Bụng của Hoa Thường cũng sắp được năm tháng, Thái y nói mạch tượng ôn hòa có lực, thai nhi rất khỏe mạnh. Dĩ nhiên Hoa Thường vô cùng vui vẻ, nhưng
mà những phản ứng trong thời kỳ mang thai khiến cho Hoa Thường hết sức
khó chịu. Nàng buồn nôn ốm nghén không ăn được gì, sắc mặt cũng trở nên
xanh xao. Chương mama gấp đến mức đứng ngồi không yên, thay đổi đủ loại
kiểu dáng để làm ra những món ăn ngon, nhưng cũng không thể cứu vãn được khẩu vị của Hoa Thường.
Lan Chi thấy tình trạng ủ rũ của Hoa
Thường, cũng không dám nhắc lại chuyện Lục Quý nhân tự sát, cho dù là
Hoàng hậu cử người đến mời thì Lan Chi cũng đều lấy lý do thân thể của
Hoa Thường khó chịu để từ chối.
Nhưng rốt cuộc Hoa Thường vẫn
canh cánh chuyện này trong lòng, nàng dựa vào thành giường, lên tiếng
nói: "Chuyện của Lục Quý nhân bây giờ sao rồi? Kiến giải như thế nào?"
Lan Chi nghe Hoa Thường hỏi, cũng không dám không nói rõ, chỉ có thể nhẹ
giọng thưa: "Hoàng hậu hạ lệnh điều tra kỹ, quả thật là tự vẫn mà chết.
Lục Quý nhân từ Tần bị giáng xuống làm Quý nhân, bị mọi người ghẻ lạnh.
Bây giờ phụ thân và ca ca trong nhà lại không biết phấn đấu, phạm vào
tội lớn, chỉ e là Lục Quý nhân cũng cảm thấy không còn lưu luyến gì đến
cuộc sống này nữa, nên lưu lại một phong di thư rồi treo cổ tự vẫn."
Hoa Thường nhíu mày, hai tay cẩn thận ôm bụng, nhẹ nhàng vỗ về, mở miệng nói: "Di thư? Trong di thư viết cái gì?"
Lan Chi trả lời: "Trong di thư đại khái nói rằng phụ thân và ca ca của nàng ta vô năng vô đức, cô phụ ân đức và kỳ vọng của Hoàng thượng, thật sự
không còn mặt mũi nào để đối mặt với thiên ân nữa. Bây giờ nàng ta
nguyện chết nhận tội, chỉ mong Hoàng thượng có thể niệm tình xưa, nhẹ
tay với phụ thân và ca ca của nàng ta một chút."
Hoa Thường chậm
rãi gật đầu một cái, nhếch khóe miệng lên. Quả nhiên là không chê vào
đâu được, nếu thật sự là do Thành Phi ra tay, vậy thì cũng quá là đáng
sợ rồi. Muốn giết một phi tần trong khu vực hậu cung này, thật sự rất
khó, nếu không muốn nói là vô cùng khó. Đặc biệt là Lục Quý nhân cũng
không phải là con chó con mèo, nàng ta đã từng là một nhân vật có mặt
mũi, có địa vị. Thế nhưng, Thành Phi lại làm được điều đó.
Quả
thật Hoa Thường cảm thấy vô cùng áy náy với cái chết của Lục Quý nhân.
Có thể nói, nàng là một nhân tố thúc đẩy Thành Phi động thủ, là một
trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lục Quý nhân.
Kiếp
này, đôi tay thuần khiết trong sạch rõ ràng đã nhuốm màu u tối. Thế
nhưng thời khắc này Hoa Thường nghĩ đến nhiều hơn hết vẫn là cảm giác
nguy hiểm... Thành Phi có thể làm được chuyện nàng không làm được. Hoa
Thường suy nghĩ một chút, nếu như nàng muốn giết Mạnh Cơ, có làm không
chê vào đâu được giống như Thành Phi hay không? Đáp án là không thể.
Hoa Thường biết rõ là mình không làm được, điều này cũng có nghĩa là nàng
vẫn chưa đủ khả năng để khống chế toàn bộ Thượng Dượng cung. Vào cung ba năm, rốt cuộc quyền uy bây giờ của nàng ở Thượng Dương cung có thể đạt
tới trình độ nào rồi?
Hoa Thường từ từ nhắm mắt lại, không biết là đang suy tư hay là đang ngủ say nữa.
---
Kiến Chương cung.
Trần Hỉ thận trọng bước nhẹ nhàng vào điện, trong tay nâng tấu sớ mà Hoàng
hậu trình lên, thấy Hoàng đế vẫn vùi đầu trên bàn như cũ, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương trình tấu sớ liên quan đến chuyện
Lục Quý nhân tự sát lên cho người, Hoàng thượng có muốn xem một chút
không?"
Hoàng đế ngẩng đầu lên, có thể thấy được vùng mi tâm của
hắn vẫn còn vết hằn thật sâu, trong mắt còn có cả tơ máu nhàn nhạt.
Hoàng đế không nhận lấy tấu sớ, mà là giơ tay lên xoa bóp cổ của mình,
sắc mặt căng thẳng hơi thả lỏng một chút, sau đó mới cầm lấy tấu sớ của
Hoàng hậu, đọc nhanh như gió.
Trần Hỉ khom người đứng bên cạnh Hoàng đế, dọn dẹp đống tấu chương lộn xộn trên bàn.
Chỉ trong chốc lát Hoàng đế đã xem xong, mở miệng nói: "Là do trẫm không
đối xử tốt với nàng ấy, cho nên mới có họa như ngày hôm nay. Nếu Nhị
Hoàng tử vẫn còn dưới danh nghĩa của nàng ấy, phỏng chừng nàng ấy cũng
sẽ không đau buồn đến mức không còn lưu luyến cuộc sống mà treo cổ tự
vẫn."
Trần Hỉ nhẹ giọng nói: "Suy cho cùng là do Lục Quý nhân suy nghĩ sai đường, hậu cung không thể tham gia vào chính sự chính là giáo
huấn từ bao đời nay. Nếu như ai cũng giống như Lục Quý nhân, vì người
nhà mà cầu quan cầu tình, vậy thì loạn mất rồi."
Hoàng đế lắc đầu một cái, trầm giọng nói: "Bảo Thành Phi chăm sóc Nhị Hoàng tử nhiều một chút, e là trong lòng đứa nhỏ này sẽ khó chịu. Còn Lục Quý nhân, dựa
theo quy cách Tiệp dư mà làm lễ hạ táng đi."
Trần Hỉ thấp giọng
đáp vâng, sau đó nói: "Hoàng hậu nương nương nhiều lần triệu kiến Hiền
phi nương nương đến nghị sự, nhưng Hiền phi nương nương đều từ chối.
Hoàng hậu nương nương kín đáo phê bình mấy lời, Hoàng thượng thấy sao?"
Hoàng đế nhíu mày nói: "Hiền phi đang mang thai, loại chuyện không may mắn
này gọi nàng ấy đến làm gì? Hạ chỉ, miễn toàn bộ việc thỉnh an của Hiền
phi để nàng dưỡng thai cho thật tốt."
Từng câu từng chữ của Hoàng đế đều không nhắc tới Hoàng hậu, nhưng trong giọng nói biểu thị sự bất
mãn với Hoàng hậu rất rõ ràng. Tất nhiên Trần Hỉ hiểu rõ, cúi đầu đáp
vâng.
Hoàng đế đặt bút lông trong tay xuống, có chút không kiên
nhẫn, sau đó mở miệng nói: "Cũng đã mấy ngày trẫm không đến thăm Hiền
phi, tới Thượng Dương cung thông báo một tiếng, nói tối nay trẫm đến đó
dùng bữa."
Trần Hỉ mang theo ý cười đáp lời: "Vâng." Mỗi lần
Hoàng thượng đến Thượng Dương cung, tâm tình đều tốt hơn rất nhiều. Ấn
tượng của Trần Hỉ đối với Hoa Thường cũng vô cùng tốt, đương nhiên là
Trần Hỉ mong mọi thứ đều thuận lợi.
Ngự Thiện phòng.
Tiểu
thái giám Trương Thanh là một thái giám vẩy nước quét tước rất bình
thường ở Thượng Dương cung, nhưng mà bởi vì chịu khó xu nịnh, nên rất
được Tổng lĩnh Đại thái giám Lưu Quý Phúc yêu thích. Vì vậy hắn sống
cũng không tệ, bình thường mọi người đều gọi hắn là Tiểu Trương.
Tiểu Trương vội vã chạy tới Ngự Thiện phòng, nương nương mang thai nên rất
kén ăn. Bây giờ nương nương muốn ăn chút điểm tâm, đây chính là đại sự
cho nên hắn phải chạy nhanh mới được.
Lúc này mới vừa qua giờ
Mùi, cũng không phải là thời điểm dùng thiện, cho nên Ngự Thiện phòng
rất yên tĩnh. Mấy ngự trù và tiểu thái giám của Ngự Thiện phòng đang
ngồi trên bậc thang nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nghe được vài lời
khiển trách không tuân thủ quy củ.
Đầu bếp Tào là lão nhân ở Ngự
Thiện phòng, rất tâm huyết trong việc chế biến những món ăn cổ truyền,
nhưng lại không đủ sáng tạo, cho nên địa vị không thấp không cao. Nhiều
năm như vậy mà đầu bếp Tào vẫn không nóng không lạnh mà giữ chức vụ ngự
trù bình thường, không được thăng chức.
Đầu bếp Tào nhìn thấy
Tiểu Trương từ xa chạy tới, vội vàng tiến lên nghênh đón, mặt đầy ý
cười: "Ôi, đây không phải là Tiểu Trương sao? Sao giờ này lại đến Ngự
Thiện phòng vậy?"
Tiểu Trương và đầu bếp Tào quen biết nhau đã lâu, bọn họ còn là đồng hương, nên mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Khuôn mặt Tiểu Trương cũng tràn đầy ý cười, miệng lưỡi lưu loát nói: "Nương
nương chúng ta đột nhiên muốn ăn món cải xanh thịt bằm nhồi cà, đây
chính là chuyện lớn hiếm thấy. Nếu không thì ta vội vã chạy tới đây làm
gì."
Trên mặt đầu bếp Tào mang theo vui mừng, vội vàng nói: "Còn
tưởng là chuyện gì, ta lập tức đi nấu ngay cho nương nương, chờ một khắc là xong rồi."
Dứt lời, hắn xoay người gọi mấy tiểu thái giám đến hỗ trợ, rồi vội vàng đi vào Ngự Thiện phòng. Tiểu Trương ngồi chờ trên
bậc thang ngoài cửa, thuận tiện tán gẫu với mấy tiểu thái giám bên cạnh.
Tiểu Trương vẫn luôn là tiểu thái giám được mọi người yêu thích, cho dù là ở đâu thì hắn cũng có thể sống thuận buồm xuôi gió.
Mà bên trong Ngự Thiện phòng, đầu bếp Tào đang bận đến mức quay vòng vòng. Món cà nhồi không phải là một món tốn nhiều công sức, nhưng mà công
đoạn chuẩn bị nhân thịt vẫn cần rất nhiều thời gian. Mấy tiểu thái giám
hỗ trợ đã bắt tay vào cắt thịt thái rau, còn đầu bếp Tào thì tự mình cầm dao cắt từng miếng cà, dầu bên trong nồi cũng đã nóng lên.
Lúc
này, một thanh niên với dáng vẻ ngự trù đi từ bên trong ra, cau mày, hất cằm lên, trầm giọng nói: "Bây giờ cũng không phải là thời điểm dùng
thiện, theo quy củ, hiện tại là thời gian tắt lửa, sao có thể tùy tiện
nhóm bếp lên vậy hả?"
Mấy tiểu thái giám hỗ trợ e dè rụt bả vai lại, nhìn thấy vị hung thần ác sát này liền có chút sợ hãi.
Động tác trong tay đầu bếp Tào vẫn không dừng lại, khóe miệng lộ ra một nụ
cười, lên tiếng nói: "Hà cớ gì mà lúc nào Ngụy Tổng quản đại nhân cũng
nhìn ta chằm chằm vậy, chẳng lẽ ngoài giờ cơm ra thì ngự trù không được
đốt lửa hay sao? Cũng không thấy Ngụy đại nhân đi nhắc nhở từng người
một như thế."
Ngụy Tổng quản là đại tổng quản chuyên quản lí ngự
trù của Ngự Thiện phòng, cũng xuất thân từ ngự trù, bởi vì có chút bí
quyết, cho nên dù tuổi đời còn trẻ nhưng hắn đã có được địa vị cao. Từ
khi hắn còn là ngự trù thì đã bất hòa với đầu bếp Tào, đương nhiên lúc
nào hắn cũng tìm đầu bếp Tào để gây phiền toái.
"Quy củ được đề
ra là để cho mọi người tuân thủ, vì sao phải luôn quan sát người khác à? Ngẫm lại xem bản thân ngươi làm có đúng hay không, lại còn dám già
mồm?" Gương mặt Ngụy Tổng quản đầy nghiêm túc, ngôn từ chính nghĩa.
Đầu bếp Tào để quả cà đã được cắt gọt gọn gàng trong tay xuống, nhíu mày,
nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, cười nói: "Ngụy Tổng quản thật là một
người tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, xem ra lần này thuộc hạ đã làm sai
rồi. Ai bảo thuộc hạ hay mềm lòng, Kỳ Hiền phi nương nương của Thượng
Dương cung muốn ăn cà nhồi, thuộc hạ liền vâng lời làm ngay. Tổng quản
giáo huấn rất đúng, vậy thuộc hạ không cần làm nữa, từ chối Kỳ Hiền phi
nương nương là được."
Ngụy Tổng quản vừa nghe thấy tên Kỳ Hiền
phi thì liền tối sầm mặt mũi, hắn cứ nghĩ rằng đây là do đầu bếp Tào
muốn lấy lòng tiểu chủ nào đó nên mới làm đồ ăn. Dù sao thì cà nhồi cũng không phải là món ăn cao sang gì, không nghĩ tới đây lại là món mà Kỳ
Hiền phi chỉ đích danh muốn ăn!
Toàn hậu cung ai mà không biết Kỳ Hiền phi nương nương kia chứ? Quý nữ thế gia, chủ quản một cung, ngay
cả Hoàng hậu cũng không dám lớn tiếng với nàng. Vị chủ nhân này đang
mang thai nên khẩu vị không tốt. Ngay cả Hoàng thượng và Thái hậu đều
thường xuyên hỏi thăm, khó khăn lắm thì Kỳ Hiền phi mới muốn ăn chút gì
đó, nếu bị hắn quấy nhiễu thì hắn cũng không cần sống nữa.
Cơ mặt Ngụy Tổng quản giật giật mấy cái, trưng ra khuôn mặt tươi cười, mở
miệng nói: "Tào lão ca nói gì vậy, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ, lão đệ ta đùa với lão ca tí thôi mà."
Nụ cười của đầu bếp Tào rạng
rỡ như Phật Di Lặc, lên tiếng nói: "Không, không, Ngụy Tổng quản vừa mới giáo huấn rất phải, thuộc hạ cảm thấy vô cùng có lý. Vừa hay tiểu thái
giám của Thượng Dương cung vẫn còn đang chờ ở ngoài cửa, vậy thuộc hạ đi thông báo một tiếng, nhất định phải để cho Kỳ Hiền phi nương nương biết được Ngụy Tổng quản nghiêm cẩn, không hề qua loa một chút nào."
Ngụy Tổng quản vội vàng tiến lên kéo ống tay áo của đầu bếp Tào, liền xuống
nước, thấp giọng nói: "Tào lão ca làm gì vậy, chúng ta là nô tài, đương
nhiên là phải tuân theo ý chỉ của Kỳ Hiền phi nương nương rồi, nhanh
nhanh làm cà nhồi đi, đừng để cho Kỳ Hiền phi nương nương và tiểu Hoàng
tử trong bụng bị đói, Tào lão ca nói xem có đúng hay không? Cho lão đệ
chút mặt mũi với."
Đầu bếp Tào hừ một tiếng, chậm rãi xoay người tiếp tục nấu cà.
Ngụy Tổng quản lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, niềm nở lui về sau đầu bếp Tào phụ giúp một tay.