"Điều duy nhất tôi từng nói dối bản thân mình chính là tôi không thích cậu..."
Mặc dù xưa nay luôn bị gán cái danh học sinh nghiêm túc nhưng tôi cũng là
con gái, cũng biết "bà tám" như lũ bạn thân của mình. Và tính "bà tám"
của tôi bộc phát từ khi giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ thằng bạn tôi chơi
thân đến ngồi cạnh. Việc mà chủ nhiệm của tôi làm không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, tôi với thằng K( đã được dấu tên:vv) nói chuyện xuyên lục
địa với nhau, và nói ngay cả trong tiết chủ nhiệm.
Và chỉ sau 2
tuần ngồi vui vẻ thì giáo viên đổi chỗ cả tôi lẫn thằng K, tôi sang tổ
bên cạnh, thằng K thì xuống bàn cuối cùng ngồi:)) Không biết là may mắn
hay xui xẻo, nhưng chỗ hiện tại tôi ngồi rất gần cậu ấy, bàn dưới nhưng
mỗi tội là khác tổ.
Từ khi tôi chuyển đi, cậu không còn hỏi bài
tôi nữa, cũng chẳng xin mượn vở, càng không nhìn tôi lấy một cái, cứ như đổi tổ là đổi luôn cả vị trí trong tim cậu vậy.
Tôi thì lại là
kiểu con gái hơi vô tâm và rất mau quên, nếu một người nào đó không xuất hiện nhiều trước mặt tôi, không nói chuyện với tôi, thì tình cảm của
tôi đối với họ sẽ thuyên giảm phần nào đó. Ngay cả khi người đó là cậu.
Tôi vẫn chưa tiết lộ một điều, gần như 60% lớp tôi đều biết tôi thích cậu,
vì vậy nên, trong một giây chán đời nào đó, tôi đã tự tin khẳng định
rằng mình không thích cậu nữa:) Và để tăng thêm phần đúng đắn cho lời
nói dối của mình, tôi tiết lộ rằng mình đang thích một thằng lớp bên
cạnh, và cũng là người bạn chơi khá thân của cậu.
Bạn biết không?
Tôi đã thực hiện lời nói dối của mình. Tôi không nói hay bàn tán những
câu chuyện về cậu với bất kì ai nữa, tôi cũng không còn nhìn cậu nhiều
như trước, cũng không quan tâm đến lời cậu nói, việc cậu làm, đúng hơn
là tất cả mọi thứ liên quan đến cậu. Tôi hiện tại cứ như chưa từng thích cậu, chưa từng đặt cậu vào vị trí đặc biệt trong tim mình. Nhưng bạn
biết đấy, cái gì cũng có mặt trái của nó.
Nhiều khi ép bản thân
không nhắc đến tên cậu cũng như không quan tâm đến cậu thực sự rất khó
khăn, mỗi lần muốn nói lại phải kìm nén lại, kiểu như kìm nén cơn tức
giận vậy. Quan trọng nhất chính là việc không nhìn cậu nhiều, vì ngồi
rất gần bàn cậu, mà bàn cậu lại trùng với hướng giáo viên nên tôi nhìn
thấy cậu kha khá. Tôi chọn cách mặc kệ, xem như chỉ nhìn lướt qua một
người bạn vậy thôi.
Bản thân tôi cảm thấy lần này mình rất cố
gắng, mặc dù cậu có cười với tôi nhưng tôi lại kìm chế được, tiếp tục
không quan tâm đến cậu nữa.
Lời khuyên của tôi đó là nếu bạn muốn
uncrush thành công, thì hãy cứ bình thản với Crush của mình, chơi với nó như với một người bạn, rồi một ngày bạn sẽ thành công, còn nếu không
thì cứ tiếp thục thích, vì cuộc đời cho phép mà:))
Tôi không biết
rằng nếu việc tôi không quan tâm đến cậu cứ tiếp điễn như vậy thì tình
cảm giữa tôi với cậu sẽ ra sao. Chúng ta có thể trở thành bạn của nhau
được không?:))