Vết máu loang lổ trên sàn thuyền lớn, người
mà Thẩm Lãnh dẫn theo đã ngăn cản người của Bạch Thượng Niên không kịp
đến cứu viện, thi thể không đầu kia đứng đó một lúc lâu rồi lảo đảo ngã
xuống, nằm bên cạnh cây giáo lớn đó của ông ta.
Thẩm Lãnh nhảy xuống
Thái Hồ cứu Cổ Lạc lên, vết thương bên vai trái của Cổ Lạc quá lớn lại
bị ngâm nước, nhìn cả người đều suy yếu nghiêm trọng. Thẩm Lãnh cho
người dùng khoái thuyền Con Rết đưa gã ta lên đảo Duyên Bình tìm quân y
để chữa trị, sau đó hắn dẫn những người còn lại đi về phía đội thuyền,
đội thuyền của hắn.
Lúc này những người mà Thẩm Lãnh dẫn theo đã bị
vây trong tình thế vô cùng nguy hiểm, ba kỳ chiến binh của Ất Tử doanh
như hổ rình mồi. Lúc trước Thẩm Lãnh không ở đây bọn họ đã lấy cớ tham
gia diễn tập để lên thuyền, mỗi chiếc thuyền đều có người, cũng có nghĩa là số người trên mỗi thuyền đều nhiều hơn người của Thẩm Lãnh.
Trên
thuyền Phục Ba của Thẩm Lãnh, tướng quân Vương Căn Đống dẫn người lui về thủ ở mũi thuyền, ba vị tướng quân lĩnh quân của Ất Tử doanh cũng ở
trên chiếc thuyền này, bọn họ vốn đến đây để giết Thẩm Lãnh, nhưng mà
Thẩm Lãnh lại không ở đây.
Trên thuyền lớn, Hắc Nhãn hỏi Thẩm Lãnh:
“Ngươi quay về vào lúc này, làm sao có thể cản lại được ba người kia và
mấy ngàn chiến binh đó.”
“Cản không được cũng phải cản, người của ta đều ở đó, ta sẽ không bỏ rơi bọn họ.”
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, chỉ huy thuyền đến gần Phục Ba, đợi đến khi hai
chiếc thuyền đền gần nhau, Thẩm Lãnh nhảy vụt một cái trực tiếp nhảy lên thuyền Phục Ba, rút đao ra đứng trước người Vương Căn Đống.
Sau đó Thẩm Lãnh ném đầu người trong tay xuống đất, là đầu của Bạch Thượng Niên.
Ba người Mã Kích vừa nhìn thấy đầu của Bạch Thượng Niên đều bị đả kích
nặng nề, bọn họ cùng hô lên một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên trắng
bệch.
“Ba người các ngươi còn muốn làm gì nữa?” Thẩm Lãnh nâng hắc
tuyến đao lên chỉ vào ba người họ: “Bạch Thượng Niên đã đền tội, các
ngươi còn dám tạo phản ư?”
Mã Kích nổi giận rống lên một tiếng: “Ta phải giết ngươi để báo thù cho tướng quân!”
“Kẻ nào tiến lên phải chết!” Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đảo qua một đường
lóe sáng buộc Mã Kích lùi lại: “Thật sự cho rằng không có ai biết chuyện do Bạch tướng quân của các ngươi làm ra sao? Hắn cấu kết với chủ bộ
thủy sư Đậu Hoài Nam, thả thủy phỉ vào đảo Duyên Bình ý đồ mưu sát đề
đốc thủy sư Trang Ung tướng quân, hiện giờ những thủy phỉ đó cũng đã bị
giết hết không còn sót người nào, đầu của Bạch tướng quân các ngươi ở
đây, bây giờ các ngươi còn dám tiến lên một bước nữa, chính là phản
quốc!”
Hai chữ cuối cùng này giống như một tiếng sấm, tạm thời khiến cho ba người Mã Kích không dám tiến lên.
“Bạch Thượng Niên là một tên ngu xuẩn, hắn tưởng là Đậu Hoài Nam đã bị hắn
hối lộ, nhưng Đậu Hoài Nam lại báo cáo lại hết thảy nhất cử nhất động
của hắn, có biết tại sao thủy sư lại muốn đến đảo Duyên Bình để diễn tập không? Chính là để Bạch Thượng Niên đào một cái hố đợi bản thân hắn tự
nhảy xuống, nếu hắn ra tay thì chính là tội mưu nghịch, phải tru di cửu
tộc, mà hẳn là các ngươi rất rõ ràng, tội mưu nghịch không có tòng phạm, có một người tính một người, luật lệ quân pháp của Đại Ninh đều không
thể dung thứ cho các ngươi. Trang tướng quân có lệnh, nếu người của Ất
Tử doanh các ngươi vẫn tuân theo quy tắc yên lặng một cách thành thật,
vậy các ngươi sẽ không bị xem là người cùng tội với Bạch Thượng Niên.”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Cứ giết tiếp, ba người các ngươi chưa chắc có thể sống tiếp, ngay cả khi ta chết rồi cũng có thể kéo ba người các
ngươi xuống địa ngục, tới lúc đó ta chính là anh hùng của Đại Ninh,
gương mẫu trong quân đội, mà ba người các ngươi, bị diệt gia môn, tru di cửu tộc, sẽ bị đóng lên cột sỉ nhục vĩnh viễn, phía trước tên của ba
người các ngươi sẽ còn khắc thêm hai chữ, phản tặc!”
Ba người Mã Kích nhìn nhau, trong lúc nhất thời thật sự bị Thẩm Lãnh dọa, lại thêm đầu
của Bạch Thượng Niên đang nằm ngay đó, sự phẫn nộ và thù hận lúc đầu của ba người họ lúc này đã bình tĩnh lại không ít, ai nấy đều có ý sợ hãi.
Thẩm Lãnh chỉ vào bờ: “Dẫn người của các ngươi hạ trại bên bờ, tướng quân
Trang Ung sẽ nói giúp các ngươi. Bây giờ Bạch Thượng Niên chết rồi, đối
với các ngươi mà nói cũng không hẳn là chuyện xấu, hắn chết rồi, ai mà
biết hắn đã từng mưu đồ với người nào, đã từng cấu kết với ai, bệ hạ sẽ
không tùy tiện trực tiếp giải tán một vệ chiến binh, nếu ta là các
ngươi, bây giờ ta sẽ suy xét xem sau này sẽ phải ứng phó thế nào với sự
điều tra thẩm vấn của phủ Đình Úy.”
Mã Kích lùi lại một bước: “Ngươi chắc chắn Trang tướng quân sẽ không đuổi tận giết tuyệt bọn ta chứ?”
“Nếu Trang tướng quân muốn làm như vậy thì sẽ không cho ta đến khuyên bảo
các ngươi, nếu như không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì lúc này chiến binh được triệu tập từ Hà Đông đạo, Hòa Tô đạ0, Hà Bắc đạo đã sắp đến rồi,
chẳng qua Bạch Thượng Niên bỗng dưng hành động sớm hơn dự tính, hôm nay
chiến binh của các vệ chưa đến kịp, chư vị tự giải quyết cho tốt.”
Có chiến binh đến, tất nhiên là giả.
Ba người kia thì thầm bàn bạc một lúc, sau đó chắp tay hướng về phía Thẩm
Lãnh: “Bọn ta thật sự không biết chuyện Bạch Thượng Niên cấu kết với
thủy phỉ, vừa rồi mạo phạm cũng là vì không biết Bạch Thượng Niên có mưu đồ gây rối, còn tưởng rằng huynh đệ của thủy sư có hành động bất lợi
với Bạch tướng quân, bây giờ bọn ta dẫn người lên bờ hạ trại, ta hy vọng có thể mau chóng gặp được tướng quân Trang Ung.”
“Rất nhanh thôi các ngươi sẽ gặp được Trang tướng quân.”
Sau lưng Thẩm Lãnh đã thấm đầy mồ hôi lạnh, phía đối diện là ba kỳ chiến
binh, mà còn là Ất Tử doanh đã qua huấn luyện và được trang bị hoàn hảo. Nếu là đánh thủy phỉ thì cho dù đối phương có hơn mình gấp mười lần
Thẩm Lãnh cũng không sợ, nhưng đều là chiến binh, đánh nhau rất nguy
hiểm, phần thắng quá thấp, cho dù có thể may mắn thắng được, một kỳ thủy quân này của Thẩm Lãnh cũng sẽ không còn lại bao nhiêu.
Ba người Mã
Kích mỗi người tự ra lệnh, tiếng tù và vang lên “tu tu”, ba kỳ chiến
binh lục tục đi xuống thuyền bày trận bên bờ. Thẩm Lãnh lập tức ra lệnh
đội thuyền đi về phía đảo Duyên Bình.
“Lợi hại.” Hắc Nhãn cúi đầu
nhìn vết thương trên vai mình, đau đến nỗi cau mày: “Một phen khua môi
múa mép này còn mệt hơn cả trận đánh lúc nãy nhỉ.”
Thẩm Lãnh: “Đúng vậy… lưng ướt hết rồi.”
Hắc Nhãn bật cười: “Nhưng ngươi thật sự rất biết kể chuyện, Đậu Hoài Nam là người của Trang tướng quân… Cũng may ngươi nghĩ ra được câu này, bằng
không ba tên kia đâu có dễ gì mà tin ngươi.”
Thẩm Lãnh: “Đậu Hoài Nam đúng là người của Trang Ung.”
Hắc Nhãn ngẩn người: “Ngươi không có nói đùa chứ?”
Giọng điệu của Thẩm Lãnh có chút bi thương: “Ta cũng mới biết mà thôi.”
Cả người Hắc Nhãn đều trở nên cứng ngắc, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch: “Vậy huynh đệ của ta… chẳng phải là, chẳng phải là chết một cách…”
Gã nhìn sang Thẩm Lãnh: “Sao có thể như vậy?”
Thẩm Lãnh lấy tay vịn lên mép thuyền, sắc mặt cũng có chút trắng bệch: “Có
một số chuyện chúng ta không thể kiểm soát được, cũng không biết rõ tình hình. Huynh đệ của ngươi đã làm chuyện mà hắn cho rằng là xứng đáng,
Trang Ung không biết huynh đệ của ngươi trà trộn ở bên cạnh Bạch Thượng
Niên, huynh đệ của ngươi cũng không biết Đậu Hoài Nam bị Bạch Thương
Niên hối lộ nhưng thật ra từ đầu đến cuối đã tạo ra một ván cờ cho Bạch
Thượng Niên, thậm chí là một ván cờ lớn hơn nữa. Người mà bệ hạ muốn tác động đến, cũng không chỉ là một người hai người, bây giờ ván cục này…
dường như không thể làm tiếp nữa.”
Hắc Nhãn thoạt nhìn ngay cả linh
hồn cũng bay đi mất, giống như một người gỗ ngã ngồi xuống đất, miệng
nói lẩm bẩm một câu: “Huynh đệ của ta, huynh đệ của ta chẳng phải đã
chết một cách vô ích rồi sao?”
Thẩm Lãnh đứng bên cạnh Hắc Nhãn,
trong lòng cũng ngổn ngang trăm loại cảm xúc, hắn vốn không muốn nói
chuyện này cho Hắc Nhãn biết, nhưng cũng biết cuối cùng sẽ che giấu
không nổi nữa.
Ván cờ này không phải do Trang Ung bày ra, mà là đương kim bệ hạ.
Hoàng đế của Đại Ninh à, chí tôn chỉ một ý niệm là thây người đã rải khắp
trăm dặm, chỉ một ý nghĩ là đã có thể thây phơi khắp chốn.
Huynh đệ của Hắc Nhãn chết oan uổng, chết không đáng, nhưng còn ai có thể thay đổi điều gì nữa?
Dưới núi Hồ Lô, Đậu Hoài Nam lảo đảo chạy qua, còn luôn miệng hô tướng quân
cẩn thận tướng quân chạy mau, hai vị thân binh chắn trước người Trang
Ung nhìn nhau một cái liền mở hàng ngũ ra. Sau khi Đậu Hoài Nam xông vào trong liền khom người thở dốc, đột nhiên móc một thanh chủy thủ từ
trong tay áo ra, hàn quang lóe lên.
Nhưng chủy thủ không có đâm về phía Trang Ung, mà là đâm vào hai thân binh đã nhường đường cho ông ta.
Ai cũng không ngờ một quan văn chạy như một con vịt ngốc mà lại có thân
thủ lợi hại như vậy, ông ta xoay người đâm một đao vào thắt lưng của một thân binh rồi xoay cổ tay lần hai, rút chủy thủ ra đâm vào cổ của một
người khác, vào nhanh ra nhanh, liên tiếp ba lần.
Binh sĩ đầu tiên
vẫn chưa chết quay đầu nhìn về phía Đậu Hoài Nam, hoành đao của gã đã ra khỏi vỏ. Theo kế hoạch là khi Đậu Hoài Nam ra tay thì bọn họ sẽ giả vờ
ngăn cản, sau đó đánh lén Trang Ung, hai người họ mới là người giết
Trang Ung, mới là lý do để Bạch Thượng Niên thấy tự tin.
Thế nhưng, hết thảy đều biến thành hư không chỉ trong nháy mắt, cái gì cũng không có, chỉ còn lại hư không.
Chủy thủ của Đậu Hoài Nam đâm vào lồng ngực người đó, cổ tay xoay qua xoay
lại, máu phun ra từng đợt như dòng nước xiết, văng lên mặt Đậu Hoài Nam.
“Cái người tên Trương Bách Hạc đó chắc là chạy rồi.”
Phía xa xa, phục binh vùng lên ở bốn phía, chiến binh của thủy sư bao vây
hai ngàn tên thủy phỉ, mũi tên lông vũ ngập trời khiến cho những thủy
phỉ đó không còn chống đỡ được nữa. Người của thủy sư triển khai một
trận giết chóc, những thủy phỉ bị lọt vào bẫy lập tức sụp đổ, đám ô hợp
này sao lại có thể là đối thủ của chiến binh chứ, huống hồ số lượng
chiến binh còn nhiều hơn bọn chúng rất nhiều.
Trang Ung cũng không
thèm nhìn hiện trường giết chóc đó, thủy phỉ cũng không phải là trọng
yếu, chủ yếu chính là chiếc thuyền đã rời khỏi đảo Duyên Bình kia, không biết bọn Thẩm Lãnh đã đuổi kịp chưa.
“Trương Bách Hạc? Chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng kể mà thôi, cho người đuổi theo.”
Trang Ung xoay người nhìn sang phía khác, lờ mờ nhìn thấy được một chiếc thuyền đang trở về từ nơi rất xa.
Đại hoạch toàn thắng, nhưng ông vẫn có cảm giác hụt hẫng. Bệ hạ đã bày ra
trận cục này nhiều năm rồi, lão viện trưởng cẩn thận suy diễn đã nhiều
năm, đã gần như suy tính đến mọi chuyện lớn nhỏ, vốn dĩ trận chiến này
cho dù là có thiếu sót nhất cũng có thể vạch trần Bạch gia đến cùng, mà
mục tiêu chính là loại bỏ Mộc Chiêu Đồng triệt để, nhưng bây giờ thế cục này lại bị sự kích động nhất thời của Thẩm Lãnh làm cho thất bại…
Bệ hạ sẽ nghĩ gì đây?
Với chứng cứ hiện có, không thể chứng minh được toàn bộ Bạch gia đều tham
dự vào, cũng không đủ để kết thành tội mưu nghịch, có quá nhiều người sẽ vắt hết óc để khiến cho chuyện Bạch Thượng Niên cấu kết thủy phỉ trở
thành thù riêng. Trên đảo Duyên Bình này có biết bao nhiêu ánh mắt đang
theo dõi, tin tức truyền ra ngoài, những người vẫn luôn rục rịch đó sẽ
ẩn núp hết vào trong.
Sắp hai mươi năm rồi, mấy người này còn tưởng
rằng ngôi vị hoàng đế của bệ hạ là không chính thống, mà quan trọng nhất chính là khí thế của bệ hạ đang từ từ mạnh lên, bọn họ không thể nắm
giữ triều quyền như lúc trước. Khi tiên đế Lý Thừa Viễn tại vị, Lý Thừa
Viễn có tính cách đa nghi, có sự nghi ngờ đối với người lãnh binh, cho
nên trọng dụng quan văn, quyền thế của Mộc Chiêu Đồng đạt đến đỉnh cao
vào thời kỳ đó, nội các chính là nội các của lão ta, triều đình là triều đình của lão ta.
Đáng tiếc.
Trang Ung thở ra một hơi thật dài.
Bởi vì Mộc Tiêu Phong chết trước nên Trang Ung không thể không thay đổi bố
cục. Dựa theo kế hoạch, ông sẽ giả chết, Đậu Hoài Nam vẫn sẽ ám sát ông, nhưng đã sắp xếp từ sớm để lén đưa ông đi, tới lúc đó những người đó
trong triều đình sẽ lập tức xông ra tiến cử Mộc Tiêu Phong làm đề đốc
thủy sư, những người này là ai, bệ hạ sẽ nhớ kỹ mặt từng người bọn họ.
Giăng một tấm lưới lớn, bắt hai con thỏ.
Quan trọng nhất là, bệ hạ có thể sẽ lâm vào thế bị động, những người đó sẽ
cắn chặt chuyện Mộc Tiêu Phong bị giết, Mộc Chiêu Đồng cũng sẽ trả thù
một cách hung tàn.
Trang Ung ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm thấy lòng mình như đang bị một tảng đá lớn đè lên, vác không nổi, đẩy cũng không ra.