Sau khi Mạnh Cơ thỉnh an từ Vị Ương cung về thì trực tiếp đến chính điện bái kiến Hoa Thường.
Bởi vì Hoa Thường bị bệnh liệt giường nên đã nhiều ngày chưa đến Vị Ương
cung thỉnh an. Hiện tại Hoa Thường vẫn chưa tỉnh, nên Mạnh Cơ cũng chỉ
có thể ngoan ngoãn đợi ở ngoài sảnh.
Qua chừng nửa canh giờ, Hoa
Thường mới thức dậy, Lan Chi bưng nước rửa mặt đi vào, nhẹ giọng bẩm
báo: "Nương nương, Mạnh Cơ đến, nhìn dáng vẻ như là có chuyện muốn nói."
Hoa Thường mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc có chút choáng váng, nghe vậy trầm mặc
gật đầu một cái, nhận lấy chén trà, súc miệng rồi mới lên tiếng nói: "Để nàng ấy chờ đi, bổn cung thu xếp một chút rồi gặp nàng ấy."
Lan Chi phúc thân, thấp giọng đáp vâng.
Hai tiểu cung nữ bưng chậu đồng, khăn tay tiến lên hầu hạ Hoa Thường rửa
mặt. Bởi vì Hoa Thường đang bệnh, cho nên cũng không thay xiêm y, nàng
vẫn ngồi tựa vào thành giường, chỉ chải tóc đơn giản, sau đó mới tuyên
Mạnh Cơ vào.
"Tần thiếp tham kiến nương nương, nương nương cát
tường." Mạnh Cơ nhỏ giọng thỉnh an, động tác nhu thuận ôn hòa, trái lại
nhìn có vài phần trưởng thành.
"Miễn lễ, ngồi đi." Hoa Thường nhẹ nhàng lên tiếng.
Mạnh Cơ ngồi xuống, có chút cẩn trọng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Hoa Thường
hỏi: "Thân thể nương nương sao rồi? Sớm như vậy mà tần thiếp đã đến quấy rầy, quả thật là không phải phép."
Hoa Thường lắc đầu nói: "Thời gian cũng không còn sớm, chẳng qua bổn cung tham ngủ nên thức dậy muộn
thôi. Hôm nay ngươi đến có chuyện gì sao?"
Mạnh Cơ thấy Hoa
Thường hỏi thẳng vào vấn đề, liền cẩn thận đáp: "Hôm nay tần thiếp đến
Vị Ương cung thỉnh an, nghe được vài lời, cảm thấy nên báo cho nương
nương biết."
Sau đó Mạnh Cơ kể lại một cách cẩn thận và chân thật chuyện xảy ra ở Vị Ương cung hôm nay.
Hoa Thường im lặng lắng nghe, sau đó nhíu mày, trong ánh mắt đen láy mang theo vài phần ưu tư không biết tên.
Sau đó sắc mặt Hoa Thường không chút thay đổi, nhẹ giọng nói với Mạnh Cơ:
"Cực khổ cho ngươi rồi, ngươi cũng không cần lo lắng, sớm về nghỉ ngơi
đi, chuyện này bổn cung sẽ xử lý."
Mạnh Cơ thấy sắc mặt Hoa
Thường bình thản, ngay cả chân mày của Hoa Thường cũng không hề nhíu
lại, nhưng từ biểu hiện nhỏ trên gương mặt vẫn có thể nhìn thấy được một chút tức giận, Mạnh Cơ đứng dậy hành lễ rồi yên lặng lui xuống.
Đợi Mạnh Cơ đi rồi, Hoa Thường mới ném mạnh cốc trà bên cạnh xuống đất. Ầm một tiếng dọa cung nhân trong điện sợ hãi.
Lan Chi vội vàng tiến lên nói: "Nương nương bớt giận, đừng để tổn hại đến
thân thể." Sau đó nàng quay đầu phân phó cung nữ: "Mau dọn dẹp mấy mảnh
vụn này cho đàng hoàng, lỡ nương nương đụng phải thì làm sao?"
Mấy tiểu cung nữ rất ít khi thấy nương nương nhà mình tức giận như vậy,
không ai dám thở mạnh, nhanh tay nhanh chân thu dọn rồi lui ra ngoài.
Lan Chi cũng bị cơn giận của Hoa Thường dọa cho hết hồn, nhưng thân phận
nàng không giống bọn họ. Nàng có thể nói chuyện trước mặt Hoa Thường,
cũng không kinh hãi, lên tiếng nói: "Nương nương, chuyện này rất kì lạ,
theo lý mà nói, ngoại trừ người đứng sau màn biết nương nương có liên
quan đến chuyện trâm phượng kia ra, cũng không còn ai biết được. Bây giờ Lục Tần và Lan Tiệp dư cư nhiên mỗi người lại nói một câu, rất đáng
nghi."
Hoa Thường nhắm mắt lại, sau đó nằm xuống, từ tốn nói:
"Bổn cung cũng đoán ra là người nào rồi, có một số việc không cần chứng
cứ. Hậu cung này lớn như vậy, ai biết là ai?"
Lan Chi kinh ngạc nói: "Nương nương biết rồi sao? Là ai vậy?"
Hoa Thường chậm rãi lắc đầu. Có một số việc tự bản thân nàng biết là được
rồi, mỗi ngày trò chuyện với mấy cung nữ thì thế nào? Cho dù bọn họ có
là tâm phúc của nàng đi chăng nữa thì cũng không được. Nàng là chủ tử,
bọn họ là nô tài, địa vị chênh lệch quyết định phạm vi mà các nàng có
thể trao đổi.
Lan Chi thấy Hoa Thường không muốn nói, cũng biết
mình không nên hỏi nữa, vì vậy liền chuyển đề tài, mở miệng hỏi: "Nô tỳ
lo lắng, nếu chuyện này bị nháo cho lớn lên, mặc dù không có chứng cứ,
nhưng trong lòng Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng sẽ nghi ngờ. Không phải
vô duyên vô cớ mà nương nương bị Lục Tần và Lan Tiệp dư đưa ra đầu sóng
ngọn gió, suy cho cùng vẫn nguy hiểm."
Hoa Thường lạnh lùng cười
một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ban đầu bổn cung muốn đè chuyện này xuống,
giả vờ làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Ngươi tốt, ta tốt, mọi
người đều tốt. Đáng tiếc vẫn có người không cam lòng chịu cô đơn."
"Quả thật bổn cung sợ nhiều chuyện phiền phức làm tổn hại đến sự tín nhiệm
và coi trọng của Hoàng thượng đối với bổn cung. Nhưng trong lục cung
này, có thể so sánh với bổn cung, tính ra có được mấy người đây? So với
địa vị trong lòng Hoàng thượng, bổn cung còn sợ ai chứ?"
Ánh mắt
Hoa Thường lạnh đi, bởi vì tức giận nên có chút thở gấp, khẽ vỗ ngực một cái, sau đó thấp giọng nói: "Bổn cung không gây họa nên không phải sợ,
kẻ kiến thức nông cạn kia cảm thấy bổn cung là trái hồng mềm dễ bóp,
hừ!"
---
Sáng sớm ngày hôm sau, Vị Ương cung.
Trong cung của Hoàng hậu rất náo nhiệt, chúng phi tần đông đảo, đầy ắp cả một phòng, người người đều trang điểm vô cùng lộng lẫy.
"Hiện tại
khí trời lạnh lẽo, các vị muội muội nên chú ý giữ ấm, mặc nhiều hơn một
chút, đừng vì dáng người nhu mỹ mà khiến bản thân mình bị hàn khí xâm
nhập, tổn hại đến thân thể, mất nhiều hơn được." Hoàng hậu nở nụ cười,
nói chuyện tán gẫu với chúng phi tần, rất là hài hòa.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới thanh âm chói tai của tiểu thái giám: "Kỳ Hiền phi nương nương đến!"
Mọi người đều sửng sốt.Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, giọng nói của Hiền phi chưa bao giờ có cảm giác xuyên thủng như vậy: "Muội muội đến trễ, xin Hoàng hậu
nương nương và các vị tỷ muội thứ tội."
Chỉ thấy Hoa Thường đỡ
tay Lan Chi chậm rãi từ ngoài cửa tiến vào, mới vừa cởi xuống áo choàng
gấm màu đỏ đính lông khổng tước, lộ ra một thân cung trang đính tơ vàng
và lông khổng tước xanh trên tay áo. Vàng xanh phối hợp với nhau là tông màu lộng lẫy chói lóa, người bình thường khó mà áp chế. Bởi vì Hoa
Thường bị bệnh nên gầy đi rất nhiều. Xiêm áo như vậy mặc lên người lại
đặc biệt tôn lên vóc dáng mỹ nhân mỏng manh yếu đuối, nhưng bởi vì khí
chất của Hoa Thường nên có một loại khí thế rất khác biệt, phi phàm xuất chúng.
Hoa Thường đi đến giữa phòng, vẫn vịn tay của Lan Chi,
chậm rãi phúc thân nói: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương,
nương nương cát tường."
Hoàng hậu hồi phục lại tinh thần, lộ ra nụ cười, dịu dàng nói: "Muội muội miễn lễ."
Hoa Thường ngồi xuống, nhẹ nhàng vươn tay che miệng ho khan hai tiếng, hộ
giáp bằng vàng ròng khảm san hô trên ngón tay lấp lánh rực rỡ, san hô đỏ kết hợp với khổng tước xanh trên xiêm áo, quả thật càng toát lên dung
mạo vô song, diễm lệ vô cùng.
Không có nữ nhân nào mà không ghen
tị khi thấy nữ nhân khác xinh đẹp hơn mình, mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ mặt đố kị, cho dù là Hoàng hậu luôn ung dung hay Thục phi luôn
ngông cuồng, tự cao tự đại cũng không ngoại lệ.
Hoàng hậu thu lại ý cười, sau đó ôn nhu nói: "Thân thể Hiền phi ngươi còn chưa khỏe, tội
gì mới sáng sớm đã chạy tới đây để thỉnh an vậy. Nếu Hoàng thượng biết
được, nhất định sẽ rất đau lòng."
Hoa Thường dùng khăn tay xoa
xoa khóe miệng, trả lời: "Thân thể thần thiếp không tốt cũng không phải
là chuyện ngày một ngày hai, nào có nghiêm trọng như vậy đâu chứ. Huống
chi, thần thiếp nghe nói có mấy vị tỷ muội hết sức lo lắng cho sức khỏe
của thần thiếp, cũng đưa ra rất nhiều chủ ý hay ho. Hôm nay thần thiếp
tới xem một chút, sẵn tiện đa tạ các vị tỷ muội quan tâm."
Thục
phi nghe vậy lộ ra ý cười, kiêu ngạo nói: "Muội muội nói rất đúng, chẳng qua muội muội lương thiện nên không nói nặng lời. Nếu là tỷ tỷ, tỷ sẽ
dạy dỗ bọn họ một cách chu đáo, cho họ biết nên làm người như thế nào,
quản càng nhiều thì chết càng nhanh."
Thục phi bĩu môi, tỏ ra khinh thường, cũng không để lời nói của Hoàng hậu ở trong lòng.
Ôn Quý tần rất ít khi lên tiếng, là người có vẻ ngoài ôn nhu, nội tâm
thanh cao, bất luận là nói chuyện hay làm việc đều cực kỳ có phong độ,
lúc này cũng hòa nhã nói: "Chỉ là hôm qua Lục Tần muội muội và Lan Tiệp
dư trò chuyện linh tinh mà thôi, cũng không phải là sự thật, làm phiền
Hiền phi tỷ tỷ đi chuyến này rồi."
Lục Tần cúi đầu không nói gì,
mà Lan Tiệp dư lại không cam lòng, lên tiếng nói: "Chẳng qua là tần
thiếp thuận theo Lục Tần tỷ tỷ phụ họa đôi lời mà thôi, thế mà bây giờ
lại phạm vào sai lầm lớn gì sao? Thật là vô lý."
Hoa Thường cười
một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Lan Tiệp dư, dịu dàng nói: "Lan
Tiệp dư sống một mình ở Tuyên Ninh điện, không thuộc sự quản lý của bất
kì cung điện nào, người khác nhìn vào hâm mộ không thôi, là nơi thanh
tịnh tự tại nhất. Nhưng hôm nay xem ra, không có chủ quản một cung dạy
dỗ, Tiệp dư thiếu đi vài phần quy củ rồi."
Lan Tiệp dư bị lời nói này của Hoa Thường làm cho tức giận đến đỏ cả mặt.
Những phi tần khác đều hết sức kinh ngạc, Kỳ Hiền phi tính tình luôn luôn ôn
hòa thế mà cũng có lúc nói chuyện sắc bén như vậy. Trong ngày thường,
ngay cả khi hô hấp thì Hiền phi cũng vô cùng tinh thế dịu dàng, bây giờ
xem ra đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong [1].
[1]
Nguyên văn "Nhân bất khả mạo tướng" trong cụm thành ngữ "Nhân bất khả
mạo tướng, hải thủy bất khả đấu lượng" (人不可貌相, 海水不可斗量): Không thể đánh
giá con người qua vẻ bề ngoài, cũng giống như nước biển không thể đo
bằng gáo.
Lan Tiệp dư giận dữ đến mức ngực phập phồng, trong lúc
nhất thời không nghĩ ra câu gì để phản bác, Hoa Thường quay đầu không
nhìn Lan Tiệp dư nữa, mà chuyển sang nhìn Lục Tần chăm chú.
Lục Tần ngước mắt lên nhìn Hoa Thường, ôn nhu cười một tiếng, hết sức hòa nhã.
Nụ cười trên khóe miệng Hoa Thường có chút lạnh, sau đó nhẹ giọng nói: "Từ khi Đại Lương khai quốc tới nay, ngay cả lúc Hoàng đế bị bệnh nặng,
cũng không có tiền lệ cho hòa thượng đến xem thử. Bây giờ bổn cung lại
có vinh dự này, cũng là nhờ phúc mà Lục Tần muội muội "ra mặt trượng
nghĩa, nói lời công đạo" mang lại, tỷ tỷ ta cảm kích khôn cùng."
Lục Tần ôn nhu cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Tần thiếp không dám. Chẳng qua
trong cung xảy ra nhiều chuyện, tận sâu trong thâm tâm tần thiếp cảm
thấy bất an, lại lo lắng cho thân thể của nương nương, cho nên lúc này
mới hồ ngôn loạn ngữ, quấy rầy đến sự thanh tịnh của nương nương, tần
thiếp có tội."
Dứt lời, Lục Tần đứng dậy, cúi người thật thấp.
Mi tâm (vùng giữa hai đầu lông mày) Hoa Thường lộ vẻ trầm ổn và lãnh đạm,
nhẹ giọng nói: "Lục Tần muội muội thật biết cách nói chuyện, suy cho
cùng có chủ quản một cung đứng đầu dạy dỗ, quy quy củ củ, khiến người
khác thấy thật thoải mái."
Dường như Lục Tần không hiểu được sự
châm chọc trong lời nói của Hoa Thường, vẫn duy trì tư thế hành lễ như
cũ, cúi đầu trả lời: "Đều là Thành Phi nương nương có phương pháp quản
giáo, tần thiếp vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
Sắc mặt Thành Phi
vẫn luôn không tốt, lúc này mới nhàn nhạt nở nụ cười, lên tiếng nói:
"Xuất thân của Lục Tần không cao, làm việc không có phép tắc, lại hồ
ngôn loạn ngữ, lời nói không đáng tin. Bây giờ Lục Tần lại chọc giận
Hiền phi muội muội, tỷ tỷ ở đây thay nàng ta bồi tội."
Hoa Thường cẩn thận nhìn Thành Phi một chút, sau đó cười nói: "Thành Phi tỷ tỷ nói quá lời, cho dù Lục Tần có thêm nhiều điểm không tốt đi chăng nữa, thì
cũng là người trong cung của tỷ tỷ, tỷ nên dạy dỗ nhiều hơn mới phải."
Thành Phi gật đầu một cái, không nói nữa.
Lan Tiệp dư vẫn luôn là người tâm khí cao ngạo, hôm nay bị câu nói của Hoa
Thường sỉ vả, vò nát khăn trong tay, trên mặt đều là mây mù bao phủ.
Thẩm Quý nhân nhìn Lan Tiệp dư, cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Lan tỷ tỷ
đây là thế nào, sao sắc mặt lại khó coi như vậy, chẳng lẽ bị bệnh sao?"
Lan Tiệp dư nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, nhếch mép một cái nói:
"Thẩm Quý nhân quản cũng rộng thật đấy, đúng là người của Ngọc Hoa cung
đều không tầm thường."
Sắc mặt Thẩm Quý nhân trầm xuống, vốn muốn đâm chọt Lan Tiệp dư đôi câu, kết quả lại bị Lan Tiệp dư châm biếm.
Thành Phi cau mày, có chút tức giận, ánh mắt lạnh như băng liếc qua Lan Tiệp
dư. Lan Tiệp dư bị dọa, sợ hãi run lên một cái, cúi đầu xuống.
Hoa Thường thấy vậy cười một tiếng, uy nghi của Thành Phi ở trong cung rất
lớn, nên tất cả mọi người đều không muốn đắc tội với nàng ta. Quả nhiên, mặc dù hung ác thì thanh danh không đẹp, nhưng chung quy vẫn có điểm
tốt.
Đương nhiên chuyện này vẫn chưa xong, Hoa Thường liếc mắt nhìn Lục Tần vẫn duy trì tư thế hành lễ như cũ, híp mắt một cái.