Ba kỳ chiến binh Ất Tử doanh dựa theo kế
hoạch đã được định sẵn, đúng giờ đến bến thuyền quan bổ huyện Ninh Vũ.
Tướng quân lĩnh quân của ba kỳ đều nhận được quân lệnh của tướng quân Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên, đội ngũ lấy thủy sư Uy Dương tướng quân Thẩm Lãnh làm chủ tướng, ba người bọn họ phải nghe lệnh hành sự.
Mặc dù
ba người này ít nhiều cũng sẽ không phục, dù sao Thẩm Lãnh còn quá trẻ
kinh nghiệm quá ít ỏi. Ba người họ không người nào là không liều sống
liều chết hơn mười năm mới leo lên được chính ngũ phẩm, Thẩm Lãnh tòng
quân chưa đầy hai năm đã đi hết con đường mười năm của bọn họ, nếu bảo
trong lòng không có oán hận chỉ sợ ngay cả bản thân bọn họ cũng không
tin.
Nhưng mà điểm mạnh của quân nhân Đại Ninh chính là chỉ biết tuân thủ quân lệnh không phản nghịch, nếu Thẩm Lãnh đã là chủ tướng thì hết
thảy đều lấy mệnh lệnh của chủ tướng làm chuẩn.
Đậu ở bến thuyền quan bổ huyện Ninh Vũ chưa đến một ngày, chiến binh Ất Tử doanh đã đến bắt
đầu lục tục lên thuyền, sắp xếp xong hết thì trời đã tối, Thẩm Lãnh ra
lệnh đậu ở bến thuyền quan bổ một đêm rồi sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát.
Ba tướng quân lĩnh quân của chiến binh Ất Tử doanh một người tên là Mã
Kích, một người tên là Lục Đạo Đồng, một người tên là Trần Thượng Trận.
Ba người này đều xuất thân từ tứ khố võ phủ, trong người đều đang chảy
dòng máu chiến binh Đại Ninh chân chính nhất, cho nên về khí chất cũng
không khác nhau nhiều lắm.
Vào buổi tối, hai người Thẩm Lãnh và Trần
Nhiễm đốt chút tiền giấy ở bờ sông, nơi này có ít nhất một trăm năm mươi vị sương binh bị giết, còn có Lý Thổ Mệnh – huynh đệ tốt của bọn Thẩm
Lãnh.
“Tướng quân ngươi nói có kỳ lạ hay không, hôm nay mới đến nơi này, buổi trưa khi chợp mắt một lát ta đã mơ thấy Thổ Mệnh.”
Trần Nhiễm bỏ xấp tiền giấy cuối cùng vào chậu lửa, nhìn Thẩm Lãnh một cái:
“Đứng cách ta không xa cười với ta, còn giơ ngón tay cái lên nữa.”
“Có nói gì với ngươi không?”
“Không có.”
“Ngươi sợ không?”
“Sợ gì chứ, huynh đệ nhà mình nhớ ta mà.”
Ánh mắt của Trần Nhiễm ngẩn ngơ một lúc, sắc mặt hơi trắng bệch, cũng không phải là do bị dọa, mà là nhớ đến ngày hôm đó Thổ Mệnh chính là chết ở
trên tay gã, nắm chặt tay gã liên tục nói đau quá, liên tục nói mình
không được làm vạn hộ hầu rồi, còn nói nhìn thấy rất nhiều ngôi sao vô
cùng lớnm vô cùng sáng trên bầu trời, ngôi sao lớn nhất sáng nhất trong
đó chính là Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh dùng gậy gỗ lật lật tiền giấy để đảm bảo đã cháy hết, ngồi xổm ở đó nói như tự lẩm bẩm một mình: “Đợi ta
giết luôn kẻ thù cuối cùng cho ngươi, ngươi nên đi chuyển thế đầu thai,
đừng đợi bọn ta đến tìm ngươi nữa, bọn ta còn phải sống thật lâu thật
lâu nữa đấy.”
Trần Nhiễm “Ừ” một tiếng: “Không có chuyện gì thì cũng
đừng trở về thăm ta, nói không sợ thôi, nhưng cũng khá là đáng sợ đó…
Lại nói có phải Thổ Mệnh huynh đệ còn có gì vướng bận không, bằng không
lát nữa ta đi tìm người làm tang sự, làm một mỹ nhân giấy chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa cho hắn.”
Thẩm Lãnh nói: “Tối nay Thổ Mệnh huynh đệ sẽ đích thân đến cảm ơn ngươi.”
Trần Nhiễm rùng mình một cái: “Vậy thì thôi đi.”
Vốn dĩ Trần Nhiễm là một tiểu tử tròn trịa trắng trẻo, lúc đầu vừa vào thủy sư điều kiện cơ thể cũng coi như không được tốt, nhưng sau khi trải qua những huấn luyện khắc nghiệt của Thẩm Lãnh, thể chất của gã tăng lên
khá nhiều, bây giờ với chiến lực cá nhân của gã thì đánh bại năm sáu tên lưu manh trên đường phố cũng không có gì khó, làn da vốn trắng trẻo
sạch sẽ cũng bị đen đi không ít, nhưng nhìn vào vẫn hơi béo, chuyện này
thì không có cách giải thích nào hợp lý.
“Xem cái mặt này, phơi nắng rất đều nhỉ, cả mặt đều đen bóng.”
Thẩm Lãnh vỗ lên ót Trần Nhiễm một cái: “Ôi, râu ria cũng không có ngắn nhỉ.”
Trần Nhiễm: “Mẹ nó, ngươi vỗ ót ta mà nói râu ria làm gì, hình như vỗ sai chỗ rồi…”
Lúc riêng tư không có người khác, hai người vẫn sẽ cãi nhau ầm ĩ, lúc chỉ
có hai người, Trần Nhiễm nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ.
Thời
tiết ở bờ sông thường hay biến đổi, tiền giấy mới đốt được không bao lâu vậy mà trời lại có một trận mưa nhỏ, binh sĩ ở phía xa xa vừa cười vừa
hô lên thuyền tránh mưa, có người núp vào trong bến thuyền, Trần Nhiễm
khom lưng vểnh mông nhặt đá nhỏ chuẩn bị chơi ném xuống nước, Thẩm Lãnh
nhìn cái mông đầy thịt chổng lên trời của gã mà tràn đầy ý thơ.
“Lao xao mưa dứt, nhìn ngút mắt.”
Mới bắt đầu Trần Nhiễm không cảm thấy gì cả, vốn gã cũng không có đọc nhiều sách, hoàn toàn không có hứng thú với thi từ ca phú, cũng không có hiểu mấy, thế nhưng vừa rồi mình vểnh mông lên trời mà Thẩm Lãnh nói câu
“Nhìn ngút mắt” là gã hiểu rồi.
“Đại gia ngươi.”
Trần Nhiễm lập
tức ném viên đá nhỏ về phía Thẩm Lãnh, tay Thẩm Lãnh huơ loạn lên đập
trở về, những viên đá bay tứ tung nơi nào cũng có.
Ở một góc khuất,
ba người đứng ở ven rừng nhìn Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm đùa giỡn với nhau, một người trong đó lạnh lùng nói: “Người như vậy cũng có thể làm chủ
tướng lĩnh quân?”
Người nói chuyện là Mã Kích, ba người họ đang đi
dạo bên bờ kênh nhìn thấy Thẩm Lãnh vốn định đi qua chào hỏi, sau khi
đến gần liền nhìn thấy biểu hiện ấu trĩ đó của Thẩm Lãnh, ba người lập
tức mất hết hứng.
Lục Đạo Đồng vừa cười vừa nói: “Dù sao vẫn còn là một tiểu tử choai choai, ngươi còn mong đợi hắn sẽ mạnh cỡ nào nữa?”
“Nghe danh không bằng gặp mặt, quân chức huân chức của Đại Ninh ta là trò đùa sao? Người như vậy cũng xứng để lĩnh một kỳ chiến binh, cũng xứng được
bệ hạ đích thân chỉ tên khen ngợi sao?”
“Ngươi nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe thấy oán khí này của ngươi sẽ không nghĩ là nhắm vào Thẩm Lãnh, mà là bệ hạ đấy.”
“Chậc, đi thôi đi thôi.”
Ba người họ xoay người rời đi, tránh khỏi Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm.
Thẩm Lãnh quay đầu nhìn theo hướng ba người họ rời đi, rồi vừa cười vừa lắc đầu: “Mấy người này hẳn là không vui.”
Trần Nhiễm bỗng ném một viên đá lên ót Thẩm Lãnh, cười nghiêng ngả, bộ dạng
hí hửng đó còn vui sướng hơn khi lập được một quân công lớn, nhớ lại
thời thơ ấu hai người cởi chuồng chơi bùn ở bờ sông, vậy mà có chút ngẩn ngơ.
“Đấu không?”
Gã cởi quần ra nhắm xuống kênh đào.
Thẩm Lãnh “Hừ” một tiếng: “Ngươi thắng được chắc?”
Cởi quần xong đứng song song với nhau, đây là một trận đấu liên quan đến
tôn nghiêm của nam nhân, cho dù là khoảng cách hay lưu lượng đều phải
giành được chiến thắng!
Trần Nhiễm nói: “Bây giờ không giống như xưa nữa, ta đã trở nên mạnh hơn rồi.”
Thẩm Lãnh: “Trở nên mạnh đừng trở thành hói.”
Trần Nhiễm nghĩ đến dáng vẻ biến thành hói đầu, mẹ nó, chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy khó coi rồi.
Cuối cùng Trần Nhiễm lại thua, gã đòi so chiều cao, gã thấp hơn Thẩm Lãnh
nửa cái đầu, thế là càng thêm không phục: “Đây là chênh lệch tự nhiên
rồi, pháo đài của ngươi cao hơn ta.”
Thẩm Lãnh: “Lần sau cho ngươi dọn ghế.”
Trần Nhiễm cười rộ lên, sau đó từ từ yên lặng lại: “Lãnh Tử, có phải ngươi quay về quân doanh giết Mộc Tiêu Phong không?”
Thẩm Lãnh không ngờ bây giờ Trần Nhiễm lại nhạy bén như vậy, thầm nghĩ lần
này không dễ dàng rồi, lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Ngay cả một người ngốc như ngươi cũng đoán được, ta làm thế nào để che giấu được đây?”
Trần
Nhiễm bỗng dưng nói một cách thấm thía: “Ngươi còn mong đợi mình có thể
che giấu được sao? Vậy thì phải xem thử có người nào che giấu giúp ngươi rồi, Lãnh Tử… Ta không có ngốc, ta chỉ là không thích nói quá nhiều,
ngươi thông minh hơn ta, ta sợ những lời ta nói sẽ ảnh hưởng đến ngươi,
Mộc Tiêu Phong đáng chết, nhưng có rất nhiều người sẽ lập tức nghĩ ngay
đến ngươi, ý ta muốn nói chính là bằng không chúng ta bỏ chạy đi, cần gì phải đi mạo hiểm chứ?”
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Trần Nhiễm: “Không có nghiêm trọng như vậy, tin tưởng ta, có vài người sẽ che giấu giúp ta.”
Trần Nhiễm “Ừ” một tiếng, nhưng làm sao có thể thật sự buông xuống được,
trong lòng chỉ nghĩ nếu như Lãnh Tử thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù đến lúc đó mình chỉ có một người một đao cũng phải xông vào cứu Lãnh Tử ra
ngoài, nếu không cứu ra được, không cứu được thì cùng chết, đến âm tào
địa phủ tiếp tục làm huynh đệ.
Hai người đứng ở bờ kênh thật lâu thật lâu, mãi cho đến khi sương mù thấm ướt cả đêm tối.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, đội thuyền đã lập tức xuất phát, từ Đại Vận Hà trở về sông Nam Bình rồi đi thẳng về phía đông. Thẩm Lãnh đang
dự tính khi nào mình sẽ nhận được tin tức về cái chết của Mộc Tiêu
Phong, sẽ không có ai tùy tiện tới gần độc viện đó của Mộc Tiêu Phong,
với quan hệ của Mộc Tiêu Phong trong thủy sư, cho dù gã không ra khỏi
cửa ba đến năm ngày cũng sẽ không có người đến liếc nhìn một cái.
Nếu quá ba ngày vẫn không bị phát hiện, lúc thuyền của Thẩm Lãnh đến đảo
Duyên Bình, thuyền đưa tin ở phía sau cũng chưa chắc đã đuổi kịp.
Cần phải lợi dụng sự chênh lệch thời gian này cho tốt, nếu để tin tức Mộc
Tiêu Phong chết đến đảo Duyên Bình trước hắn, thì chuyện sau đó cũng sẽ
không thể xảy ra nữa, Thẩm Lãnh cũng càng hy vọng có vài người sẽ nhảy
ra phá phách, đảo Duyên Bình càng loạn hắn mới càng dễ dàng ra tay với
Bạch Thượng Niên hơn.
Nếu để cho người khác biết được ý nghĩ của hắn
nhất định sẽ bị dọa tới mức rớt cả cằm, đã giết một vị phó đề đốc thủy
sư mà còn là con trai độc nhất của đại học sĩ, vậy mà vẫn không có ý
định dừng tay, lại nhắm vào một vị đại tướng quân chính ngũ phẩm nắm
trọng binh trong tay.
Phong cách hành động như vậy đúng là rất không
điển hình, nếu là Hắc Nhãn thì sẽ nói Thẩm Lãnh à, ngươi làm tướng quân
thật là quá đáng tiếc.
Tại sao Thẩm Lãnh phải dừng lại ở bến thuyền
quan bổ một đêm? Là dừng lại để cho ba vị tướng quân lĩnh quân của Ất Tử Doanh đó xem, để bọn họ nhìn thấy mình, sau này sẽ có thêm vài nhân
chứng.
Vận chuyển đường dài theo đường thủy chính là một trong những
nội dung của lần diễn tập này. Không ngoài dự liệu mới đi được hai ngày
đã có rất nhiều chiến binh Ất Tử doanh bắt đầu chịu không nổi, bọn họ
không xa lạ gì với nước, thế nhưng sau khi dập dềnh trên thuyền trong
thời gian dài, ai có thể kiểm soát được mà không choáng váng đây.
Ba vị tướng quân của Ất Tử doanh không muốn mất mặt, cố gắng đè áp cảm xúc bất mãn của các sĩ binh ở phía dưới.
Bảy ngày sau khoảng cách giữa bọn họ và đảo Duyên Bình đã rất gần, nhiều
nhất còn có nửa ngày nữa sẽ đến nơi, Thẩm Lãnh phá lệ ra lệnh cho đội
thuyền cập bờ ở bến thuyền quan bổ gần nhất để tiếp tế. Thật ra với
những vật chất mang theo trên thuyền mà nói là đã đủ để kiên trì đến
được đảo Duyên Bình, lần này khiến cho những chiến binh đó vui sướng
không thôi, lần đầu tiên cảm thấy đôi chân dẫm trên đất bằng là một
chuyện đáng vui vẻ đến cỡ nào.
Buổi trưa ăn cơm xong, bọn họ nhìn
thấy Thẩm Lãnh đứng trên thuyền vẫy tay ra chỉ thị, sau đó tiếng kèn
liền vang lên, đội ngũ bắt đầu lên thuyền, Thẩm Lãnh xoay người đi vào
trong khoang thuyền không có đi ra nữa.
Mà lúc này Bạch Thượng Niên
và Trang Ung đã tụ họp trên đảo Duyên Bình từ sớm, thậm chí hai người
còn cùng nhau leo núi Hồ Lô ở phía tây nam đảo Duyên Bình. Đảo Duyên
Bình ở giữa Thái Hồ, nhìn ra phong cảnh ở xung quanh đều rất đẹp, đi leo núi cũng là một chuyện vui vẻ thoải mái.
“Hình như Trang tướng quân rất thích người trẻ tuổi tên Thẩm Lãnh đó.”
Bạch Thượng Niên đi sóng vai với Trang Ung, thềm đá trên con đường nhỏ lên
núi này cũng vừa vặn để hai người có thể đi sóng vai nhau.
“Cũng không phải, nếu người trẻ tuổi không đủ xuất sắc, ta cũng sẽ không để vào mắt.”
“Lời này của Trang tướng quân thật có lý, người trẻ tuổi bây giờ đều quá an
nhàn, khó có được một người chịu liều mình như Thẩm Lãnh, Đại Ninh an
nhàn lâu rồi, lòng người liền trở nên rời rạc.”
“Vẫn là an nhàn chút
tốt hơn, cứ luôn an nhàn như vậy mới tốt.” Trang Ung nói có chút ý vị
sâu xa: “Trường trị cửu an, chẳng phải chính là an của an nhàn sao?”
“Ha ha ha… Nói cũng đúng.”
Bạch Thượng Niên nghĩ cũng là lúc nên làm chút bảo đảm rồi, lần này hẹn
Trang Ung đi leo núi là để cho kế hoạch tiếp theo càng thêm thuận lợi.
Theo kế hoạch ông ta sẽ lạ nước lạ cái, hôm nay nói một tiếng với Trang
Ung rằng mình có chút không khỏe, ngày mai bệnh tình có thể trở nặng
hơn.
“Trang tướng quân…”
Lời của ông ta còn chưa ra khỏi miệng đã
nhìn thấy Trang Ung bỗng nhiên ôm bụng, sắc mặt cũng trở nên khó coi,
Trang Ung nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thượng Niên: “Bạch tướng quân,
thật sự xin lỗi, cái bụng này của ta thật là kém cỏi, hằng năm ở thủy sư ai mà ngờ đến chỉ đổi một nơi khác thôi mà đã lạ nước lạ cái rồi, dùng
thuốc rồi cũng không thấy có chuyển biến tốt, ta phải đi về trước đây.”
Bạch Thượng Niên sửng sốt, thầm nghĩ con mẹ nó ngươi quản lý thủy sư, ngươi
mà cũng lạ nước lạ cái sao? Nhưng chỉ có thể cười cười: “Vậy thì mau trở về thôi, nghỉ ngơi một chút cho tốt, trận diễn tập này không thể thiếu
một chủ tướng là ngươi đâu.”
Trang Ung nói: “Ta kiên trì, ta nhất định sẽ kiên trì.”