Hà Khuê căn dặn bọn thủ hạ tận lực đừng đánh vào miệng Mạnh Trường An, còn muốn giữ lại một cái miệng lành lặn
để cho Mạnh Trường An nói rõ ràng nguyên nhân cái chết của Bùi Khiếu,
thủ hạ của y còn chưa nói, Mạnh Trường An trả lời một từ “được”.
Nhà
hàng xóm của Mạnh Trường An cảm thấy có chút kỳ quái, nào có ai tặng lễ
mà tặng mấy thứ này, suy trước nghĩ sau vẫn có ý định tới hỏi thử, vì
thế bảo thê tử chuẩn bị một ít điểm tâm nhà tự làm, xách hộp cơm tới
trước cửa gõ cửa, gõ mãi vẫn chưa có người để ý tới, vừa muốn đi thì
nghe thấy một tiếng bịch, giống như vật nặng gì đó ngã trên mặt đất.
Hắn ta gọi một tiếng có ai không, không ai trả lời.
Nếu hắn ta nhìn thấy người ở trong viện sẽ càng tò mò, cuộc đấu hung tàn
nhưng im ắng đó, đao binh của đông cương bất kể đánh thế nào cũng không
phát ra tiếng, bởi vì bọn họ không dám phát ra tiếng, ai biết Mạnh
Trường An không phát ra tiếng, điều này có chút không hợp với lẽ thường.
Hàng xóm nhìn vào bên trong qua khe cửa, nhìn thấy đao quang kiếm ảnh, vì thế sợ tới mức ném cả điểm tâm quay đầu bỏ chạy.
Bộ khoái của phủ Trường An tới rất nhanh, người cầm đầu nghiêng tai nghe
ngóng trước thấy không có động tĩnh gì, sau đó động thủ gõ cửa, cửa mở
ra từ bên trong kêu két một tiếng, Mạnh Trường An đứng ở đó nhìn không
có chút khác thường nào, sắc mặt bình tĩnh.
"Có phải trong nhà ngươi
xảy ra chuyện gì không..." Bộ khoái còn chưa hỏi xong đã hét lên một
tiếng, lúc nhảy ra phía sau thì đao đã rút ra: "Ban ngày ban mặt ngươi
lại dám giết người!"
6-7 người toàn thân dính máu đang nằm trong
viện, thế nhưng trên mặt mỗi người đều rất sạch sẽ, không một vết máu.
Lúc Hà Khuê nói đừng đánh vào miệng Mạnh Trường An bật cười, bởi vì gã
cảm thấy như vậy thật sự không tệ, giữ người giữ miệng, bệ hạ mới có thể biết những người này từ chỗ nào đến.
Mạnh Trường An mặt không cảm
xúc tháo thiết bài đeo bên hông xuống ném cho bộ khoái kia, bộ khoái
nhận lấy nhìn nhìn, sau đó liền vội vàng thu đao về: "Hóa ra là tướng
quân đại nhân... Đây là, đây là có chuyện gì?"
"Các ngươi về đi, việc này phủ Trường An các ngươi không quản được."
Bộ khoái kia tất cung tất kính trả lại thiết bài, hai tay trình lên, Mạnh
Trường An đeo thiết bài trở lại bên hông rồi đóng cửa. Bộ khoái sắc mặt
lúng túng, nhưng đã dính dáng đến quân nhân và còn là một vị tướng quân, việc này hắn ta thực sự không quản được, đành phải chắp tay lui về
phía sau.
Lúc Mạnh Trường An sắp sửa đóng cửa chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi hàng xóm của gã: "Trong nhà có xe không?"
"Có một chiếc xe một bánh nhỏ, tướng quân cần dùng?"
"Làm phiền giúp ta đẩy vào trong viện, cảm ơn."
Hàng xóm vội vàng đi đẩy chiếc xe một bánh của nhà mình tới, sau đặt xong
thuận tiện còn nhìn thoáng qua mấy tên nằm trên mặt đất kia, sợ tới mức
líu lưỡi... Thật thảm quá, không ngờ lại bị đánh thành như vậy.
Mạnh
Trường An đóng kín cửa viện, ngồi xổm bên cạnh Hà Khuê nói: “Đông cương
đại tướng quân Bùi Đình Sơn của các ngươi cũng thật là tự phụ, phái mấy
người như các ngươi đến muốn giết ta... Vốn không biết làm sao để làm
lớn chuyện này hơn chút nữa, các ngươi tự tới cửa là lễ vật trời cho,
trời cho không lấy là sẽ bị trời phạt."
Hà Khuê cười lạnh: "Ngươi xem thường đại tướng quân quá rồi đấy, cho dù chúng ta tài nghệ không bằng
người bị ngươi bắt được, ngươi thật sự tưởng là việc này sẽ dính dáng
đến đại tướng quân? Những người chúng ta đây đều là hán tử sắt, ngươi có thể thử xem, bất kể là đưa đến Hình bộ hay là phủ đình úy, có thể lấy
được ba chữ đại tướng quân từ miệng chúng ta nói ra, coi như ngươi
thắng."
"Ta vốn đã thắng rồi, không cần ngươi coi như ta thắng."
Mạnh Trường An nhấc Hà Khuê lên ném lên xe một bánh, những người khác cũng
từng người từng người một chất lên, dùng dây thừng buộc chặt, dáng vẻ
đẩy xe ra ngoài hơi lóng ngóng. Xe một bánh này muốn đẩy được vốn không
dễ, ban đầu gã dựa vào là sức mạnh, lúc sau liền từ từ nắm giữ kỹ xảo
giữ thăng bằng. Một chiếc xe nhỏ chất 6-7 người ngay cả đường ở phía
trước cũng không nhìn thấy, Mạnh Trường An ra khỏi ngõ Lục Bộ liền
chuyển sang kéo đi, kéo xe một bánh đi lại càng khó giữ thăng bằng.
Giờ khắc này trời vẫn chưa tối hoàn toàn, ánh hoàng hôn vẫn còn có thể làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng nhân thế này.
Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương mới xử lý xong chuyện công vụ chuẩn bị trở
về nhà, bên ngoài có một viên ngoại lang dưới trướng chạy nhanh vào, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy: "Đại nhân không hay rồi!"
"Đại nhân
rất tốt!" Diêm Cử Cương trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Sau này còn để
cho ta nghe thấy mấy chữ ‘đại nhân không hay rồi’ này, ta cho người vả
miệng ngươi."
Viên ngoại lang kia vốn đã sợ tới mức sắc mặt trắng
bệch, sau khi bị Diêm Cử Cương trách cứ sắc mặt càng thêm khó coi, hết
sức cẩn thận ép hơi thở gấp gáp của mình xuống: "Bên ngoài nha môn có
người đẩy một chiếc xe nhỏ đến, bến trên chất 6-7 người nửa chết nửa
sống, y phục mặc trên người lại là của phủ đình úy, mà người đẩy đến thì tự xưng là biên quân bắc cương chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân Mạnh Trường An."
"Hả? !"
Diêm Cử Cương trong nháy mắt liền cảm thấy
nhức đầu vô cùng, trước đó người khiến ông ta nhức đầu như thế cũng là
người trong quân, cũng là chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân.
"Rốt cuộc có chuyện gì? !"
"Thuộc hạ không biết, hỏi Mạnh tướng quân kia thì hắn cũng không nói gì cả,
chỉ xếp mấy người bị đánh thê thảm kia thành một hàng ở trước cửa lớn
Hình bộ chúng ta, một mình hắn ôm đao ngồi khoanh chân dưới đất, không
có ai tới gần được, không một ai dám động đến mấy người kia."
"Mạnh Trường An đã nói gì?"
"Nói là... Bảo đi nhận người, ai phái mấy người đó đến, người đó đến nhận."
"Con mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ!"
Văn nhân như Diêm Cử Cương mà cũng nhịn không được phải chửi đổng lên, đi nhanh ra bên ngoài Hình bộ.
Trên đường lớn trước cửa Hình bộ, Mạnh Trường An như một người bán hàng,
trước mặt có 6-7 kẻ nửa chết nửa sống xếp thành một hàng, người nào cũng bị đánh gãy hai chân cùng với tay trái, chỉ chừa lại cánh tay phải hoàn hảo nhưng đã bị bẻ, cằm cũng đã bị bẻ xuống, muốn cắn lưỡi cũng không
thể.
Gã ngồi khoanh chân ngay trên đường lớn, trong lòng ôm hắc tuyến đao của gã.
"Mạnh tướng quân, đây là đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng kia trong đầu Diêm Cử Cương liền nổ
đùng, có ngu xuẩn đến đâu thì cũng đoán được đại khái chuyện là thế nào. Điều đáng sợ hơn là trên người mấy tên khốn khiếp kia lại mặc quan phục của phủ đình úy, phủ đình úy tuy là ông ta cũng không quản được, mà dù sao cũng tính là thuộc về Hình bộ, việc này... sẽ nghiêng trời lật biển mất.
Nhiều năm lăn lộn trên quan trường khiến cho Diêm Cử Cương vô
cùng nhạy bén, ông ta lập tức căn dặn người phong kín hai bên đường lớn
không cho bất cứ người nào tới gần, vốn định hạ lệnh mang mấy tên sát
thủ này vào trong nha môn, nhìn nhìn thanh đao trong ngực Mạnh Trường
An, lời này vẫn không dám nói ra.
"Thứ cho mạt tướng hiện tại không
thể hành lễ với đại nhân, mạt tướng hèn mọn không thể thượng đạt thiên
thính, vẫn phải làm phiền đại nhân thay ta nói với bệ hạ một tiếng, có
người muốn giết Mạnh Trường An, ở trong thành Trường An, dưới chân thiên tử."
Mạnh Trường An ngồi ở đó, có vẻ không có ý động đậy.
"Như
vậy rất không tốt, quá khó coi, các bách tính nhìn sẽ nói thế nào?" Diêm Cử Cương trầm sắc mặt: "Bất luận đã xảy ra chuyện gì, hôm nay ta cho
ngươi một lời cam đoan, ta sẽ đích thân đốc tra việc này, tuyệt đối sẽ
cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng, ngươi như vậy bệ hạ cũng không
đẹp mặt, đem người vào trong ta sẽ đích thân thẩm vấn thì thế nào?"
“Sợ là đại nhân không cho ta cam đoan được, đại nhân là thượng thư chính tam phẩm, phẩm cấp không đủ."
"Mạnh Trường An, ngươi quá ngông cuồng rồi!"
"Đại nhân vào cung đi."
"Người đâu, khiêng những người này vào trong nha môn cho ta!" Diêm Cử Cương đỏ mắt phân phó một tiếng, tức giận nhìn Mạnh Trường An.
Keng một
tiếng, đao của Mạnh Trường An cắm xuống mặt đất: "Lúc ở bắc cương ta
giết người chưa từng cố kỵ, bởi vì người ta giết đều là kẻ thù của Đại
Ninh, ta vốn tưởng rằng kẻ thù của Đại Ninh đều ở bên ngoài Đại Ninh,
không ngờ bên trong Đại Ninh cũng có và còn hung ác ác nữa. Nếu đã cùng
là kẻ thù của Đại Ninh thì ta giết người sẽ không nương tay, hôm nay
người muốn ta chết đi lên, và xem thử đao của ta có chém rơi đầu các
ngươi hay không!"
Sau một lời này, ai dám tiến lên?
Mấy vị thiên
bạn của phủ đình úy gần như đồng thời từ bên trong đi tới, tất nhiên
nhận được đó là y phục phủ đình úy, hỏi han lẫn nhau, nhưng trong phủ
đình úy căn bản không có phái người ra ngoài tìm Mạnh Trường An, mấy vị
thiên bạn cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
"Đình úy đâu!"
Một thiên bạn lớn tiếng gọi một câu, mười mấy đình úy đi theo ra ngoài nghiêm nghị lên tiếng: "Có!"
"Bảo vệ Mạnh tướng quân, không người nào được chạm vào những hung đồ giả mạo phủ đình úy ta này, hôm nay ai động đến những người này, đao của phủ
đình úy cũng không lưu tình."
Mấy thiên bạn đứng ở phía sau Mạnh
Trường An, một người trong số đó nói với Mạnh Trường An: "Tướng quân,
chuyện hôm nay phủ đình úy và tướng quân cùng cầu một công đạo, nếu
không thì, vết nước bẩn bị người khác hắt lên người phủ đình úy này sợ
là cũng không dễ gột sạch."
Mạnh Trường An khẽ gật đầu, khóe miệng mang ý cười.
Diêm Cử Cương nổi giận: "Các ngươi muốn làm gì!"
Một thiên bạn ngạo nghễ nói: "Đô đình úy đại nhân đã nói, nếu phủ đình úy
cũng không sạch sẽ, như vậy thì sâu mọt dơ bẩn trên đời sẽ lan tràn
không thể ngăn chặn, mà người của phủ đình úy đã chết hết. Những người
này không phải người của phủ đình úy, nếu không điều tra ra lai lịch gì, chúng ta không thể nào đối mặt với đô đình úy đại nhân, đại nhân xuôi
nam giao phủ đình úy cho mấy người chúng ta quản lý, chúng ta phải làm
cho phủ đình úy luôn sạch sẽ."
Diêm Cử Cương trong lòng thầm kêu khổ
một tiếng, đám ngu ngốc các ngươi, làm lớn chuyện như vậy... Các ngươi
biết có hậu quả gì không?
Sau nửa canh giờ, trong Tứ Mao Trai hoàng cung, bệ hạ ném vỡ chén trà.
"Tra!"
Lão viện trưởng không nhịn được khuyên nhủ: "Vẫn chưa đến lúc đó, như vậy há chẳng phải là sẽ phá hủy đại cục."
Hoàng đế ánh mắt lạnh lẽo: "Thể diện trẫm đưa ra ngoài, trẫm cũng có thể đánh."
Ông ta kéo cửa phòng Tứ Mao Trai ra: "Truyền Đạm Đài Viên Thuật vào cung!"
Lại nửa canh giờ nữa, cấm quân hành động.
Hai ngàn cấm quân mặc thiết giáp ra khỏi đại doanh, phong tỏa ngõ Lục Bộ
phong tỏa đường lớn bên ngoài Hình bộ, bất cứ người nào cũng không được
tự ý ra vào, hoàng đế có hạ chỉ xuống, ai dám tuỳ ý hành động lộn xộn
giết chết ngay tại chỗ.
Bốn thiên bạn của phủ đình úy đồng thời được
truyền vào Tứ Mao Trai, lúc bốn người bọn họ tiến vào không những nhìn
thấy cấm quân đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật mà ngày bình thường với
cấp bậc của bọn họ sẽ không thể dễ dàng nhìn thấy, lão viện trưởng thư
viện Nhạn Tháp, ngay cả đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng đã đóng cửa ở nhà
nhiều ngày cũng ở đây.
"Tra!" Mộc Chiêu Đồng sắc mặt nghiêm nghị nói: "Nhất định phải tra, tra đến cùng."
Nhưng trong lòng lão ta lại gần như cười đến nở hoa. Trong lúc mấu chốt này
Bùi Đình Sơn tự xuất hiện chia sẻ áp lực với lão ta, đây là cơ hội cầu
cũng cầu không được nếu nhân cơ hội này phế bỏ Bùi Đình Sơn, vậy chẳng
khác nào phế bỏ một cánh tay của bệ hạ.
"Mạnh Trường An đâu?" Hoàng đế hỏi.
Một vị thiên bạn cúi đầu trả lời: "Bẩm bệ hạ, hắn còn ngồi ở cửa Hình bộ."
"Để hắn ngồi, tra được một người mang đến một người, trẫm cũng đến!"
Hoàng đế sắc mặt lạnh đến mức đáng sợ, đã bao nhiêu năm rồi hoàng đế không
tức giận lớn như vậy. Mộc Chiêu Đồng nhìn thấy vẻ mặt của hoàng đế thì
sự mừng thầm trong lòng đều bị dọa cho tan thành mây khói. Lão ta bỗng
nhiên bừng tỉnh, có phải đã quá lâu quá lâu rồi mình cũng không nhớ dáng vẻ tức giận của hoàng đế như thế nào rồi không?
"Tướng quân vừa mới
lập công cho nước lại bị người khác ám sát ở trong kinh thành của trẫm,
nếu trẫm không cho hắn một công đạo, thì có lỗi với những thiết cốt kiên trinh ở bắc cương canh giữ quốc môn trong gió tuyết vì trẫm.”
Hoàng đế đi nhanh ra ngoài: "Đều đi theo trẫm, trẫm muốn xem thử đêm ở thành Trường An rốt cuộc có đen hay không!"