Sau khi từ Vị Ương cung trở về, Hoa Thường cảm thấy thân thể càng lúc càng
trì trệ, ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên trán, nơi khóe mắt cũng lờ mờ lộ ra
vài nếp nhăn.
Lan Chi đỡ Hoa Thường, ngăn lại nói: "Trước tiên nương nương nên tháo hộ giáp xuống đã, cẩn thận đừng để rạch vào mặt."
Thược Dược tiến lên nhẹ nhàng xoa bóp trán cho Hoa Thường, nhỏ giọng nói:
"Nếu nương nương khó chịu như vậy, không bằng tuyên Thái y đến khám đi."
Hoa Thường lắc đầu: "Vừa thỉnh an về liền tuyên Thái y, trong lòng Hoàng
hậu không chừng sẽ cho rằng bổn cung ngạo mạn khinh thường nàng ấy,
nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện."
Thược Dược lo lắng nhìn Hoa Thường: "Thân thể của nương nương mới quan trọng, những hư danh kia có tác dụng gì đâu chứ?"
Hoa Thường cười khổ: "Hư danh? Người sống nhờ mặt, cây sống nhờ vỏ, lời
nghị luận của người đời đáng sợ vô cùng, ngươi không biết sự khổ sở
trong đó đâu. Làm người sao có thể thuận buồm xuôi gió, tùy tâm sở dục
[1] như vậy."
[1] Tùy tâm sở dục (隨心所欲): Cứ theo tâm nguyện, ý muốn của mình mà làm, không gặp khó khăn gì.
Thược Dược nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoa Thường, đột nhiên muốn khóc. Từ
nhỏ nàng đã làm bạn bên cạnh tiểu thư, một ngày rồi một ngày, một năm
rồi một năm. Dường như trong ấn tượng của nàng, tiểu thư chưa bao giờ
làm bất kỳ chuyện gì vượt qua khuôn phép. Trước nay tiểu thư đều vô cùng an tĩnh, đoan văn thục nhàn [2], ai ai cũng khen tiểu thư, nhưng người
được nhiều lời tán dương ấy có thật sự hạnh phúc không?
[2] Đoan văn thục nhàn (端文淑嫻): Ngay thẳng, lễ độ, văn nhã, hiền lành.
Hoa Thường cởi bỏ cung trang nặng nề, tháo trang sức xuống, chậm rãi nằm lên giường.
Xa xa nhìn lại, dường như nàng đã gầy đi vài phần, độ phập phồng dưới chăn cũng nhỏ lại đôi chút.
Trong mắt Lan Chi toàn là vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói: "Nương nương, quan trọng nhất vẫn là bảo trọng thân thể, những chuyện khác đều là hư ảo. Làm hại nương nương thì sao? Vu hãm nương nương thì thế nào? Địa vị nương nương vốn rất cao, hà tất gì phải so đo với các nàng ấy. Chờ nương nương bảo
dưỡng thân thể thật tốt, sẽ là thời điểm các nàng ấy phải khóc thảm."
Hoa Thường nhếch khóe miệng: "Ba tháng nữa người mới sẽ tiến cung, nếu như
đến lúc đó, những lão nhân trong cung còn chưa thu thập xong, vậy thì
sao có thể suy xét đến người mới đây?"
Sau đó Hoa Thường nhíu nhíu mày nói: "Đầu bổn cung có chút đau, ngươi xoa bóp cho ta một chút."
Lan Chi vội vàng tiến lên xoa bóp hai bên thái dương cho Hoa Thường. Bởi vì Hoa Thường bị bệnh đã lâu, vậy nên Lan Chi và Thược Dược đều có tay
nghề xoa bóp rất tốt.
Hoa Thường nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay bổn cung đi thỉnh an, vốn là muốn đánh phủ đầu Lục Tần và Lan
Tiệp dư. Đáng tiếc, Lục Tần thật sự thông minh, thái độ vô cùng kính cẩn vâng lời, làm cho bổn cung không xuống tay được."
Lan Chi thấp
giọng nói: "Thành Phi là người có thủ đoạn, Lục Tần lại là người dưới
trướng nàng ta. So với Lan Tiệp dư không nơi nương tựa, thì đương nhiên
Lục Tần có phần khôn ngoan hơn nhiều."
Ý cười nơi khóe miệng Hoa
Thường vô cùng lạnh lẽo: "Thành Phi? Hiện giờ, nàng ta cũng không hề
thích Lục Tần chút nào. Cứ chờ xem, muộn nhất là vào ngày mai, nhất định nàng ta sẽ đến gặp bổn cung."
Buổi trưa vừa qua, Thành Phi còn chưa đến, mà Hoàng đế đã vội vàng đến Thượng Dương cung.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường." Hoa Thường đứng ở cửa chính điện, chậm rãi phúc thân hạ bái.
Hoàng đế bước đến, nâng Hoa Thường dậy, lên tiếng trách móc: "Trẫm đã nói từ sớm, nàng đừng có ra cửa hành lễ như vậy."
Ý cười nơi khóe miệng Hoa Thường chân thành hơn nhiều, ôn nhu nói: "Thần
thiếp biết Hoàng thượng lo lắng, chỉ là thần thiếp hy vọng rằng mỗi khi
Hoàng thượng nhìn vào cửa cung, thì có thể thấy một nữ nhân đứng cạnh
cửa chờ người."
Hoàng đế nắm chặt tay Hoa Thường, bước qua ngạch
cửa cao cao, bóng dáng nắm tay của hai người được ánh Mặt trời giờ Ngọ
(12h - 2h) chiếu xuống, có vẻ như quang mang vạn trượng [3], chói mắt
đến mức khiến người khác rơi lệ.
[3] Quang mang vạn trượng (光芒萬丈): Ánh sáng tỏa ra bốn phía, xa đến vạn trượng.
Hoàng đế nắm tay Hoa Thường ngồi bên mép giường, nhẹ giọng nói: "Nàng cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Hoa Thường lắc đầu: "Thần thiếp ngồi với Hoàng thượng."
Hoàng đế lộ ra nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa ôn nhu, vươn tay nhẹ nhàng sửa lại
vài sợi tóc còn vương trên thái dương của Hoa Thường: "Trẫm thấy sắc mặt của nàng nhợt nhạt hơn ngày thường. Trời lạnh như vậy, nàng lại phải đi thật xa đến Vị Ương cung để thỉnh an, nếu như phát sốt, như vậy sẽ mệt
lắm."
Hoa Thường hơi cúi đầu, thấp giọng đáp: "Thần thiếp nhớ kỹ, sau này sẽ không như vậy nữa."
Hoàng đế ôm Hoa Thường vào ngực, bàn tay rắn chắc to rộng vỗ về tấm lưng gầy
ốm của Hoa Thường, nhỏ giọng nói: "Nữ nhân hậu cung cả ngày đều nhàn rỗi đến nhàm chán, Đông gia trường Tây gia đoản [4], nàng đừng để trong
lòng. Nàng lại hay giấu chuyện trong lòng, nếu khiến cho bản thân mình
bực tức thì phải làm sao?"
[4] Đông gia trường Tây gia đoản
(你這人貫是內斂): Nhiều người buồn chán khi tụ họp với nhau thường thích tìm
chủ đề để nói chuyện. Dùng câu này với ý chỉ tin đồn.
Hoa Thường
gật gật đầu: "Thần thiếp đã biết, Hoàng thượng đừng lo lắng nữa. Chỉ là
thần thiếp loáng thoáng nghe được lời bóng gió của Lục Tần, trong lòng
buồn bực không thôi. Lời kia chẳng lẽ có thể nói bậy được hay sao? Hôm
nay đi gặp nàng ấy, mới biết được Lục Tần cũng không có ác ý gì, chỉ là
do thần thiếp đa tâm mà thôi. Đúng là thần thiếp đã bệnh đến mức đầu óc
trì trệ, tính tình cũng không giống như trước nữa rồi. Chẳng qua cũng
chỉ là chuyện linh tinh mà thần thiếp lại không có chừng mực như vậy,
nhìn vào thật không hay." Hoa Thường cũng biết dùng chiêu lấy lui làm
tiến này.
Hoàng đế nhíu mày trách cứ: "Nàng nói bậy bạ gì đó,
nàng hay suy nghĩ nhiều thì có gì sai đâu chứ? Bảo dưỡng thân thể cho
tốt, những chuyện phiền lòng khác đừng nghe đừng nhìn, tất cả đã có trẫm rồi."
Hoa Thường nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hoàng đế, khẽ cười gật đầu, mi mắt có chút nặng, chậm rãi nhắm lại.Hoàng đế thấy Hoa Thường vô lực ngã vào lồng ngực mình, kinh ngạc một chút,
sau đó mới gọi lớn: "Người đâu, mau lại đây! Truyền Thái y!"
Thượng Dương cung của Hoa Thường hàng ngày đều có Thái y túc trực, không phải
vì Hoa Thường, mà là vì vị Tứ Hoàng tử bị bệnh tim kia. Cho nên không
đến một khắc (mười lăm phút), một lão Thái y mặt đầy râu đã chạy đến.
Quả thật, lão Thái y khóc không ra nước mắt, ông không chỉ am hiểu nhi
khoa, nội khoa, mà còn rất tinh thông phụ khoa, cho nên chỉ một mình ông mà đến hai, ba người cùng dùng, nguy hiểm cũng cao hơn hai, ba lần.
"Độ ấm trên trán của nương nương không cao, nhưng mạch tượng lại không rõ
ràng, có trạng thái sốt nhẹ, có lẽ đã bị trúng gió. Hơn nữa nương nương
lại mang tâm trạng nặng nề, mới dẫn đến tình trạng bây giờ." Lão Thái y
bắt mạch, trên đỉnh đầu là ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, nơm nớp
lo sợ bẩm báo.
Hoàng đế nghe vậy nhíu mày hỏi: "Cuối cùng thân
thể của Hiền phi thế nào? Chỉ là một bệnh phong hàn nho nhỏ, vậy mà đã
kéo dài ba bốn tháng."
Lão Thái y cười khổ nói: "Bệnh phong hàn
vốn không nghiêm trọng, chỉ là thân thể Hiền phi nương nương vốn yếu ớt, thêm vào đó trong thời gian tuyển tú lại làm việc cực nhọc quá độ, nên
bệnh tình lúc này mới ào ạt kéo đến. Bây giờ nương nương lại bị trúng
gió, cộng thêm tức giận, trong lòng có lửa, không có lợi đối với việc
bảo dưỡng."
Đôi mày Hoàng đế vẫn nhíu chặt, nghiêm túc nói: "Trẫm mặc kệ trước kia ra sao, thân thể Hiền phi nhất định phải được bảo
dưỡng tốt, cho dù ăn gì uống gì, trẫm muốn cái gì thì phải có cái đó!"
Lão Thái y bị Hoàng đế nói đến chấn kinh, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Vâng, thần sẽ làm hết sức."
Hoàng đế do dự trong chốc lát, sau đó mới mở miệng hỏi: "Trẫm thấy Hiền phi
còn có chút ho khan, có phải là dấu hiệu của bệnh ho lao trước kia
không?"
Lão Thái y cả kinh, sau khi bình thường trở lại mới vội
vàng trả lời: "Không đến mức như vậy, tuy thân thể Hiền phi nương nương
có chút hư nhược, những vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được, chỉ
cần cố gắng bảo dưỡng thì nhất định có thể hồi phục. Còn ho lao là bệnh
không thể trị được, ngoại trừ Hoàng thượng thân mang long khí, được trời cao phù hộ, có thể may mắn thoát khỏi, còn những người khác sao có thể
có được vận khí như vậy."
Hoàng đế chậm rãi gật gật đầu, lên
tiếng nói: "Vậy trẫm đi trước. Ngươi nhớ rõ, mỗi ngày đều phải báo tình
hình bệnh tình của Hiền phi cho trẫm. Trẫm nói trước cho ngươi biết,
đừng nghĩ có thể giở trò qua mặt được trẫm. Hôm nay trẫm nói những lời
này là để ngươi phải đảm bảo Hiền phi nhất định sẽ tốt lên. Nếu có gì
không tốt, ngươi cũng không cần tới thỉnh tội, trực tiếp đi tự sát là
được rồi."
Trên mặt lão Thái y toàn là mồ hôi lạnh, thân thể run lên, cúi đầu thật sâu xuống phía trước: "Thần xin tuân mệnh."
Chờ Hoàng đế đi rồi, lão Thái y mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lấy tay áo thấm hết mồ hôi lạnh trên trán, nói thầm trong lòng: "Vị Kỳ Hiền phi nương
nương này quả nhiên không phải là người bình thường, năm đó Hoàng hậu
sinh vào giờ Tý (0h - 2h), Hoàng thượng cũng không coi trọng như vậy,
quả thật là đồng nhân bất đồng mệnh [5]."
[5] Đồng nhân bất đồng mệnh (同人不同命): Cùng là người nhưng mệnh cách mỗi người mỗi khác.
Ngày hôm sau.
Hoa Thường đã hạ sốt, phương thuốc cũng đã được sửa đi sửa lại. Hoa Thường
uống thuốc với những hương vị đắng chát khác nhau, dần dần cũng đã thành thói quen.
Lan Chi từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, trên mặt mang theo nét vui mừng, hành lễ rồi mở miệng nói: "Nương nương, người đoán
xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Thường bất đắc dĩ cười: "Nhìn bộ dáng không có quy củ này của ngươi, có khác gì những nữ nhân đanh đá đâu kia chứ?"
Lan Chi không để bụng, đến bên người Hoa Thường, cười nói: "Nô tỳ như vậy còn không phải vì vui vẻ thay nương nương hay sao?"
Trong lòng Hoa Thường hiểu rõ, hôm qua Hoàng đế thấy nàng tiều tụy như vậy,
hôm nay chắc chắn sẽ trút giận cho nàng, liền cười nói: "Đừng nói lung
tung nữa, Hoàng thượng đã hạ ý chỉ gì?"
Lan Chi mang theo khuôn
mặt tươi cười nịnh nọt: "Nương nương liệu sự như thần. Hôm nay Hoàng
thượng đã hạ chỉ, nói rằng trung cung làm mất trâm phượng, là sơ suất
của Hoàng hậu, e rằng đã ảnh hưởng đến khí vận, nên đã hạ chỉ mời ba
mươi sáu vị tăng nhân từ chùa Hộ Quốc đến cầu nguyện."
Hoa Thường khiếp sợ mở to hai mắt, cất tiếng hỏi: "Hoàng hậu? Tăng nhân?"
Lan Chi bí hiểm nhếch khóe miệng lên, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói như
vậy cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hoàng thượng lại xuống tay từ chỗ
Hoàng hậu nương nương, mạnh mẽ đánh thẳng vào thể diện của Hoàng hậu."
Hoa Thường cầm lấy khăn che miệng lại, lẩm bẩm nói: "Coi như Hoàng thượng
cũng đối đãi tốt với ta. Lục Tần có ý thêm dầu vào lửa, mà tâm tình
Hoàng hậu cũng không yên. Hoàng thượng không có hơi sức quản những việc
nhỏ nhặt đó, trực tiếp mang chuyện làm mất trâm phượng ra để tính, đánh
vào thể diện của Hoàng hậu, nói thẳng ra là sơ suất của Hoàng hậu, nên
sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận của lục cung..."
Ở trong
mắt Hoàng đế, phi tần đấu võ mồm với nhau, có chút tranh chấp ngoài
miệng cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu chọc đến đầu quả tim của
hắn, khiến cho người quan trọng trong lòng hắn tức giận đến ngã bệnh,
như vậy lại biến thành đại sự.
Chỉ là Hoàng đế sẽ không có thời
gian so đo với một người mang phân vị Tần hay Tiệp dư nho nhỏ, mà sẽ
trực tiếp trách cứ Hoàng hậu, ám chỉ Hoàng hậu thất trách, làm cho Hoàng hậu mất hết thể diện, cũng nhân tiện làm cho lục cung khiếp sợ.
Chỉ sợ hiện tại cho dù là Lục Tần hay Lan Tiệp dư, thì cũng đều sẽ cảm thấy bất an. Đến Hoàng hậu mà Hoàng đế còn không cố kỵ, huống chi là các
nàng? Không trực tiếp hạ chỉ khiển trách các nàng, chỉ là bởi vì các
nàng không đủ sức nặng mà thôi.
Hoa Thường chậm rãi lộ ra nét tươi cười, ôn nhu mà mỹ lệ.
Chuyện này có lẽ sẽ khiến lục cung càng thêm ghen ghét nàng vì nàng được Hoàng thượng sủng ái, xét về lâu dài thì dường như điều này có chút bất lợi.
Chỉ là, làm một nữ nhân, trượng phu của nàng lại nguyện ý trân trọng
nàng như vậy, chẳng lẽ không đáng để nàng vui vẻ hay sao?
Hoa Thường khẽ ho khan vài tiếng, khí sắc trên mặt lại rạng rỡ hơn nhiều.
"Lan Chi, hiện giờ Vị Ương cung có động tĩnh gì không?" Tinh thần Hoa Thường cũng nhẹ nhàng hơn, dường như thân thể cũng khỏe hơn, cười nói.
Lan Chi nhỏ giọng trả lời: "Cụ thể thì nô tỳ không biết, nhưng Hoàng hậu đã tự mình đến Kiến Chương cung thỉnh tội. Sau khi hồi cung liền hạ ý chỉ
cấm túc Lục Tần ba tháng, cấm túc Lan Tiệp dư một tháng, Thành Phi cũng
phải chịu vài câu trách cứ. Nhưng có lời đồn đãi rằng, Hoàng hậu đã dâng lời thỉnh chỉ giáng vị Lục Tần đến trên bàn Hoàng thượng rồi."
Hoa Thường nhướng mày, thấp giọng nói: "Cuối cùng Lục Tần cũng phải trả giá lớn vì việc làm của nàng ta."
Một tiểu cung nữ từ ngoài cửa đi đến, cúi đầu nhún người hành lễ: "Khởi bẩm nương nương, Thành Phi nương nương cầu kiến."
Hoa Thường cong cong khoé môi, quả nhiên là đã tới.