giúp hắn tăng cường chiến đấu chỉ là phụ, có một cái tác
dụng to lớn khác chính là có thể chia sẻ tầm nhìn. Nhưng Tiểu Hắc Ưng
không thể rời xa hắn quá mười mét. Coi như vậy, thêm tầm nhìn cũng có
thể quan sát được xa hơn.