Thấm Thục phi đã tháo hết trang sức
xuống, mặt mộc ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương đồng mơ hồ, nàng
đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan của mình.
Ngọc Tình nâng mái tóc đang xõa của Thục phi lên, nhỏ giọng nói: "Tóc nương nương đen bóng mềm mượt, thật là đẹp."
Thấm Thục phi vẫn nhìn dung nhan của mình trong gương, lẩm bẩm nói: "Quả
nhiên là già rồi, khoé mắt cũng không còn xinh đẹp như trước kia nữa. Nữ nhân không cam tâm thì có thể thế nào, đều bị thời gian làm cho khuất
phục."
Ngọc Tình chặn lại nói: "Nương nương nói gì vậy? Nương nương đang tuổi xuân, chính là thời điểm mỹ lệ nhất."
Thấm Thục phi nhẹ nhàng thở dài: "Lúc Hoa Phi tiến cung, bản cung đã cảm
thấy mình già rồi. Bây giờ lại có rất nhiều nữ nhân trẻ trung tươi mới,
xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn vào cung."
Ngọc Tình chải mái
tóc dài của Thấm Thục phi, nhẹ giọng khen: "Những phi tần mới vào cung
đó sao có thể đánh đồng với nương nương? Dung mạo xuất chúng thì có tác
dụng gì, khí chất của một người không thể nào bắt chước được, cho nên ở
trước mặt nương nương, tất cả các nàng đều không thể sánh bằng."
Thấm Thục phi cười cười, xoa xoa mặt: "Ngươi cũng không cần an ủi bổn cung,
sau này sẽ có nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn vào cung. Ngoại trừ những quý
nữ dùng để cân bằng tiền triều, tuyển tú đều là tuyển mỹ mạo và đức
hạnh. Nếu bổn cung chỉ vì dung mạo mà ghen ghét các nàng, vậy ngày sau
sẽ khó sống."
Ngọc Tình nhìn dung mạo của Thục phi, không biết nên nói gì cho phải.
Yên Hoài từ ngoài cửa tiến vào, hành lễ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Triệu Lương viện cầu kiến."
Thấm Thục phi khẽ nhíu mày, Ngọc Tình bên cạnh nhịn không được mở miệng nói: "Bây giờ là giờ nào rồi, nương nương đã sắp đi ngủ, nàng ta cố tình cầu kiến lúc này là có ý gì?"
Thấm Thục phi tháo trang sức trên cổ tay xuống: "Cho nàng ta vào đi."
Triệu Lương viện đến một mình, vừa vào cửa liền hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Thấm Thục phi vững vàng ngồi ở trước bàn trang điểm, ngay cả chỗ ngồi cũng không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Đứng dậy đi."
Triệu Lương viện có vẻ bất an, thấp giọng cáo tội: "Tần thiếp tới không đúng
lúc, quấy rầy nương nương, mong nương nương thứ lỗi."
Thấm Thục
phi khẽ nâng khóe miệng: "Canh giờ còn sớm, chỉ là hôm nay Hoàng thượng
không tuyên triệu hậu cung, cho nên bổn cung mới cho người đóng cửa
điện, nghỉ ngơi sớm một chút."
Triệu Lương viện cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi chân, thấp giọng nói: "Trước đó vài ngày, tần thiếp không
hiểu chuyện, mạo phạm nương nương, hôm nay đặc biệt tới thỉnh tội, mong
nương nương khoan thứ."
Thấm Thục phi nhướng mày, quay đầu nhìn
vẻ mặt kính cẩn vâng lời của Triệu Lương viện, khóe miệng nâng cao hơn:
"Nói ra thì, sau khi ngươi vào cung, người bị ngươi mạo phạm cũng không
ít đâu. Tứ Phi chỉ có hai vị, cũng bị ngươi mạo phạm hết, ngươi cũng coi như là một nhân tài."
Triệu Lương viện "bịch" một tiếng quỳ
xuống, dập đầu nói: "Trước kia tần thiếp ngu dốt, bị Diêu Quý cơ lợi
dụng, làm rất nhiều chuyện sai, hiện tại mới nhìn rõ, cầu nương nương
tha thứ."
Thấm Thục phi chậm rãi chớp chớp mắt, mở miệng nói: "Tại sao bổn cung phải tha thứ cho ngươi?"
Triệu Lương viện vẫn nơm nớp lo sợ mà quỳ ở đó, thấp giọng nói: "Tần thiếp
nguyện ý làm tốt [1] tiên phong của nương nương, để nương nương sử
dụng."
[1] Tốt: 1 quân trong bàn cờ, tùy vào cờ vua hay cờ tướng
mà tầm quan trọng của nó khác nhau. Điểm chung: đều là quân tiên phong.
(Thông tin chi tiết hơn xin liên hệ google.)
Thấm Thục phi "phì"
một tiếng bật cười, lên tiếng hỏi: "Bổn cung có thánh sủng, lại sinh
được hai Công chúa, đứng hàng tứ Phi. Chẳng lẽ còn thiếu một tuỳ tùng
hay sao?"
Triệu Lương viện mím môi: "Người nguyện ý vì nương
nương làm việc có lẽ rất nhiều, nhưng chỉ có người của Tiêu Phòng cung
mới tính là người một nhà không phải sao? Kỳ Hiền phi có Mạnh Cơ, Thành
Phi có Thẩm Quý nhân, còn nương nương có ai? Diêu Quý cơ không nghe theo quản giáo, tâm cao khí ngạo, không muốn chịu sự quản thúc của nương
nương. Mà Ôn Quý tần nương nương xuất thân cao quý, bây giờ đang có thế, hẳn là không muốn làm chuyện mất thân phận này."
Triệu Lương
viện chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt mỹ lệ là biểu tình kiên định, nhẹ
giọng nói: "Chỉ có tần thiếp, nguyện ý trở thành tay sai của nương
nương."
---
Thượng Dương cung.
Hoa Thường mặc một
chiếc váy dài màu xanh lam thêu trăm hoa với cành vàng lá xanh, bên
ngoài khoác áo lụa màu tím, bàn tay trắng nõn đang cầm hương liệu.
Lan Chi cầm một cái lọ sứ nhỏ có vẽ hoa sen quanh viền đi tới, cười nói:
"Tìm được rồi, là tìm được trong phòng của Tứ Hoàng tử, nô tỳ nhớ là đã
đặt ở đó."
Hoa Thường quay đầu cười khẽ: "Còn không phải là vậy
sao, lần trước đốt Long Tiên hương này là ở trong phòng của Tứ nhi, sau
này bổn cung cảm thấy mùa thu đông mùi hương này có chút nồng, cho nên
mới đổi thành băng phiến."
Vừa nói, Hoa Thường mở cái lọ nhỏ ra, bên trong là Long Tiên hương màu trắng tinh tế.
Hoa Thường dùng móng tay lấy ra một ít, nhẹ nhàng cúi đầu ngửi ngửi, sau đó nhíu mày nói: "Bổn cung không thích mùi hương này, tuy rằng ban đầu rất thơm, nhưng lâu rồi thì cảm thấy mùi hương quá nồng, lại có chút mùi
tanh."
Lan Chi cười nói: "Nương nương tốt của nô tỳ, các cung khác muốn dùng hương này cũng không có đâu, người lại ghét bỏ."
Hoa Thường bất đắc dĩ cười cười: "Mùa xuân và hạ có nhiều muỗi, mùi hương
của băng phiến lại nhẹ, e là không đuổi được muỗi, chỉ có thể đổi sang
hương liệu khác. Hoàng thượng chỉ thích Long Tiên hương, bổn cung tất
nhiên phải "gãi đúng chỗ ngứa" rồi."
Lan Chi mở nắp lò đính tơ vàng nạm hồng ngọc trên bàn ra, bỏ một chút Long Tiên hương vào bên trong.
Hoa Thường thấy hương khí bay ra từ lò huân hương mới quay người ngồi trở
lại trên giường: "Đốt một ít, mùi hương dễ ngửi hơn chút rồi."
Lan Chi cười nói: "Trong phòng Tứ Hoàng tử và Thế tử cũng đổi thành hương
liệu này. Tứ Hoàng tử cũng không khóc, có lẽ là đã quen với hương vị
này, cũng giống như Hoàng thượng."
Hoa Thường nghe đến Tứ Hoàng
tử, nét cười rõ ràng hơn một chút: "Hiện giờ Tứ Hoàng tử đang phát
triển, mặt mày đúng là rất giống Hoàng thượng, chỉ có gương mặt và cằm
là có chút dáng vẻ của bổn cung. Quả thật như ngươi nói, đúng là nó đã
lớn hơn rất nhiều."
Lan Chi khen: "Tứ Hoàng tử là hài tử thân sinh của nương nương, tất nhiên sẽ mạnh khỏe, nhanh chóng lớn lên."
Hoa Thường mỉm cười, rất là vui vẻ.
Lan Chi thấy tâm tình Hoa Thường không tồi bèn nhỏ giọng lên tiếng: "Nương
nương, mấy ngày này bên Tiêu Phòng cung có chút không đúng."
Hoa Thường nâng mi, dịu dàng nói: "Chuyện gì?"
Lan Chi thấp giọng nói: "Thục phi nương nương vì Diêu Quý cơ và Triệu Lương viện vi phạm cung quy nên xử phạt rất nặng. Diêu Quý cơ bị cấm túc hai
tháng, còn Triệu Lương viện thì phạt chép cung quy. Nhưng mà, Thấm Thục
phi lại đề cử Triệu Lương viện thị tẩm, đây chính là đãi ngộ mà năm đó
Ôn Quý tần mới có."
Hoa Thường hơi nhíu mày, khẽ nói: "Ý của ngươi là, Hoàng thượng ngủ lại ở chỗ Triệu Lương viện sao?"
Lan Chi gật đầu: "Đúng vậy, phi tần phân vị thấp như vậy từ trước đến nay
đều là bị triệu hạnh, nâng đến Thừa Ân điện. Hoàng thượng nghỉ lại là
đãi ngộ của chủ vị một cung. Nếu Triệu Lương viện không được Thấm Thục
phi đề cử, Hoàng thượng sẽ không nghỉ lại ở đó."
Chạng vạng.
Long liễn của Hoàng đế dừng ở trước cửa Thượng Dương cung, Hoa Thường đứng
một bên cửa cung, kính cẩn cúi người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến
Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế từ trên long liễn đi xuống, lập tức cầm lấy tay Hoa Thường, vừa đi vừa nói: "Thái y nói
thân thể nàng đã bình phục, bên Hoàng hậu nói sao?"
Hoa Thường ôn nhu khẽ cười: "Hoàng hậu nương nương quan tâm thần thiếp, kêu thần
thiếp cẩn thận dưỡng thân, thần thiếp vô cùng cảm kích."
Đi vào trong điện, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hoa Thường nâng tách trà Bích Loa Xuân lên, dịu dàng lên tiếng: "Sao đột nhiên Hoàng thượng lại đến cung của thần thiếp vậy?"
Hoàng đế nhận lấy chén trà, nhấp mấy ngụm, cười nói: "Trong lời của Thường
nhi có nhiều thâm ý, là cảm thấy mấy ngày nay trẫm vắng vẻ nàng hay
sao?"
Hoa Thường giận dỗi: "Rõ ràng Hoàng thượng biết thần thiếp
không phải có ý này. Trước đây Hoàng thượng đều tới trước hoặc sau bữa
trưa, hôm nay lại đến vào bữa tối, nên thần thiếp mới hỏi như vậy."
Hoàng đế kéo tay Hoa Thường lại, ôn nhu nói: "Thái y nói, thân thể nàng đã tốt lên."
Hoa Thường có chút ngây thơ, dịu dàng đáp: "Chỉ là một chút phong hàn, bị
bệnh gần bốn tháng, tất nhiên là phải tốt lên rồi. Nếu còn không tốt,
không cần Hoàng thượng nổi giận, thần thiếp cũng sẽ không tha cho những
Thái y đó."
Hoàng đế bật cười, nhìn khuôn mặt nhu hòa mỹ lệ của Hoa Thường, đến gần một chút, lại nói lần nữa: "Thân thể của nàng đã tốt."
Hoa Thường nhìn con ngươi đen bóng của Hoàng đế ngay trước mắt, trên đầu
hắn còn đội kim quan uy thế. Hoàng đế mím môi, dáng người cường tráng và bả vai to rộng càng tạo cho người ta cảm giác bị áp chế vô cùng.
"Hoàng thượng, rốt cuộc người muốn nói cái gì?" Hoa Thường mơ hồ, nâng mắt nhìn, đáy mắt là một mảnh trong suốt vô tội.
Hoàng đế nhìn thật sâu vào đôi mắt trong suốt sáng ngời của Hoa Thường, giống như mê muội mà tới gần, khẽ hôn xuống mi mắt ôn nhuận kia.
Hoa Thường sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng.
"Hoàng thượng..." Hoa Thường như giận như không, đáy mắt dường như có sóng nước.
Hoàng đế nhìn bộ dáng quẫn bách lại thẹn thùng của Hoa Thường, cười haha, sau đó đột nhiên đứng dậy, ôm cả người Hoa Thường lên, xoay người đi tới
chiếc giường ở phía sau.
Hai chân Hoa Thường chợt cách mặt đất,
hoảng sợ, tay nắm thành đấm, khẽ đấm lên ngực của Hoàng đế, thanh âm
khẩn trương: "Hoàng thượng càn rỡ! Thần thiếp, thần thiếp..."
Hoàng đế nhẹ nhàng đặt Hoa Thường xuống giường, áp cả người tới gần Hoa
Thường, mở miệng nói: "Trẫm càn rỡ khi nào? Nàng là nữ nhân của trẫm, là nữ nhân trẫm đặt trong lòng bàn tay, nơi đầu quả tim. Trẫm muốn chạm
vào nữ nhân của mình, sao có thể gọi là càn rỡ chứ?"
Mặt Hoa
Thường đỏ bừng, cả giận nói: "Tuy thần thiếp lành bệnh, nhưng dựa theo
quy củ là phải có thông báo từ Thái Y viện đến Nội phủ, Hoàng hậu nương
nương chấp thuận mới có thể thị tẩm."
Hoàng đế cười haha, cả
khuôn mặt dường như càng thêm cương ngạnh, ngữ khí ôn nhu lại cứng rắn:
"Thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm nói cái gì thì chính là cái đó.
Thường nhi, trẫm muốn nàng."
Hoa Thường ngây ngẩn cả người, Hoàng đế ở trước mặt nàng vẫn luôn ôn hòa. Tuy rằng bộ dáng hắn cao lớn,
nhưng vẫn luôn có một loại khí chất quân tử khiêm tốn bao dung, cũng làm cho Hoa Thường bội phục, cảm thán giáo dưỡng của hoàng thất quả thật là ưu việt.
Nhưng hiện tại nhìn Hoàng đế, tựa hồ có chút thay đổi,
giống như hắn chưa bao giờ là quân tử vậy. Hắn là một đế vương dã tâm
bừng bừng, hơn nữa không hề sợ hãi bất kì điều gì.
Trước kia hắn
tuân thủ quy củ, là do phải làm cho người trong thiên hạ xem. Thật ra,
hắn hoàn toàn có thể không tuân theo bất kì quy củ gì, bởi vì hắn chính
là quy củ, chính là phép tắc.
Đây là chế độ phong kiến quân chủ.
Hoàng đế hôn sâu, cơ hồ lấp hết hô hấp của Hoa Thường, nhiệt liệt mà thâm trầm.
Không biết từ khi nào, váy dài và áo lụa của Hoa Thường đều đã rời khỏi da
thịt mềm mại nõn nà, trên người chỉ còn lại một cái yếm màu vàng nhạt.
Bàn tay của Hoàng đế nắm chặt lấy bờ vai nõn nà của Hoa Thường, môi lưu
luyến hôn lên, thường phục màu vàng sáng trên người cũng bắt đầu trở nên hỗn độn.
Hoa Thường giãy giụa thở dốc, thanh âm mềm mại, thấp
giọng nức nở, mang theo cảm giác thẹn thùng bất an: "Hoàng thượng, nhẹ
một chút..."
Hoàng đế thô bạo kéo y phục trên người mình ra, lại
ôn nhu ôm lấy thân thể mềm mại của Hoa Thường, cơ ngực cứng rắn dán sát
vào da thịt mềm mại trắng nõn.
Nước sữa hòa nhau, cá nước thân mật.
Đột nhiên Hoa Thường cảm thấy rất vui sướng. Trong lúc khoái cảm dâng trào, thậm chí Hoa Thường còn bớt chút thời giờ suy nghĩ, có lẽ là bởi vì
nàng đã trưởng thành, thân thể càng thêm thành thục, cho nên cảm nhận
được loại mị lực của chuyện giường chiếu này, cảm nhận được sức mạnh và
sủng ái của nam nhân trên người.
Hoàng đế chuyển động vòng eo,
cánh tay cường tráng giống như chưa bao giờ có lực vậy, trong giọng nói
lộ ra chút nghẹn ngào thở dốc: "Thường nhi..."